Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Roo Suek Barng Mhai Empty Roo Suek Barng Mhai

Wed Jul 08, 2009 11:22 pm



It might have been a long time, it might have been so far away. When we went our separate ways that day. There may be so many people, hundreds, even thousands of them, who came into my life and made it go around. And because they are not you, I have not found what I had lost, and it's because what i did was wrong, it made it imposossible for us to go back to the way we were. Do you feel like I feel? That every day without you, is life without any meaning. Do you feel like I feel? That the days we were together. The days we were togehter. We were so in love and completely happy.


Có lẽ đã lâu lắm rồi, có lẽ đã cách nhau quá xa, chúng ta bước đi trên con đường riêng của mình từ ngày hôm đó. Có lẽ đã quá nhiều người, hàng trăm thậm chí là hàng vạn người bước vào cuộc đời tôi và làm nó trôi qua. Bởi vì họ không phải là bạn nên tôi không nhận ra mình đang lạc bước, và cũng bởi ngày đó tôi đã sai, khiến chúng ta không thể trở về ngày đó. Bạn có mang trong mình cái cảm giác giống như tôi không? Rằng ngày ta không có nhau, cuộc sống dường như vô nghĩa. Bạn có nhận thấy điều tôi cảm giác không? Rằng những ngày chúng ta bên nhau, những ngày ấy không khi nào mà không tràn ngập hạnh phúc và yêu thương...

Một tuyệt phẩm mà tôi nghe đi, nghe lại không biết bao nhiêu lần trong một ngày kể từ khi biết nó (bài hát đó), nhưng vẫn cảm thấy chưa đã! Vì nó quá ngắn ngủi hay vì một cái gì đó không tả trong mỗi ca từ đang dần dần đưa tôi trở về cái ngày lâu lắm đó, rồi bổng nhiên vụt tắt để cho tôi một mình trong cảm giác hụt hẩng vô biên.

Sau cách biệt về thời gian và không gian, Mew tình cờ gặp lại Tong nơi quảng trường Xiêm, lần tái ngộ đó chính là nguồn cảm hứng để Mew viết lên ca khúc "không bình thường" kia và mời bạn mình đến nghe và cảm nhận tại phòng thu.

Mở đầu bài hát bằng điệu kèn hùng tráng là những gì chất chứa sau bao năm của một cậu bé thích lấy "nỗi cô đơn đến đáng sợ" làm bạn: "Đã rất lâu rồi, mỗi người chúng ta hòa vào thế giới riêng của mình kể từ biến cố đó. Ngần ấy thời gian qua đi là chừng ấy con người bước vào rồi vụt qua. Cuộc đời của tôi nhờ vậy mà qua ngày, qua tháng." Để cuối cùng Mew nhận ra rằng vì những kẻ đi qua hờ hững kia không phải là Tong nên khiến cậu luôn cảm giác hụt hẫng và dường như đang bị đánh mất một điều gì đó.


(to be continue...)
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết