Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sự khác biệt tương đồng (ST) - Page 2 Empty Re: Sự khác biệt tương đồng (ST)

Wed Aug 19, 2009 12:41 pm
“Mình không biết mình có thể làm cậu ấy hạnh phúc hay không , Ossie.”

Sara nhìn xuống đĩa của mình, nghịch những miếng bánh kem cuối cùng, trộn những mẩu bánh với kem. Thật kì lạ, tôi đang ngồi đây, với cô gái này – một cô gái gần như hoàn hảo- và nhìn thấy cô ta không có chút tự tin nào. Và kì lạ hơn nữa là sự thật cô ta là vợ sắp cưới của người mà tôi quan tâm. Được rồi.Tốt thôi. Người mà tôi vẫn còn yêu. Tôi đóan ít nhất tôi phải thừa nhận với chính tôi điều đó.

Cách đây 4 năm nếu như có ai đó hỏi liệu người ta vẫn còn có thể yêu một người sau bốn năm cách biệt hay không, tôi sẽ cười vào mặt anh ta.

Ngập ngừng, tôi hỏi “Tại sao cậu lại nghĩ thế.?”

Cô ta ngẩng lên nhìn tôi rồi nhìn sang bể cá “Mình không biết.” Trong bể cá, nhưng đàn cá đông đúc đang bơi một cách chậm rãi, và hạnh phúc vì không biết rằng có khi chẳng bao lâu nữa chúng sẽ nằm trên những chiếc đĩa ăn trắng bóng . Và cuối cùng thì nằm yên trong bụng của những đứa trẻ mới nhìn chúng một cách ngưỡng mộ. Dường như nghĩ như thế cũng là quá tàn nhẫn.

Thở dài, Sara tiếp tục “Ossie, cậu có biết cậu ấy đã như thế nào không ?Ý mình là sau khi cậu đi ấy?” Đây là lý do chính Sara muốn ăn trưa cùng tôi. Cô ta muốn nói chuyện về Kyle.

Tôi lắc đầu “Tụi mình gửi email cho nhau, nhưng cuối cùng thì….” tôi lảng đi, rồi kết thúc câu một cách lặng lẽ “không viết nữa.”

Lông mày cô ta hơi nhíu lại. Nó khiến cô ta trông giống như một đứa trẻ tò mò vừa phát hiện ra một tổ kiến và thắc mắc tại sao lũ kiến có thể chui vào một cái lỗ dưới mặt đất.

Nhưng cô ta không hỏi“ tại sao”. Đúng vậy, Sara là một cô gái tế nhị.

“Cậu ấy thay đổi, Ossie.” Cô ta bắt đầu “Cậu ấy đã từng là một trong những người nổi bật nhất khi cậu còn ở trường. Cậu biết rồi, đúng không ? Cậu ấy luôn có mặt ở những bữa tiệc, những sự kiện hay bất cứ nơi nào đông người. Chỉ xuất hiện. Cậu ấy đã giao du với rất nhiều người.” rồi cô ta lại ngừng một lát “Nhưng, sau một thời gian, cậu ấy dính vào những thứ hoàn toàn khác. Thành thật mà nói, hoàn toàn khác chỉ là một cách nói cho dễ nghe.”

Vì tôi không biết phải phản ứng thế nào, tôi chỉ ngồi yên lặng, lắng nghe cô ta. Hoàn toàn khác?

“Cậu ấy bắt đầu cư xử một cách kì lạ, Ossie. Cậu ấy uống rượu nhiều hơn. Thậm chí cha cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy đang muốn hủy hoại cơ thể mình” tôi có thể thấy Sara rất khó khăn khi nói ra những lời đó. Thỉnh thoảng cô ta lại ngừng lại và hít một hơi thật sâu. Nhưng cô ta vẫn tiếp tục “Cậu ấy trở nên phóng túng hơn. Cậu ấy đã thử rất nhiều thứ khác. Nhưng khác như thế nào, mình không thể nói .Nhưng cho dù nó là cái gì đi nữa, lối sống cậu ấy lựa chọn khiến cha cậu ấy đau lòng. Nó không phải là chuyện hay ho gì.”

Cô ta ngẩng lên nhìn tôi và cố mỉm cười.

“Khi cha cậu ấy chết, Kyle hoàn toàn suy sụp. Đột nhiên, cậu ấy thay đổi. Rồi cậu ấy cầu hôn mình.”

Tôi nuốt nước bọt. Chuyện gì thế này? Tôi không hiểu cái gì hết. Một phần trong tôi đang run sợ. Kyle đã làm gì? Nó tệ đến mức ảnh hưởng tới sức khỏe vốn dĩ đã mong manh của cha cậu ấy sao?

“Trong cả thời gian đó” cô ta tiếp tục “Mình đã cố gắng ở bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy ở đó nhưng dường như lại không ở đó. Cậu ấy dường như ở một nơi rất xa. Ngay cả lúc này cậu ấy cũng vẫn thế.”

Nhìn Sara ở bên kia chiếc bàn , tôi không thể không nhận ra rằng thời gian thật sự tạo ra sự thay đổi. Nó không còn là cách nói chuyện trẻ con hồn nhiên nữa. Cô ta không mỉm cười. Cô ta chỉ trông mệt mỏi. Kiệt sức.

Tôi không biết phải cảm thấy thế nào khi nghe câu tiếp theo Sara nói.

“Mình không thể làm cậu ấy hạnh phúc. Cậu ấy hạnh phúc nhất khi ở cạnh cậu.”

Lẽ ra tôi nên thấy vui mừng vì cậu ấy đã từng như thế. Nhưng không hiểu sao nó chỉ khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.

“Cái gì khiến cậu nói thế?” Giọng tôi run run.

Sara đưa tay ra để nắm tay tôi, bóp nhẹ, và mỉm cười dịu dàng. Nụ cười mà bạn hi vọng nhìn thấy ở một vị thánh.

“Bất cứ khi nào nói về cậu, về việc hai người đã hợp nhau như thế nào… Ýmình là, cậu ấy luôn nói về cậu. Và mỗi lúc như thế, dường như khuôn mặt cậu ấy rạng rỡ hẳn lên. Mình không thể miêu tả được rõ ràng được, thật đấy.” Đến lúc này Sara trông như một thiên thần. Như thể cô ta không thuộc về trái đất này. “Nhưng nó giống như cậu ấy đang thật sự , thật sự hạnh phúc.”

Lần này đến lượt tôi nghịch món tráng miệng. Những miếng bánh sôcôla đắng luẩn quẩn quanh chiếc nĩa của tôi.

“Kyle không thể tự làm gì cho bản thân cậu ấy. Khi cậu ấy cố gắng làm điều đó, cậu ấy có xu hướng đi quá xa.” Nhớ đến bữa tối trên sân đậu trực thăng trong buổi tối đầu tiên chúng tôi thực hiện đề án cùng nhau… chỉ bởi vì cậu ấy muốn xin lỗi. Tôi mỉm cười bất chấp lý trí của mình. Một nụ cười nhẹ. Một nụ cười có thể dễ dàng kìm lại.

Sara tiếp tục “Cậu ấy gặp khó khăn khi biểu hiện tình cảm của mình”, hít một hơi thật sâu, cô ta nói tiếp, với một giọng cầu khẩn “Ossie, cậu có thể nói chuyện với cậu ấy không?”

Tôi ngẩng lên nhìn cô ta. Khuôn mặt cô ta chỉ có sự căng thẳng và tuyệt vọng. Nó khiến tôi muốn ra ngoài , tìm cậu ấy và nói chuyện – bất chấp nỗi sợ hãi của tôi trước những gì cậu ấy có thể nói.

Thật chậm , tôi trả lời “Sara,… mình không biết mình có thể hay không” tôi ngừng lại. Nhận ra rằng cô ta có thể đang nghi ngờ gì đó, tôi tiếp tục “Mình không biết tại sao… nhưng cậu ấy không muốn nói chuyện với mình.” Đó là sự thật. Như thể cậu ấy đã chuyển đến một hành tinh khác và xây một bức tường phòng thủ quanh đó để tránh tôi.

Đó là một trong những quãng thời gian im lặng lâu nhất , thời gian như ngừng trôi.Hay ít nhất, mọi thứ dường như chậm lại. Một lúc sau, Sara phá vỡ sự im lặng.

“Tụi mình định sẽ kết hôn vào tháng 12, Ossie” cô ta thêm vào, một cách do dự “Mình có làm đúng không ?”

Tôi muốn nói với Sara rằng đừng vội vã. Một phần trong tôi cho rằng không nên kết hôn khi mà chưa chắc chắn. Đây là quyết định cả đời gắn bó cùng nhau. Nhưng nhìn Sara tôi biết rằng cô ta thật sự yêu cậu ấy. Cô ta đã phải rất cố gắng để xếp các mảnh ghép hình vào cho tôi – để cho tôi bức tranh về chuyện đã xảy ra, cho dù nó không hề rõ ràng một chút nào. Và cô ta gần như đã cầu xin tôi giúp đỡ cậu ấy.

“Cậu ấy cần một cô gái như cậu, Sara.”
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sự khác biệt tương đồng (ST) - Page 2 Empty Re: Sự khác biệt tương đồng (ST)

Wed Aug 19, 2009 12:42 pm
Là một trợ giảng, tôi có một danh mục các nhiệm vụ . Tất nhiên “Danh mục” không phải là một từ đúng, nhưng tôi muốn nó nghe quý phái , nên là … “danh mục”. Trong đó tôi phải chữa bài kiểm tra, giảng thay khi giáo sư Vergara vắng mặt, tôi thậm chí còn phải làm công việc dọn dẹp trong khoa. Ô, không , tôi không phải cầm đến cây lau nhà và xô hay những thứ đại loại thế. Nhiệm vụ dọn dẹp ở đây là xem xét những bài luận cũ của sinh viên và loại bỏ một số đi.

Trong nhà kho tạm thời của khoa, tôi bật một chiếc quạt nhỏ lên để thông gió. Nó là một căn phòng nhỏ - hẹp đến mức khiến tôi phải để cửa mở cho đỡ sợ.

Không hiểu sao, khi tôi lục đám giấy tờ và những bài luận cũ, tôi cảm thấy tội lỗi vì phải chọn những cái để bỏ đi. Chuyện này không thể tránh được. Không gian lưu trữ có hạn. Và với số lượng sinh viên ngày một tăng, một số phải loại bỏ.Nhưng đây là những thứ mà sinh viên đã làm việc cật lực để có được. Họ đã bỏ công sức vào chúng, cho dù điểm thấp đến mức nào đi nữa.Được rồi, có lẽ không phải tất cả, tôi vừa thấy một bài luận dài chỉ hai trang.

Cho dù vậy, tôi vẫn thấy tội lỗi vì phải bỏ chúng đi, ngay cả là để đưa chúng đến nơi tái chế- và là người chịu trách nhiệm chọn bài của ai sẽ phải đến đó. Tôi có cảm giác như đang đưa ra án tử hình. Có rất nhiều bài luận được làm cách đây đã lâu. Có cái từ kì trước, cái từ năm trước, cái thì từ năm trước nữa. Đào sâu hơn vào đống tài liệu đó, xếp thành hai chồng “Bỏ đi” và “Giữ lại” là một việc không dễ dàng gì. Tất nhiên, tôi phải chọn dựa trên điểm số. Nhưng vì các giáo sư có những tiêu chuẩn khác nhau để cho một con A hay B+ nên tôi phải đọc một ít.

Rồi một bài luận xuất hiện trước mắt tôi.

“Bài kiểm tra điều kiện môn Tâm lý học đại cương, thực hiện bởi Chan và Lopez."

Không hiểu sao, tôi thấy mình đang mỉm cười.

“Chan” Giọng của giáo sư Vergara đột ngột làm vỡ tan sự mơ màng của tôi. Nhận ra rằng bà có thể đã nhìn thấy tôi đang cười một mình, tôi cảm thấy mặt nóng lên. May mắn là hình như bà không để ý. Ít nhất là tôi hi vọng thế.

“Cho dù đó là một trong những bài xuất sắc nhất” bà cười “Em có thể giữ lấy nó.” Tôi lầm bầm cám ơn bà và bà biến mất khỏi cánh cửa.

Ngồi xuống, tôi thấy mình đang lật từng trang giấy. Nó giống như mới ngày hôm qua. Tôi lái xe qua con đường Liễu khóc, những cây hoa lửa đang nở rộ. Kyle đang chờ tôi trong phòng cậu ấy.

Tôi nhớ mùa hè đó.

Những giai đoạn phát triển đều ở đây. Y như những gì tôi nhớ. Tin tưởng và Không tin tưởng…Kyle lúc còn là một đứa bé sơ sinh. Thời gian với mẹ cậu ấy; được nuôi dưỡng bởi những người hầu.

Giai đoạn Tự lập & Xấu hổ và Nghi ngờ…Kyle vẽ sơn lên tường trong phòng cậu ấy, bắt chước những bức họa trong hang đá.

Giai đoạn Hiếu động và Tự ti …. Kyle là một học sinh hoạt bát, luôn bị bắt ngồi xuống bàn cuối cùng trong lớp vì nói chuyện riêng với bạn ngồi cạnh.

Cái tôi & Sự rối loạn cái tôi…. Kyle tiệc tùng suốt ngày, Kyle nổi bật… nhưng cũng là Kyle, anh chàng đã rúc vào người tôi.

Rồi đến giai đoạn cuối cùng- ít nhất là trong bài luận này. Thân mật và Cô lập . Tôi đã không có cơ hội để đọc phần này. Phần cuối cùng của bài luận được làm riêng biệt – phản ánh quá trình làm đế án và làm thế nào các cặp có thể kết hợp được với nhau. Giai đoạn phát triển này thể hiện khả năng xây dựng các mối quan hệ xã hội của những người trẻ tuổi. Nó không nhất thiết là một câu chuyện tình yêu. Cho dù… một cái gì đó gần như thế đã xảy ra giữa chúng tôi.

Cẩn thận lật từng trang, như thể nó là một cuốn kinh thánh, tôi bắt đầu đọc.

Lần đầu tiên gặp Osmond,tôi nghĩ rằng cậu ấy chỉ quan tâm đến những cuốn sách, học hành và làm việc.

Heh. Mẫu mực. Sự thật là quá mẫu mực.

Nhưng rồi, khi chúng tôi bắt đầu hợp tác với nhau, tôi phát hiện ra rằng cậu ấy không chỉ có thế. Và tôi cảm thấy mình là một thằng khốn vì cách tôi đã đối xử với cậu ấy….

Khi ở cùng cậu ấy tôi có thể là bất cứ ai . Tôi không cần phải là một người nào đó. Bất cứ ai và cậu ấy thoải mái với chuyện đó….

Tôi đóan là chúng tôi là những sự tương đồng khác biệt của nhau. Chúng tôi đều muốn làm vừa lòng mọi người. Chúng tôi chỉ dùng những cách khác nhau. Trong khi tôi bận rộn làm cho mọi người thích tôi, cậu ấy bận rộn làm một người khiến người khác ghen tị. Có lần giáo sư Vergara nói về việc cậu ấy có nét gì đó giống tôi. Cô ấy nói rằng có lẽ là sự cô đơn.

Tôi nghĩ là nó thật sự cô đơn khi luôn phải cố gắng làm một người khác.

…. Tôi không biết tại sao. Nhưng tôi đóan là tôi sợ. Có cái gì đó ở Ossie quyến rũ tôi…

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bài luận của cậu ấy dài đến thế. Dài hơn của tôi. Và mọi người vẫn hay nói rằng tôi luôn viết những cuốn tiểu thuyết để trả lời cho những đề tài ngắn.

… Và nó làm tôi khiếp sợ. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác như tôi bắt đầu nảy sinh những tình cảm lẽ ra không nên có với cậu ấy…

… Tôi nghĩ rằng có lẽ, nếu như tôi đối xử với cậu ấy như rác, tôi sẽ thấy cậu ấy như rác. Có lẽ cậu ấy sẽ trở nên xấu xí trong mắt tôi. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Tôi đóan tôi thật sự là một thằng khốn …


Đột nhiên, tôi muốn bỏ bài luận xuống. Nhưng tôi không thể. Tôi vẫn tiếp tục đọc, từng dòng một. Tôi không biết có chuyện gì với tôi nữa. Không hiểu sao tôi biết rằng sẽ tốt hơn cho tôi nếu tôi dừng lại.

…. Cậu ấy đã không làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn với tôi khi làm đề án. Tôi hi vọng – hay đúng hơn là tôi biết rằng- chúng tôi sẽ là những người bạn tốt mãi mãi…

….Tôi cảm thấy rất khác khi ở bên cậu ấy. Cậu ấy khiến tôi cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Tôi hi vọng tôi cũng có thể làm cậu ấy hạnh phúc. Nhưng tôi sợ rằng tôi không biết làm thế nào…

… và đến lúc này, tôi biết là tôi đã yêu cậu ấy. Nhưng tôi sợ yêu cậu ấy.

Tôi không hề nhận ra là tôi đã bắt đầu khóc.





Hôm nay là thứ bảy và tôi đang bận rộn … để không bận rộn khi ở nhà. Tìm những thứ mới để làm là một cách tốt để giữ cho bản thân bận rộn. Ngay khi tôi bắt đầu dọn bếp, tôi nghe ba tiếng gõ ở cửa trước. A, đúng ra không phải là ba tiếng gõ mà là ba … tiếng đập cửa.

Tôi đóan là mấy đứa trẻ ở trên phố ném đá vào , hay một băng cướp tấn công nhà tôi – cho dù là cái gì đi nữa, khi tôi từ từ mở cửa ra, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy con người dường như luôn xuất hiện khi tôi không bao giờ ngờ đến.

Kyle.

Nhưng tôi không biết tôi có hạnh phúc khi gặp cậu ấy hay không nữa. Cậu ấy…. nói một cách lịch sự là đang rất khích động.

Cậu ấy nhanh chóng đẩy cửa sang một bên, nhìn thẳng vào tôi, hét lên “Cậu nghĩ cậu có thể đột ngột quay trở về như thế à ?Giả vờ như mọi thứ vẫn tốt đẹp à? Cậu không thể! Cậu đừng có hi vọng là mọi thứ vẫn như trước.” Đôi mắt cậu ấy đầy nước. Nhưng trước khi một giọt nước mắt kịp rơi xuống, cậu ấy đã quay đi, lao ra ngoài, bỏ mặc tôi với dư vị của cuộc chiến một bên.

Sara đã muốn tôi nói chuyện với cậu ấy. Tôi đóan thỉnh thoảng cậu ấy thật sự đi quá xa.

Tôi đứng đó, nhìn ra con đường vào nhà tôi. Tôi đã không thể nói với cậu ấy tôi không hề giả vờ như mọi thứ vẫn tốt đẹp. Giả vờ khác với hi vọng.

Trong lúc mơ màng trước khi ngủ tôi nghĩ về chuyện buổi chiều. Nếu như không còn gì nữa… tại sao cậu ấy còn đến đây?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sự khác biệt tương đồng (ST) - Page 2 Empty Re: Sự khác biệt tương đồng (ST)

Wed Aug 19, 2009 9:30 pm
Chapter 11: Home

Đó là một đêm tháng 11 khi mà bạn đã có thể cảm nhận một cách rõ ràng cái lạnh của mùa đông.Thời gian này trong năm sự thay đổi thời tiết thường khiến mọi người bị cảm lạnh. Và đó chính xác là những gì xảy ra với tôi.

May mắn là tháng 11 là thời gian nhàn rỗi đối với những người trong ngành giáo dục. Học kì hai vừa bắt đầu sau ngày mùng 2- ngày Lễ của các vong hồn. Việc học hành bị xao lãng vì mọi người đều mải mong ngóng lễ Gíang sinh. Ánh sáng có mặt ở khắp nơi, giao thông trở nên tồi tệ, những chiếc đèn lồng hình sao được thắp lên trên các con phố. Họ thậm chí đã bắt đầu phát những bài hát giáng sinh trên radio.

Học kì đầu tiên kết thúc mà không có chuyện gì đặc biệt xảy ra , cô Vergara không đánh trượt một sinh viên nào- mà cô cũng chưa bao giờ đánh trượt ai cả - và tôi đang chuẩn bị cho cương vị một trợ giảng - đứng giảng một mình- cho kì tới.

Hai tiếng đó khiến tôi khích động : “Một mình.”

Là sếp của chính mình (ít nhất trong lớp học) khiến tôi có một cảm giác nôn nao khó chịu, như thể những sinh viên mới của tôi sẽ ăn tươi nuốt sống tôi. Nhưng, nó cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích- cuối cùng thì tôi cũng có thể tạo ra được một chỗ đứng cho mình.

“Một mình.” tôi chưa bao giờ nhận ra những từ đó mỉa mai đến mức nào.Ít nhất là sự mỉa mai của chúng đối với tôi.

Và nó không chỉ là đối với công việc.

Tôi không hề nói chuyện, hay nhìn thấy Kyle kể từ ngày cậu ấy lao đến trước cửa nhà tôi và lao thẳng ra khỏi đó. Nhưng tôi phải gom lại các mảnh vỡ trong cuộc sống của tôi.

Tôi phải bắt đầu ở đâu đó.

Thật buồn cười khi mà có lúc bạn quyết định CHẮC CHẮN sẽ làm một cái gì đó nhưng rồi có chuyện xảy ra và quyết định mà bạn vừa đưa ra rơi thẳng vào thùng rác.

Nói cách khác, thật buồn cười cái cách mà lịch sử tái diễn.

Lần này, sự lặp lại của lịch sử nghiền nát quyết tâm trở thành con người “hạnh phúc-tự lập-một -mình”của tôi. Đêm đó là hai mảnh của quá khứ ghép lại. Kyle xuất hiện, đập cửa nhà tôi. Và Kyle say khướt.

Tôi đang chuẩn bị đi ngủ khi có tiếng đập cửa. Chúng vang lên một cách điên cuồng- như thể người gõ cửa đang bị sói đuổi theo. Chỉ đến trước khi xoay nắm đấm cửa tôi mới nghĩ ra ở Philippines không có sói. Thật ngu ngốc.

Khi tôi mở cửa ra, cậu ấy ở đó.

Kyle đứng trước cửa nhà tôi, trông như một kẻ vô gia cư. Tóc rối bù, áo khoác nhăn nhúm, khuôn mặt đỏ bừng. Rồi cậu ấy gục vào người tôi, đầu chạm trước. Đỡ lấy cậu ấy, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của cậu ấy.Nó hòa lẫn với mùi thuốc lá. Nhưng vẫn còn dấu vết của mùi cơ thể cậu ấy khi cằm cậu ấy đặt trên vai tôi. Ít nhất trong không khí vẫn có chút gì đó ngòn ngọt.

“Os” cậu ấy rên rỉ.

Sau khi qua được cú sốc ban đầu, tôi cố gắng đưa-nhưng cuối cùng lại thành tha cậu ấy- vào trong ghế sopha và đặt cậu ấy nằm xuống. Tôi nhận thấy tay cậu ấy không đeo nhẫn.

“Mình ghét cậu, Os.

Thật công bằng. Cậu ấy uống đến say mèm, vác mặt đến cửa nhà tôi, và nói ghét tôi. Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy, trước khi nghĩ ra cậu ấy cần nước. Hoặc cà phê. Bối rối, tôi chạy vào bếp, cố gắng tìm càphê nhưng mất một lúc mới nhớ ra tôi đã hết càphê từ lâu rồi nên đành lấy một cốc nước. Khi tôi quay lại, cậu ấy vẫn đang lảm nhảm.

“Kyle” tôi bắt đầu “ Kyle, uống cái này để giải rượu đi” Cậy ấy mỉm cười “Luôn là một đứa tháo vát, eh?” Thật kì lạ, tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết thủ thuật với nước đó. Nhưng tôi không nói gì. Khi tôi cố đỡ cậu ấy ngồi dậy, cậu ấy đẩy tôi ra “Đừng động vào mình.” cậu ấy thì thầm.

Tôi nghĩ Kyle đã chịu nằm yên nhưng rồi cậu ấy tiếp tục lảm nhảm “Cậu có biết mình đã trải qua những gì kể từ khi cậu đi không ? Mình đã thử với tất cả mọi người…., con trai, con gái,… những người mình biết…. người mình không quen biết. Nó không quan trọng…..”

Cậu ấy tiếp tục nói như mê sảng - những lời nói tuôn ra như thể cậu ấy đang bị ma ám. Có vẻ cậu ấy không cả có đủ thời gian để thở.

“Mình không biết mình là ai nữa, Os” Cậu ấy ngừng lại, gần như là sắp khóc “Mình muốn là mình-đứa đã từng ở bên cậu nhưng cậu không còn ở đây nữa.”

Cổ họng tôi nghẹn lại nên không nói được lời nào “Kyle…” tôi bắt đầu. Hay đúng hơn là cố gắng để bắt đầu.

Cuối cùng thì Kyle cũng uống hết cốc nước sau khi tôi cố ép cậu ấy lần nữa .

“Cám ơn… nhưng mình vẫn ghét cậu.”

Cậu ấy lắc đầu. Tôi nhớ có một lần, cách đây đã lâu , Kyle đến dự một bữa tiệc. Và cậu ấy say khướt. Rồi gọi cho tôi chỉ vì muốn nghe giọng tôi . Cậu ấy bắt đầu nằm lại xuống ghế. Trước đây có người nói với tôi rằng phải gối đầu người say cao để máu chứa rượu không đi lên đầu họ. Có lẽ chỉ là tôi nghĩ thế, nhưng không hiểu sao tôi thấy nó có lý. Nên trước khi Kyle nằm hẳn xuống, tôi ôm lấy cậu ấy và cố gắng khiến cậu ấy ngồi dậy trở lại. Nhưng như thể tôi đang có một hình nộm sống trên ghế sopha của mình. Cậu ấy nặng như đá tảng , và tôi phải cố hết sức để giữ cho cậu ấy ở tư thế ngồi.

Tay cậu ấy ngáng đường tôi một chút, rồi tôi nhận ra cậu ấy đang cố làm gì đó. Cậu ấy đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt tôi .

"Ossie, sao cậu lại khó quên đến thế?”

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm. Cậu ấy trong vòng tay tôi, những đầu ngón tay cậu ấy đang lướt trên gò má ửng hồng của tôi.

Rồi cậu ấy bắt đầu khóc "Ossie." Cậu ấy thì thầm tên tôi. Tôi kéo cậu ấy lại gần, để cậu ấy dựa vào tôi và cố ru cậu ấy ngủ.

“Cô ấy đã huỷ đám cưới của tụi mình, Ossie.” cậu ấy lầm bầm với ngực tôi, giữa những tiếng thổn thức.

Vậy ra là vì cô ta.

“Kyle…” tôi nói, vuốt lưng cậu ấy.

‘Cậu uống say khướt chỉ bởi vì Sara huỷ hôn ước sao?’ tôi muốn nói thế nhưng không nói ra. ‘Tại sao cậu lại đến với mình?’ tôi muốn tiếp tục nhưng cũng đã tự ngăn mình lại.

Thành thật mà nói tôi không biết phải làm thế nào với tình trạng này. Nhưng Kyle cần tôi . Cho dù tôi có thể sống một mình , tôi biết là tôi cũng cần cậu ấy.

Một lúc sau, cậu ấy cố đẩy tôi ra “Mình phải về.”

“Không phải trong tình trạng này, Kyle. Mình không thể để cậu lái xe được.”

“Mình phải gửi một file đi.” Một file? File gì?

“File gì?” giọng tôi khàn khàn. “Sao cậu không gửi nó sớm hơn?”

“Mình bận. Cô ấy đòi chia tay với mình.”

Cậu ấy nói một cách lơ đãng- như thể rượu đã cuốn trôi hết cảm xúc của cậu ấy.

Nhưng, nó vẫn làm tôi đau nhói.

“Không thể để đến mai sao?”

“Không… hạn cuối là hôm nay… 12 giờ đêm.” Nói xong câu đó cậu ấy ngủ gục luôn. Vẫn là kẻ nước đến chân mới nhảy. Tư thế của chúng tôi khá là khó xử, những cánh tay không hiểu sao lại quấn vào nhau.

Vậy cậu ấy cần gửi một file đi. Tôi tự hỏi đó là file gì. Nếu như nó quan trọng đến mức cậu ấy phải cố lái xe về nhà , nếu như nó quan trọng đến mức cậu ấy vẫn nhớ nó trong tình trạng say khướt như thế này, nó phải có ý nghĩa gì đó.

Cho dù tôi rất muốn giúp, tôi không biết phải làm gì.

Thật cẩn thận, tôi đặt cậu ấy nằm xuống, đắp cho cậu ấy một cái chăn mỏng và đặt đầu cậu ấy lên gối.

Rồi tôi đột nhiên nghĩ ra : chính xác thì cậu ấy đậu xe như thế nào?

Nhìn ra đường, tôi thấy chiếc BMW quen thuộc nằm trên con phố nhỏ. Nó vẫn còn nguyên vẹn- ơn chúa- nhưng những chiếc xe khác sẽ không thể đi qua. Tôi phải làm gì đó. Hơn nữa, nó cũng không khó. Đã có lần tôi lái chính chiếc xe này. Cảm thấy hơi khó xử, nhưng tôi lục tìm chìa khoá trong túi cậu ấy. Tôi tìm thấy cả một chùm. Chạy ra ngoài, tôi cố thử, một, hai, ba, và bốn là con số may mắn.

Sau khi tôi đưa chiếc xe vào gara, tôi tìm thấy một tệp tài liệu trên ghế sau.Nó trông giống như một hợp đồng kinh tế. Và hạn chót đúng là đêm hôm nay – nó liên quan đến đối tác nước ngoài nên sự chênh lệch về thời gian ảnh hưởng đến thời hạn “12 giờ đêm.”. Địa chỉ cần gửi có ngay trên đó. Và tên của cái file nữa.

Thứ duy nhất cần làm là dùng công cụ tìm kiếm trên một chiếc máy tính. Bất cứ ai cũng có thể làm được chuyện đó.

Và chìa khóa nhà của cậu ấy gần như chắc chắn nằm trong bộ sưu tập chìa khoá kia, đung đưa và phát ra những âm thanh như những đồng xu trong túi tiền.

Vì vậy, sau khi chạy lại vào nhà, liếc trộm Kyle một cái để chắc rằng cậu ấy không sao, khoá cửa lại…. Tôi không thể tin là tôi làm chuyện này. Tôi lái xe đến đường Liễu khóc.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sự khác biệt tương đồng (ST) - Page 2 Empty Re: Sự khác biệt tương đồng (ST)

Wed Aug 19, 2009 9:31 pm
Tôi nhận ra, trong khi lái xe, rằng có lẽ là tôi đang mơ. Nó thật kì lạ. Gần như là phi thực tế. Và có lẽ là ngu ngốc nữa. Nhưng, nếu như tôi không nhìn thấy cái tập tài liệu , tôi sẽ không làm chuyện này. Vì tôi đang lái xe của Kyle, rất dễ để vào được khu biệt thự đó… và qua cổng nhà cậu ấy.

Tôi nhanh chóng tìm được máy tính của Kyle . Trong khi nó khởi động, tôi liếc nhìn xung quanh. “Khu nhà dành cho người phục vụ” hóa ra lại là một nơi khá ấm cúng. Hơi bừa bộn. Nhưng ấm cúng.

Tìm được cái file không hề khó. Và chỉ mới 10:30. Tôi do dự không biết có nên dùng địa chỉ mail của tôi ch đơn giản không. Nhưng rồi tôi nghĩ đến phản ứng của người nhận thư.

Nó sẽ rất kì cục.

Nên tôi quyết định truy nhập vào hòm thư của Kyle. Ít nhất cho đến khi hết thời gian. Tất nhiên là tôi nhớ địa chỉ mail của cậu ấy . Nhưng password lại là một câu chuyện khác.

Tôi thử ngày sinh nhật, tên thời trẻ của mẹ cậu ấy, họ cậu ấy, tên trường chúng tôi học chung, tất cả. Tôi thậm chí còn thử đến tên cậu ấy và tên Sara. Sau hơn 45 phút đoán mò, tôi cảm thấy hòan toàn tuyệt vọng.

Cho đến khi tôi nghĩ, có thể là….

Tôi gõ O-S-S-I-E.

Thật là một ý tưởng hay ho.

Rồi tôi thử một cái khác, không buồn quan tâm nếu như tôi tự làm mất mặt mình thêm lần nữa.
O-S-M-O-N-D

“ Kyle, làm sao mà cậu quên được mình nếu như mình là password của cậu.?”

Tôi đã gửi được cái flie đi trong khi vẫn còn dư thời gian.

Tôi biết là không nên tọc mạch – nhưng sự tò mò của tôi đã thắng.

Một thư mục của cậu ấy có “357 thư chưa đọc." Và tôi click chuột.

Và chúng ở đó, tất cả những lá thư tôi đã gửi cho cậu ấy. Tất cả đều chưa đọc. Nằm trong một thư mục duy nhất.






Trong khi lái xe về, tôi nhận ra rằng bỏ lại một người say trên ghế sopha trong một ngôi nhà không người không phải là một quyết định sáng suốt. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra thì sao?

May mắn là , đã không có gì xảy ra. Kyle ngủ như thể cậu ấy có thể ngủ qua cả một cuộc chiến tranh hạt nhân.

Nhưng tôi vẫn không muốn để mặc cậu ấy trong phần còn lại của đêm. Lấy một chiếc chăn từ trên phòng xuống, tôi cuộn người lại trên một chiếc ghế gần đó.





Tôi tình cờ đang nhìn cậu ấy khi cậu ấy chớp mắt một, hai, rồi ba cái.

Đầu tiên cậu ấy nhìn trần nhà, rồi, ngồi dậy, vẫn không nhận ra là đang ở trên ghế sopha nhà tôi, cậu ấy bắt đầu gãi đầu.

“Cậu cảm thấy khá hơn chưa?” tôi hỏi, tay cầm sẵn aspirin và một cốc nước.

Đầu tiên cậu ấy có vẻ sốc khi thấy tôi, mở miệng ra, rồi ngậm nó lại.

Sau một lúc, cậu ấy nhận ra : đêm qua cậu ấy say.

Một cách cẩn thận, cậu ấy cầm lấy thuốc và uống. Cậu ấy trông sợ sệt- như một con thú nhỏ lông xù bị một con quái vật trong rừng rậm tóm được. Nhưng rồi tôi nghĩ rằng thật tồi tệ khi so sánh bản thân một người với một con quái vật và ngôi nhà của người đó với một khu rừng rậm.

Đột nhiên, cậu ấy nhảy dựng lên “Cái file!” đôi mắt cậu ấy mở to tròn . Tỏ ra bình thản hết mức có thể, tôi nói “Bình tĩnh nào, mình gửi nó rồi.”

“Vậy à?” đó là tất cả những gì cậu ấy nói. Rồi như thể đột nhiên nhớ ra “Làm sao cậu gửi được nó?”

“Mình nhìn thấy tệp tài liệu trong xe cậu.”

“Không, ý mình là, cậu gửi nó từ đâu?”

“Địa chỉ email của cậu.”

Cậu ấy để môi dưới nhô ra một ít trong khi lông mày tiến lại gần nhau. Trong đầu tôi câu “Chế độ suy nghĩ : BẬT loé lên liên tục.”

Cuối cùng cậu ấy thở dài “Cậu biết không, nó chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Cái gì cơ?” câu nói của cậu ấy khiến tôi bối rối.

“Password của mình”. Đứng dậy, cậu ấy sẵn sàng để đi “Cám ơn. Xin lỗi đã làm phiền. Mình phải đi.”

Tôi không biết tại sao. Nhưng tôi có cảm giác nếu tôi để cậu ấy ra khỏi cửa, mọi thứ sẽ tuột khỏi tay tôi.

“Này” trong tuyệt vọng, tôi buột miệng “Cậu không muốn ở lại ăn sáng sao?”

Cậu ấy quay lại nhìn tôi, trông hơi giận dữ “Mình đã nói với cậu rồi. Mọi thứ không còn như cũ nữa.”

“Mình chỉ mời cậu ăn sáng – không gì khác” câu này nghe có vẻ bao biện, ngay cả đối với tôi . Bao biện và vùng vẫy.

“Để mình đi trước khi mình làm mất mặt mình thêm!” Cậu ấy hét lên.

Chắc chắn là tôi đã trông khiếp sợ trước phản ứng của cậu ấy vì vẻ mặt cậu ấy dịu lại.

“Mình xin lỗi” Cậu ấy đứng đó. Giữa tôi và cánh cửa. Tôi nửa hi vọng cậu ấy bỏ đi, nửa cầu nguyện cậu ấy quay lại. Nhưng cậu ấy chỉ đứng đó, nhìn xuống rồi nhìn sang bên. Nhưng không nhìn tôi. Ngay cả khi cậu ấy tiếp tục nói.

“Mình xin lỗi. Chỉ là…. Mình nhớ cậu, Os.”

Tôi sững sờ. Tôi không biết đầu cậu ấy nghĩ cái gì nữa. Và tôi muốn biết. Lờ đi mọi rủi ro có thể xảy ra, nhớ đến việc Sara nói rằng cậu ấy không biết nói cho chính mình, tôi cố gắng tiếp tục câu chuyện.

“Kyle, nếu cậu nhớ mình đến thế, tại sao cậu lại ngừng hồi âm cho mình?”

Vẫn đứng ở chỗ cũ, Kyle cau mày lại lần nữa và thọc tay vào túi. Cậu ấy chăm chú nhìn sàn nhà.

“Mình không biết. Mình đoán là…. Không hiểu sao mình biết là cậu sẽ không quay lại,” cậu ấy trả lời như thể cậu ấy đang nói chuyện với những phân tử bụi trong thảm phòng khách nhà tôi “Mình nghĩ …. Mình nghĩ là không có hi vọng gì khi mà tất cả những gì mình có thể làm chỉ là gõ bàn phím và click ‘send’.Mình không thể ôm cậu. Hay thậm chí chạm vào cậu.” cậu ấy nói từng lời một cách rành mạch – như thể chúng được tạo ra để xuyên qua không khí và đâm thẳng vào tôi. Bởi vì sự thật là chúng đã làm thế.

“Mình nghĩ là” cậu ấy tiếp tục “Có lẽ nếu mình không đọc thư của cậu, mình sẽ quên cậu”. Kyle cố nhìn lên- ít nhất tôi nghĩ thế- nhưng nỗ lực của cậu ấy thất bại “Nhưng mình không thể xoá một lá nào trong đó.”

Một lần nữa, tôi lại sững người ra. Như thể tất cả mọi thứ trong đầu tôi đều bị cuốn theo đường ống nước đi rồi. Tôi không biết nói gì. Tôi không biết phải làm gì. (Hay đúng hơn là không biết phản ứng thế nào). Ngay cả trực giác của tôi cũng trở nên trống rỗng

Nên tôi làm những gì tôi có thể để thóat khỏi tình trạng đó “Uhm…” tôi đổi đề tài “Cậu dạo này thế nào?”

Khi tôi hỏi câu đó, Kyle ngẩng lên nhìn tôi với vẻ mặt nửa ‘giận dữ’ nửa ‘tuyệt vọng’

“À” cậu ấy hắng giọng “Khi cậu đi, mình không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Nên mình thử hẹn hò với nhiều người khác nhau. Rất nhiều. Mình chỉ muốn chắc mình là cái gì. Xin lỗi nếu nó nghe như một lí do rẻ tiền, nhưng đó là sự thật.” Cậu ấy dừng lại “Khi cha lên cơn đau tim, mình không có ai cả. Cậu không ở đây. Chỉ có Sara. Và,” với vẻ trầm tư, cậu ấy kết thúc “Mình không muốn mất cả cô ấy nữa. Nên mình cầu hôn cô ấy. Nhưng bây giờ thì hôn ước bị huỷ bỏ rồi, mình nghĩ vậy.”

Sara là tất cả những gì còn lại của cậu ấy.

Tôi nhớ đến khuôn mặt Sara khi cô ta nói rằng cô ta không tự tin lắm ở chuyện kết hôn “Tại sao cô ấy lại huỷ bỏ hôn ước?”

Kyle nhún vai “Cô ấy nói như thế sẽ là tốt hơn. Cô ấy nói chính cô ấy cũng không chắc nữa” cậu ấy ngưng lại, do dự một lát “Và cô ấy nói rằng mình không nên níu kéo cô ấy ngay cả khi mình biết mình sẽ không hạnh phúc với cô ấy.”

Trong giây lát, chúng tôi chỉ đứng đó. Như thể chúng tôi đang bồng bềnh trong không gian.

Tôi thoáng nghĩ đến việc những vật thể trong không gian bị hút vào nhau và việc chúng bị gắn vào nhau bởi cái gọi là ‘trọng lực’.Nhận ra chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì, tôi thầm rủa mình vì đã cầu nguyện cho cái thứ trọng lực đó bắt đầu công việc của nó trong phòng khách nhà tôi .

Nhưng khi đó có lẽ tôi sẽ bị dính vào ghế sopha….

“Ossie, tại sao cậu lại ra đi?”

Tôi không hề nhận ra là Kyle đang nhìn tôi.

“ Kyle “tôi cố tìm câu trả lời an toàn nhất có thể “Cậu biết là mình có một suất học bổng.”

“Đó là tất cả sao?” cậu ấy đáp một cách buồn bã “Mình xin lỗi nếu như mình đã không công bằng với cậu.”

Một lần nữa, tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi nghĩ đến khoảng thời gian trước khi tôi gặp Kyle . Tôi đã muốn ra đi đến mức nào. Bay đến một nơi khác. Có lẽ là sống ở đó. Rồi tôi nghĩ đến thời gian ở bên cạnh cậu ấy. Và việc cậu ấy đã khiến tôi muốn ở lại đến mức nào.

Rồi tôi nghĩ đến việc tôi không thể cạnh tranh nổi với một cô gái như Sara.

“Mình nghĩ là không có gì còn lại cho mình cả. Một lần nữa.”

Cậu ấy chỉ nhìn tôi và gật đầu. Cậu ấy hiểu. Một cách thận trọng, cậu ấy hỏi,

“Tại sao cậu quay lại?”

“Rất nhiều lý do. Mình nghĩ mình không thuộc về nơi đó. Và ở đây mình có thể là chính mình.” Cho dù rất dễ để trả lời câu hỏi, nhưng để nhìn thẳng vào mắt cậu ấy thì không dễ chút nào “Và mình hi vọng rằng vẫn còn gì đó dành cho mình ở nơi này.”

Tránh ánh mắt tôi, cậu ấy hỏi tiếp “Nếu như không còn lại gì thì sao?”

Mọi thứ dường như đang treo lơ lửng trên một sợi chỉ vô hình trên đầu chúng tôi. Và bất cứ lúc nào nó cũng có thể đứt và tất cả sẽ rơi xuống. Nếu như tôi có thể giữ nó lâu hơn một chút, có lẽ….

Sâu bên trong mình, tôi biết dù có hay không có cậu ấy , tôi vẫn phải sống.

“Mình sẽ tìm cái gì đó đáng để ở lại.” tôi bắt đầu, cố gắng tỏ ra bình thản “Có lẽ không phải là cậu. Nhưng mình không biết. Mình phải bắt đầu từ đâu đó chứ, đúng không? Đây là nhà mình. Và đây là nơi mình thuộc về. Mình chưa bao giờ có thể cảm thấy thanh thản như thế này khi ở nước Mĩ.”

Một lần nữa Kyle lại nhìn xuống tấm thảm. Tôi sẽ nhớ vệ sinh nó ngay khi tôi có thể.

“Thuộc về” cuối cùng thì cậu ấy cũng lên tiếng “Mình không biết mình thuộc về đâu.” cuối cùng, cậu ấy cũng nhìn tôi “Tất cả những gì mình biết là, mình hạnh phúc nhất khi ở cạnh cậu. Và mình muốn được như thế một lần nữa.”

Nuốt nước bọt trong họng mình, tôi chỉ biết nhìn khi cậu ấy chậm rãi bước đến chỗ tôi, đưa tay ra và đặt lên vai tôi.

“Kyle, mình…”

“không biết phải nói gì?” Với vẻ mặt mệt mỏi, cậu ấy khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ. Nhưng đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng cậu ấy mỉm cười với tôi.

“Cậu không phải nói gì cả” lần này cậu ấy nhìn vào mắt tôi- tôi cảm thấy mình đang bị cái nhìn đó nuốt chửng “Nhưng, nếu được, Ossie, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Tôi chỉ biết mỉm cười đáp lại lời đề nghị đó. Bắt đầu lại. Chúng tôi đều đã ít nhiều thay đổi, điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải tìm hiểu lại cậu ấy. Và cậu ấy sẽ tìm hiểu lại tôi.

Nhưng tôi không nghĩ điều đó là phiền toái…. Đó là phần hạnh phúc của câu chuyện.

Tôi muốn hỏi cậu ấy liệu chúng tôi có thể ngừng làm tổn thương nhau như chúng tôi đã từng làm không. Nhưng tôi nghĩ tôi thà bị tổn thương cùng cậu ấy .

Nó nói cho tôi biết rằng tôi thật sự yêu cậu ấy .

Kyle kéo tôi lại gần và hôn tôi . Rất nhẹ. Dịu dàng. Tôi có cảm giác như lần đầu hôn cậu ấy .

Khi buông tôi ra, cậu ấy thì thầm “Chào mừng cậu về nhà , Os.”

Khi cậu ấy ôm tôi, ký ức về chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi tràn về. Hai chúng tôi trong xe cậu ấy – đi qua những rặng cây hoa lửa, những bông hoa màu vàng cam rực rỡ hoà trộn với màu xanh lục dịu dàng của lá. Vào cuối kì học thứ 2, tôi sẽ ở cạnh cậu ấy - ngắm nhìn những cây hoa lửa nở rộ vào giữa mùa hè - một lần nữa.

Đó là một cảm giác lâng lâng kì lạ, quay lại trong vòng tay cậu ấy . Ấm áp. Không phải vì tôi cảm thấy tay cậu ấy đang siết chặt lấy tôi. Nó là hơi ấm đến từ bên trong tôi. Hơi ấm toả ra từ trái tim của tôi.

Giây phút đó, tôi nhận ra.

Tôi đã về nhà.



- The End -
Sponsored content

Sự khác biệt tương đồng (ST) - Page 2 Empty Re: Sự khác biệt tương đồng (ST)

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết