Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:32 pm
Thằng bạn thân

Tác giả: urjkeenz

I.

Nó lấy cái quần chip của tôi treo lủng lẳng ngoài gốc bưởi phía bên kia ao. Cái thằng quỷ! - Tôi rủa thầm. Nó dường như thấy thích thú lắm, cứ phá lên cười um trời. Tôi ngượng đỏ mặt, chỉ dám ra hiệu cho nó nói nhỏ lại.

“Hả? Hả?” Nó hét lên, tay chụm thành vành úp lên tai và nghiêng đầu về phía tôi. Tôi bắt đầu giận tím mặt mà khua tay múa chân, chỉ trỏ đủ kiểu về nó. Đáp lại tôi, nó nằm vật ra cỏ, cười như dại.

“Cái thằng!”...

Trong lúc còn tức hộc máu bởi trò đùa … “con nít” của nó, một ý tưởng chợt vụt qua trong đầu tôi. Tôi quay đầu đi, cốt để che cái nụ cười đắc chỉ nở trên miệng. Tôi giả vờ trượt chân, ngã ra hổng nước sâu phía xa. Tôi nhả hết khí ra và quẫy đạp điên loạn cả nửa phút liền chỉ để dìm mình xuống khỏi mặt ao. Lạ thế đấy, hễ đã biết bơi muốn chìm cũng chẳng được.

- Duy! - Tôi hét gọi tên nó. Hít một hơi dài, tôi víu lấy mảng lục bình bên cạnh để dìm mình xuống nước. Tiếng cười của nó tắt ngấm qua màn nước ao vây lấy tai tôi, một tiếng bỏm vang lên ở phía xa và không thể kìm được mình, tôi cười phá lên.

Tôi cười nhiều lắm, bọt khí nổi tung lên mặt nước. Chắc nó thấy vậy nên sợ, tôi nghe tiếng nó bơi gấp rút về chỗ mình. Nhô đầu khỏi mặt nước, tôi lại hít một hơi dài trước khi ngụp mình xuống sâu. Dừng lại ở chỗ tôi, nó bắt đầu cất tiếng gọi. Nghe thấy tiếng nó hoảng hốt tri hô, tôi chợt ngần ngại; nhưng rồi tự trấn an mình bằng cái trò vui trước mắt, tôi mở tròn mắt, cố bắt lấy bóng người mờ mờ qua màn nước đục. Tôi bơi về chỗ nó, một tay khoá hông nó lại, tay còn lại toan rút gọn chiếc quần bơi bé tí nó mang trên mình.

Tay tôi vừa dừng lại ở thắt lưng thì nó cựa quậy dữ quá, bàn tay tôi trượt vào giữa hai chân nó. Không còn đường rút, tôi víu cả hai tay mình vào mông nó mà kéo.

Cuối cùng cái tôi cần cũng nằm trong tay tôi, còn nó thì nổi cheo veo trên mặt ao ngước nhìn tôi, mắt long sòng sọc. Tôi nhìn nó mà không thể nhịn cười, chỉ mấy phút trước thôi tôi còn ở đúng chỗ của nó, đỏ mày tía tai như nó, giờ đây tôi chỉ việc tiến tới chỗ gốc bưởi, vận đồ vô rồi trở lại diễn đúng y xì cái kịch bản vừa nãy của nó.

“Hả? hả?” - Tôi hét lên thật to và quay tai mình về hướng nó khi nó nói lầm bầm thứ gì đó trong miệng. Nó tức lắm, lại khua chân múa tay điên cuồng, tát nước lên bờ chỗ tôi đứng. Bằng vài bước nhón điệu nghệ, tôi thoăn thoát né đòn và nằm vật ra cỏ mà cười.

“Trả đây!” - Nó hét. Tôi vẫn cười, miệng hỏi vặn lại nó: “Trả gì?”. Nó im thin thít trong vài giây như để suy nghĩ, rồi nó cũng đáp, mặt bắt đầu đỏ ửng lên. “Cái quần!”. Tôi giả vờ ngạc nhiên, lại hỏi ngược lại nó: “Cái gì?”. “Cái quần!” - nó đáp, to hơn một tí nhưng còn xa mới đạt mức tôi mong đợi. “Cái gì?” - Tôi lại làm đúng cái bộ dạng khi nãy của nó, tay chụm lại thành vành đưa lên tai mà quay về chỗ nó. Lần này, nó ậm ừ một hồi rồi hét lên:

“Trả quần tao đây!”

Tôi nằm lăn ra cỏ, cười ngặt nghẽo.

- Hông trả phải hôn? - Nó làu bàu. Tôi lại cười to hơn, chỉ như thế cũng đủ để trả lời rồi! Tôi còn muốn “hành” nó lâu hơn nữa cơ. Chẳng những vì tôi láu cá mà còn vì cứ ngó cái tướng trần truồng của nó dưới ao, tôi lại thấy thinh thích.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu thì nó bắt đầu lủi thủi nhoi lên bờ. Dừng lại khi mực nước ao chỉ đủ để che ngang hông mình, nó đứng đó một hồi rồi quyết định bước thêm một bước nữa. Tôi giật bắn, quay vội đầu đi nhưng vẫn không kịp né khỏi phải trông thấy quả me to chảng của nó đập vào mắt mình. “Eo!” - Tôi hét. Tay cầm cái quần bơi đã teo lại còn tí xíu vì ướt treo tòng teng trên ngón trỏ mà đưa về phía nó. Nghĩ ngả thế nào, tôi quăng cái quần về sau, vẫn không ngoái đầu và bỏ chạy thục mạng.

Tôi nghe tiếng nó chạy vùn vụt ở phía sau. Mấy bụi cây ven đường kêu lên loạc xoạc khi tôi băng qua. Có tiếng chó sủa inh ỏi từ trong sân nhà bác Bảy, nhưng tôi chẳng buồn chạy chậm lại. Thiệt ra tôi thà bị chó cắn còn hơn bị nó túm phải mà đè ra chọt lét. Chơi với nhau mười mấy năm trời, nó biết thừa chỉ cần một chọt là tôi lại phải nằm vật ra mà cầu xin nó tha mạng.

Tôi bỏ xa nó ở phía trước, tai chỉ còn nghe tiếng nó rủa ríu rít ở sau. Bẻ cua rất nhanh ở cổng nhà mình, tôi chạy vụt vào trong và đóng cửa cái rầm.

Nhìn xuống dưới chiếc quần chip đã ướt chẹp nhẹp của mình, nụ cười trên môi tôi thoáng vụt tắt.



II.

Cái Tí nằm lăn cả ra đất mà cười. Nó cười to lắm, tay cứ trỏ liên hồi vào mặt tôi. Tôi chỉ ngẩn ra nhìn nó, rồi ngó sang phía thằng Duy cũng đang cố nhịn cười, tôi phụng phịu gắt: “Ăn gian, tụi mày hùa nhau ép tao!”. Thằng Duy kéo tôi ngồi trở xuống trước khi tôi kịp nhổm dậy. Nó cười ngặt nghẽo, đúng cái kiểu cười của nó: “Ấy! Ấy! Đâu ra nhanh dậy? Lại đây mày!”. Đoạn, nó thò tay quẹt một vệt lọ đen sì lì trên cái nồi bên cạnh và troét lên mặt tôi. Tôi phồng má lên, nhìn nó mà huýt huýt ra vẻ bất cần. Nó quen cái kiểu ấy của tôi rồi, đưa hai ngón tay lên véo lấy mũi tôi, nó cười hì hì: “Đừng lôi cái mặt dễ thương ra với tao!”. Tôi thở dài bỏ cuộc khi ngón tay cái to chảng của nó cuối cùng cũng mò lên mặt tôi. Nó vẽ một vòng tròn bao quanh miệng tôi, và như đã hẹn nhau từ trước, hai anh em nhà nó lại nằm vật ra đất mà cười.

Đứng dậy phủi phủi đít quần mình, tôi làu bàu: “Hổng chơi nữa! Tao dìa”. Thằng Duy vội vã chạy theo khi thấy tôi lủi thủi bước ra ngoài đường ruộng. Nó ép sát mình vào tôi trong khi một tay kia kéo vai tôi trở lại. “Chậm mày! Tao qua bển chơi luôn!”. Tôi ngoái đầu nhìn nó, vẫn cái nụ cười nở toét loét trên cặp môi nhỏ lúc nào cũng đỏ và ươn ướt. Tôi gắt: “Tao hông quánh bài nữa đâu nhá!”. “Ờ!... Hổng quánh thôi” - Nó đáp, tay bất ngờ xoay mặt tôi về phía mình. Nó áp mặt mình hơi sát hơn nữa vào tôi khiến tôi thoáng giật mình. “Làm gì dạ... mày...” - Tôi ú ớ trong khi nó bắt đầu lấy tay quẹt hai bên sống mũi tôi. “Yên!” - Nó làu bàu, mắt vẫn căng ra để nhìn cho rõ chỗ lấm trên mặt tôi dưới ánh chiều mờ mờ.

Dừng tay lại trên má tôi, nó bật cười: “Nhìn mày giống cục phưn trâu á. Đen thùi lùi hà!”. Tôi gượng cười đáp lại, mắt nhìn nó đầy ẩn ý trong khi một tay víu lấy hông nó mà ngắt lấy ngắt để. Nó đau quá vùng khỏi tay tôi, ngã vật ra đường ruộng. Tôi mất thăng bằng cũng ngã đè lên nó và thế là hai đứa lại vật nhau như hai thằng bệnh. Kể ra cũng chẳng phải là “vật lộn” gì, tôi chưa kịp ra đòn thì nó đã chọt một cái thấu tận gan vào nách tôi. Tôi bật lăn ra cười, càng cười, nó lại càng làm tới. Tôi hét ầm lên và dường như có thể nghe thấy tiếng mình hắt vọng lại từ những dãy đồi phía xa xa.

“Thả... Thả tao... thả tao ra!”

“Im mày. Tối rồi hét ỏm tỏi ma nó bắt giờ” - Nó thôi không cù tôi nữa mà nằm ngửa ra bên cạnh tôi. Hai đứa thở hì hục, tôi lên tiếng trong khi toàn thân vẫn còn thấy bủn rủn vì nhột:

“Chán... Chán quá mày ơi. Mai đi học gồi”

“Ờ. Mày chán thôi. Tao lại sắp được gặp bé Ân, chán gì?”

“Ân nào?” - Tôi hỏi, ngoái đầu nhìn nó đầy ngạc nhiên.

“Ân con ông Chín Cu á! Chắc mốt tao cưới nó quá” - Nó đáp, quay đầu nhìn tôi. Tôi thấy một cảm giác tưng tức kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Lạ ghê, tôi lại thấy ganh tị với con nhỏ lùn tịt lúc nào cũng toe toét cười ấy. Tôi cũng chẳng biết mình phải trông đợi gì ở Duy nữa. Nó thương tôi lắm, chắc chỉ thua tía má nó thôi. Nhưng mà còn lâu nó mới biết cái thông tin “trời giáng” vừa rồi làm tôi khó chịu thế nào.

“Ê? Sao trơ ra dạ?”

“Hở...?” - Tôi ấp úng - “Ờ, tao đang nghĩ...”

“Nghĩ gì?”

“Sao người ta gọi ổng Chín Cu mày?”...

“Tao hổng biết...” - nó ngừng một hồi - “Chắc tại ổng...”

Nó nhìn tôi và tôi cũng tròn xoe mắt nhìn nó cùng lúc. Chẳng nói chẳng rằng, hai đứa bật lên cười như dại.

“Cái đó di truyền hông mày?” - Tôi hỏi đứt quãng giữa những tràng cười. Nó ngắt tai tôi một cái đau điếng.

Trời hơi tối rồi. Tôi thấy ông trăng bự tổ chảng trèo lên khỏi dãy đồi. Gió cũng thổi mạnh hơn và cái lạnh ngường ngượng cứ thấm vào da.

“Thôi đi mày ơi. Lạnh quá...”

Nó choàng tay khoác lấy vai tôi và kéo tôi sát vào nó. Lội qua lối ruộng chỉ vừa đủ cho xe bò chạy, cỏ tranh bên bờ cứ khứa vào chân ngứa kinh khủng. Nó làu bàu đá nát mấy bụi cỏ lớn phía trước, trong khi tôi chỉ cười pha phả vào tai nó. Nó cũng quay đầu lại cười với tôi, cái nụ cười toe toét như thắp sáng cả đêm tối ấy.

III.
.

Thằng Duy vét trọn cái chén thứ ba thì quăng vào mâm và nằm ngửa ra xoa xoa bụng. “Ngon bá cháy!” - Nó nói. Tôi nhìn cái bộ dạng của nó mà chỉ muốn bật cười. Nó tự nhiên lắm, đêm nào qua mà tía má tôi không có nhà là nó lại lon ton vào bếp, dọn cả thức ăn ra. Hôm nay má nấu cá kèo, lại có cả thịt heo từ hôm bữa làm đám giỗ dư. Con Ô ở ngoài cổng cứ rên lên ư ử, chân cào xoèn xoẹt trên đất. Nó nhìn con chó, miệng chu lên, trặc trặc lưỡi mà ra vẻ nhử thèm. Con Ô chắc thấy ức, cứ chạy lòng vòng trước bật thềm, khi lại chỏng mỏ vào sủa inh ỏi.

“Im mày!” - Tôi gắt.

Thằng Duy ngoái đầu nhìn tôi, nó ngơ ngác hỏi :

“Mày nói tao hay con chó?”

“Hai tụi bây luôn!” - Tôi đáp. Nó không nhìn tôi nữa mà lại quay về chỗ con Ô phía ngoài cửa. Lần này, nó vớ lấy cục xương to mà nhứ nhứ con chó, mỗi khi con chó chồm tới, nó lại giựt về sau. “Kệ tía tao mày!” - Nó lẩm bẩm.

“Hôm nay mày rửa chén há?” - Tôi hỏi nó.

“Bữa tao rửa rồi còn gì?”

“Bữa tao rửa mày! Bữa mày ăn có ba trái xoài mà làm dơ hết năm cái chén, tao rú quài mày có phụ đâu?”

“ Ờ … ờ...” - Nó ậm ừ đáp.

Tôi ngồi thêm độ quá mười phút mới ăn hết chén thứ hai. Tôi ăn chậm quen rồi, mà cũng vì tôi bận quan sát trò đùa của nó với con Ô. Khoái thật, được ở nhà một mình với nó thế này, tôi cứ thấy vui vui. Dập mấy cái chén nhựa thành một đống, tôi đứng dậy phủi mông rồi ngồi vắt vỏng xuống cái ghế xếp bên cạnh.

“Rửa đi mày!”

Nó thôi giỡn với con chó, quăng cục xương ra tít ngoài sân. Phụng phịu một hồi, nó cũng loay hoay bưng cái mâm lên trước ngực. “Mày đi với tao há?” - Nó hỏi.

“Đi một mình đi mày! Tao bật đèn cầu tiêu cho. Sáng ra tới ngoải lận”

Nó quay đầu tiến ra khỏi cửa và đi về chỗ vòi nước dưới gốc dừa. Tôi ngồi dậy, với tay bật cái công tắc đèn bé tí ở trên tường, xong lại quay trở về cái ghế xếp mà ngồi tựa mình ở đó. Được một chặp, tôi nghe thấy tiếng nó la ú ớ bên ngoài:

“Khoa, Rắn Khoa... Đập, đập mày! Đập … Á!”, theo sau là tiếng mâm chén rơi loong coong xuống đất.

Tôi chạy vụt ra ngoài, ngó về chỗ vòi nước. Cái mâm còn dập dồi trên đất, còn lại muỗng đũa tô chén gì thì văng tung ra khắp nơi. Nhưng ngó mãi chẳng thấy nó đâu, tôi gọi:

“Mày đâu Duy?”

“Đây!” - Nó đáp, tôi thấy một bàn tay nhô lên phía sau bục tường - cái vách thấp tỉn xây bằng gạch để cho con Ô khỏi chạy đi long nhong ngoài vườn. Chạy tới chỗ nó, tôi cười phá lên.

“Đỡ tao dậy mày!” - Nó nói, tay huơ huơ về phía tôi. Nắm lấy tay nó, tôi kéo nó dậy trong khi miệng vẫn cười khanh khách. Đầu nó lấm lem cả, mớ tóc đen bù xù dính đầy đất. Một lớp sình đen sì bám trên hai má nó. Thấy ngứa, nó đưa tay lên gãi và càng làm troét vết sình ra đầy mặt.

“Dơ quá!” - Nó làu bàu, hai tay phủi phủi cái đít quần ướt nhẹp của mình. “Tao mượn đồ tắm cái Khoa ơi”.

Tôi trở vào nhà, mở cửa phòng mình và vớ lấy một cái áo thun với một cái quần đùi ngắn. Khi quay ra, tôi giật mình đứng phắt lại khi thấy nó đã lột truồng chỗ lu nước. Nó cầm cái ca nhựa múc nước mà xối lấy xối để. Tôi đứng đó cũng lâu lắm, cứ nhìn như dán mắt vào người nó.
Thằng Duy được trời phú cho cái tướng đô con dễ sợ. Ngực nó ngày càng nở nang còn mấy bắp chân bắp tay thì phình ra to như khoai. Nó có cái mũi cao cực, chỉ mỗi cái tội bị gãy mất khúc giữa, một cặp môi bình thường và một cặp mắt đen, đẹp mê ly. Nó ngoái đầu nhìn tôi, mở miệng cười toe toét để lộ cái răng khểnh mọc vênh ra. Tôi quay phắt đi, lầm bầm trong khi thấy đầu óc cứ choáng váng:

“Mày...”

“Có lấy sịp hông dạ?” - Nó hỏi, vẫn đứng trơ ra đấy.

“Thôi, hông cho mày mặc sịp tao đâu. Lòng thòng đại y!” - Tôi làu bàu đáp.

“Gớm...” - Nó huýt. Tôi chợt nhận ra nó đã tiến lại rất gần mình. Tự nhiên tôi thấy tim mình đập nhanh hẳn lên. Giật lấy bộ đồ khỏi tay tôi, nó bước ra chỗ mâm chén đổ trong khi luồn quần đùi và cái áo thun vào. “... Tao phải con gái đâu mà hổng cho!”

Tôi cười hà hà đáp lại trong khi thấy nó loay hoay ngồi chồm hỏm, lượm lại chén bỏ vô mâm. Ngốc quá, tại mày con trai mới không được. Giá mà nó biết tôi đang nghĩ gì lúc ấy.

Nó loay hoay một hồi thì đột ngột dừng lại. Rít lên một tiếng dài, nó bắt đầu nhăn nhó.
“Con rắn nó cắn tao gồi mày ơi!”. Nó vừa dứt lời, tôi vội vàng chạy thốc tới túm ngay lấy tay nó mà kéo vào trong. Nó hình như cũng thấy bất ngờ trước phản ứng của tôi, cứ ngẩn ra nhìn.

Soi soi dưới ánh đèn, tôi thở phào khi nhận ra vết thương đang chảy máu trên tay nó chỉ là một vết cắt bình thường. Chắc là lúc nãy té nó bị quẹt vào đâu đó. Nhìn thấy gương mặt tôi dãn ra, nó hỏi: “Sao mày? Rắn cắn phải hông?”. Tôi phì cười như trút hết nỗi lo lắng bất ngờ từ nãy đến giờ: “Hông. Cái thứ gì á, chứ không phải rắn.”

Nhận thấy gương mặt lo âu của tôi tan dần đi, chỉ để lại một ánh nhìn quan tâm cứ săm soi mãi vết cắt trên tay nó, nó hỏi tôi, dường như đột ngột nghiêm túc trở lại:

“Sao mày hoảng dữ dạ Khoa? Sợ tao chết hả?”

“Ờ. Mày chết tao biết chơi với ai.” - Tôi đáp ngay mà chưa kịp nghĩ trước. Câu trả lời ấy làm nên một khoảng yên lặng bất ngờ giữa hai đứa. Nó chẳng nói gì, cái đầu cứ lắc lắc nhẹ còn mắt thì ngó dọc ngó ngang. Tôi cũng im lặng, nhưng được một hồi, tôi đứng phắt dậy mò lấy băng gạc trong phòng ngủ của má ra để băng lại tay cho nó.

Tôi quấn tới đâu, máu lại xịt ra đỏ tới đó. Bốn vòng, năm vòng, sáu vòng... Bực mình, tôi tháo cả ra:

“Mút đi mày!” - Tôi bất ngờ lên tiếng. Nó nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác.

“Mút cái gì?”

“Cái ngón tay chứ cái gì? Mày đần à?”

“Thôi, ghê lắm!” - Nó làu bàu. Tôi nắm lấy ngón tay bị cắt dúi lên miệng nó còn nó thì cứ lắc đầu đây đẩy. Tôi cáu:

“Mày như con gái á!” - Và tôi đưa ngón tay nó vào miệng mình mà mút. Lớp nước bọt nhờ nhợ chặn ngay họng vết cắt, tôi nếm thấy cái vị tanh đặc trưng của máu. Máu chảy ít lại rồi, chỉ còn ri rỉ loen lên khỏi lớp nước bọt. Tôi băng ngón tay nó lại và ghim thật chặt. Khi mọi thứ xong xuôi, tôi phủi phủi tay: “Xong!”
Nó đưa bàn tay đã băng lành lặn lên trước mắt, lật qua lật lại, ngó trước ngó sau. Đoạn, nó nói: “Mày giỏi hén”.

“Ừ, tao mà...” - Tôi chưa dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại reo ở nhà trên, vội vàng chồm dậy, tôi chạy thốc lên nhà, vô tình đẩy vai nó làm nó ngã bật xuống nền, đè cái tay bị đứt dưới mông. Tôi chỉ kịp nghe tiếng nó rên ầm lên, nhưng chẳng bận tâm, tôi bước qua cửa vào phòng khách và hướng về chỗ cái điện thoại.

“Alô?”

“Má hở?”

“Sao dạ má?”

“Ờm... Ờm... Dạ!”

“Có thằng Duy ở rồi má ơi, khỏi kêu thằng Cu qua làm gì!”

“Dạ...”

Tôi gác máy. Đêm nay má với tía lại bận việc ở nhà bà Bảy, má kêu bắp nhiều quá lột không xuể nên phải ở lại chong đèn làm cho xong. Tôi quay trở về bếp, mặt mày hớn hở.

“Tối ngủ với tao nha mày!”

“Tía má mày đâu?”

“Bận” - Tôi cười khanh khách.

Đáp lại tôi, nó cũng huýt lên hí hửng. Khoái lắm, lần nào mà được ở nhà một mình, tôi với nó cũng bày đủ trò trên trời dưới đất. Khuya lại ôm nhau ngủ tới sáng. Đa phần là nó ngủ, còn tôi thì chỉ tỉnh ráo mà nghe nó ngáy to hơn cả cái máy cày. Tôi chẳng bao giờ than thở cả, ôm trọn nó trong vòng tay mình, lén hôn lên trán nó một cái thật nhẹ khi nó đã ngủ như chết... Tôi chỉ ước có nhiêu đó.

Đêm nay cũng vậy. Đã gần mười một giờ tối, trời trong vắt với cả tỉ hột sáng li ti đầy mê hoặc. Nó kêu tôi trải chiếu ra trước nhà mà ngủ.

Tôi gối đầu lên bụng nó, còn nó thì choàng một tay trên ngực tôi. Cả hai nhìn ngắm say sưa bầu trời đêm như hai đứa trẻ bị cuốn hút bởi thứ gì đó kỳ vĩ lắm. Nhanh thật, mới đây thôi, tôi với nó còn là hai thằng nhóc cởi truồng tắm mưa chạy nhông nhông ngoài đồng, giờ đã lớn ngổng cả. Thiệt tình nó cũng còn y chang như hồi xưa, chỉ có tôi là khác. Tôi thấy ghét mình vì cái cảm giác yêu thương ngờ ngợ với nó từ hồi lớp chín. Giờ thì tôi ít khi chơi mấy trò động chạm với nó lắm, chứ đừng nói gì là cởi truồng tắm mưa.

“Khoa!” - Nó lên tiếng, tay huơ huơ trước mắt tôi.

“Hở?”

“Sao mặt mày ngu ra dạ?”

“Mai đi học rồi, chán khiếp mày ơi” - Tôi đáp, cố tránh câu hỏi của nó.

“Tao mày ngồi chung mà, lo gì!” - Nó đáp, cười khanh khách. Đoạn nó siết chặt vòng tay mình hơn, tôi cảm thấy cái ấm áp kỳ lạ toả ra từ bàn tay cứng cáp của nó.

Chợt tôi lại nghĩ ngợi lung tung. Chắc năm nay tôi phải xin chuyển chỗ. Ngồi gần nó tôi chẳng tài nào học hành được. Hết thư qua giấy về lại ngẩn ra ngó nó. Cái thằng, sao ưa nhìn dễ sợ.

Vòng tay nó ấm quá, tôi lim dim mãi rồi ngủ luôn trên người nó. Cái ấm dễ chịu vẫn cứ toả ra nhè nhẹ trên ngực tôi. Siết lấy tay nó thật chặt, tôi đánh một giấc ngon lành...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:33 pm
IV.

“Duy?”

“Hả?”

“Tao thương mày lắm!”

“Ờ, tao cũng dậy”

“Thiệt hông?”

“Ừ, mày chả phải bạn thân nhất của tao còn gì.”

“Hông. Ý tao là... Tao thích mày lắm!”

“Thích tao sao...? Tao con trai mà mầy?”

… “Mày khùng quá Khoa ơi!”



Thằng Duy hất đầu tôi cái choảng xuống nền. “Dậy mày! Nhỏ dãi đầy người tao!”, tôi nghe nó nói loáng thoáng trong khi đầu óc còn lông bông vì giấc mơ kỳ lạ. Nó nhìn tôi ngẩn ra, ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ mũi: “Mặt mày lại ngu nữa gồi!”. Tôi tát cái chách vào má nó rồi túm lấy mặt nó mà đẩy khỏi tôi. Cái kiểu dòm dòm của nó làm tôi thấy bừng bực. Cái thằng, tôi thế nào nó cũng nói được.

“Né. Mồm mày hôi quá!” - Tôi làu bàu trong khi chồm dậy. Nó nhổm thẳng người lên, hà hơi vào tay mà ngửi, mặt cứ ngây ra. “Tao mới quánh răng hồi sáng mờ mày?”.

“Mày xài bót nào dạ?” - Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Cái màu xanh xanh á!” - Nó đáp, tay trỏ về phía vòi nước.

“Thí cha chưa, bót tía tao đó mày!”

“Mèn đét ôi. Đừng méc ổng nha.” - Nó hoảng hốt. Nhìn cái bộ dạng lóc chóc của nó, tôi không nhịn được cười.

“Đợi tí, tao chở mày qua bển” - Tôi nói, tiến về chỗ vòi nước để đánh răng. Nó ngồi bệch xuống chiếu rồi nằm vật ra. Nắng sớm chói quá, nó vớ lấy gối mà chụp lấy mặt.

“Tao lười đi quá Khoa ơi!”...

***

Nhỏ Hiền rú ầm trời, đứng trên bục huơ tay huơ chân loạn xạ nhưng cả lớp vẫn ồn như cái chợ. Thằng thì ngồi vắt cả lên bàn cười khanh khách, mấy mụ gái tổ bốn thì chồm hỏm trên ghế mà ăn xoài, có đứa thì cứ rít rít lên từng hồi như bị điên. Tôi lắc đầu: “Duy em, ra tay coi!”

Nháy mắt tinh nghịch, khạc khạc lấy giọng, nó bắt đầu hét:

“Im lặng hết coi!”

Im re. Không một tiếng động. Cả lớp đồng loạt ngoái đầu nhìn nó, còn nó thì chỉ ngẩn ra dòm trở lại. “Nói gì nói đi Hiền!”.

Nhỏ Hiền cười toe toét, nhặt viên phấn rớt dưới đất lên. Nhỏ vạch một dòng chữ to đùng trên bảng:

“Nhậu. 6 giờ. Nhà thằng mẻ”

Cả lớp đồng loạt hô hào inh ỏi. Trong khi thằng Tuấn ở góc lớp cứ cười khanh khách, để lộ ra hai hàm răng lèm nhèm, mẻ hết cả như mớ chén hư. Tôi thấy nó cười dễ thương thật, lạ, càng mẻ càng xinh.

Rồi hai tiết-chơi cũng chóng vánh trôi qua, hơn nửa thời gian lúc cô chủ nhiệm phổ biến “bảng hiến pháp” của lớp, bọn tôi đứa thì nằm lăn ra ngủ, đứa thì cứ thả hồn tít ngoài ngọn cây. Mãi tới khi cô cho cả lớp về, ai cũng lại hét ầm lên. Mấy đứa đang ngủ cũng loi nhoi ngồi dậy, chùi lấy nước dãi kéo sợi dài sợi ngắn trên mồm mà lon ton chạy về.
Cái lớp 12 A trước giờ vẫn thế!

***

Chiều đến chầm chậm trong cái mùi hương lúa mới tinh khôi lạ kỳ từ ngoài đồng hắt vô. Thằng Duy nãy giờ cứ chạy lòng vòng mãi quanh cây xoài, mắt nhìn thèm thuồng vào những quả chín mọng bên trển. “Hổng nhịn được, tao leo đây Khoa ơi!” - Nó nói, tay chân bắt đầu xắn lên rồi bấu vào thân cây.

Tôi đứng dưới cứ trặc trặc lưỡi mà rằng: “Cẩn thận không té toét đầu nha mày”. Nó chẳng biết tôi đang giỡn, cũng ậm ậm ừ ừ: “Tao leo cây nhà quen rồi, cây này xá gì!”. Ừ, quen rồi! - Tôi nghĩ thầm. Nhà nó toàn ba cái cây thấp tủn. Trái thì bé tí chẳng đủ dính mồm. Cái cây xoài chỗ mẻ đất này thì cứ gọi là cả một đẳng cấp khác. Trái thì to, còn thây với cành thì cao hơn cả một cái nhà.

Thế là nó leo lên. Tôi không thèm nhìn nữa, ngồi phịch xuống chỗ thân cây. Chán dễ sợ, còn những hơn ba tiếng nữa mới tới giờ đi ăn.

Được một chặp, nó từ trên mấy cành cây hét lên inh ỏi. “Trái bự quá xá nhiều mày!”. Tôi ngước lên nhìn thì đập ngay vào mắt mình là hai cái ống quần trống trơn, rọi thẳng vô trái me lủng lẳng của nó. Tôi rú um lên:

“Tía má...! ... Mày hông mặc sịp hả!?”

Nó vẫn đứng chàng hảng giữa hai cành cây, tay với với chồm tới hái trái xoái bự tổ chẳng ở trên đầu. “Thôi, tí đi tao xỏ dô. Ở nhà mặc nóng lắm!”. Rồi nó lại cười khanh khách.

Tôi vội quay đi, mặt nóng bừng. Trời ạ, tôi cứ cố không nghĩ lung tung được bao nhiêu thì nó lại gợi tôi nhớ bấy nhiêu. Tự nhiên nghĩ lại giấc mơ ban sáng, tôi chợt thấy tay chân mình rụng rời.

“Chụp Khoa!” - Nó hét. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì một trái xoài to đùng rơi ngay vào đầu. Tôi nằm vật ra đất, miệng rú ầm lên..

“Thí cha! Sao hông mày!?” - Tôi nghe tiếng nó ú ớ hỏi ở trên. Phóng thoăn thoắt giữa mấy cành Xoài, nó vội tụt xuống, mắt vẫn nhìn dán vào tôi.

Nó trượt chân té và đáp xuống ngoạn mục trên mặt đất. Rên ư ử, nó vội chồm dậy, phủi phủi đồ rồi chạy ngay tới chỗ tôi. Nó rối rít xoa xoa đầu tôi trong khi mấy ngón tay thô cứ vạch tóc tôi tìm cục u. Khi tìm thấy, nó lấy ngón cái ịn thật mạnh vào làm tôi giật bắn người mà hét. “Làm gì dạ!?” - Tôi quát.

“Ịn cục u xuống chứ làm gì?”...

“Mày...” - Tôi làu bàu trong khi túm lấy cổ nó mà đẩy ra. Nằm vật ra đất lần nữa, tôi bảo nó:

“Thôi mày về lấy muối đi ra đây ăn. Ghé lấy tao cái quần tắm luôn. Nóng quá.”

Nó ậm ừ rồi quay đầu chạy đi ngay. Dừng lại chỗ gốc bưởi to ở ven mé ao nhà bà Bảy, nó hỏi oang oang:

“Mày mặc sịp hay quần bơi?”

Tôi vò đầu bứt tai mà liếc nó. Thấy tay tôi vo lại thành cái nắm đấm nhứ nhứ trước mặt, nó nuốt nước bọt cái ực rồi cũng bấm bụng chạy đi. Bóng nó khuất dần sau những bụi cỏ tranh cao ngồng nối tiếp nhau ven con đường đất. Trời chuyển gió và tóc nó bay bù xù trong những hột nắng chiều vàng rười rượi.

Quái, sao tao thương mày ghê Duy ơi!

V.

Tôi với thằng Duy lội ao bì bõm tới tận gần sáu giờ tối. Nắng chiều lem nhem mãi rồi cũng tắt ngúm sau dãy đồi. Gió thổi lạnh ghê, tôi ngụp cả thân mình dưới nước. Trời lạnh vậy chứ nước ao thì vẫn còn âm ấm, dòng nước dập nhè nhè từ chỗ thằng Duy đang loi nhoi cạnh tôi mơn trớn da tôi thật dễ chịu.

“Nước ấm ghê mày ơi!”

“Ừ!” - Tôi đáp mông lung. Chợt thấy thằng Duy nhìn chằm chằm vào tôi mà bật lên cười oang oang, tôi hỏi, mặt ngẩn ra.

“Cười gì mày?”

Nó không đáp, nằm vật ra mặt nước mà cười to hơn. Nó vùng vẫy làm nước bắn cả lên mặt tôi. Tôi nhìn nó trân tráo một chốc thì hiểu ra ngay.

“Mèn đét ôi! Mày đái nãy giờ hả?”

Vùng vằng lội khỏi ao, tôi tức điên lên khi nghe thấy tiếng nó còn cười oang oang bên dưới.

“Thằng dơ dáy!” - Tôi rủa thầm. Hèn chi nãy giờ nó cứ sáp sáp vô người tôi. Tôi cũng chả thèm để ý vì tôi vốn cũng thích ở gần nó. Nay lại thêm trò tè dưới ao! Quỷ!

Nó loi nhoi chạy theo tôi. Trời tối rồi nhưng con đường đất còn hiện ra mờ mờ trước mặt. Áp mình vào tôi từ phía sau, nó choàng tay ôm lấy cổ tôi trong khi gối đầu trên vai tôi mà nói:

“Ấm héng!”

Tôi túm lấy tay nó và ngay lập tức vật nó lăn xuống khỏi bờ ruộng. Nó rên lên ư ử khi bị mấy đốt cỏ tranh khứa vô lưng mình. Loi nhoi bò dậy, nó rú ầm lên trong khi tôi bỏ chạy thục mạng về nhà.

Tôi lại khoá cửa và nấp mình ở trong. Nó từ bên ngoài dập cửa ầm ầm.

“Về tắm đi mày, trễ tao cho đi bộ đó!”

“Nhưng mà... mày... !” - Nó làu bàu rồi hét ứ một tiếng rõ to. Nghe thấy tiếng nó rời khỏi ngõ, tôi mở cửa ngó ra và cười thầm một mình.

***

Tụi con Hiền bày đủ trò chơi, vui phải nói. Nó hết bắt đứa này hát hò lại tới đứa kia nhảy múa. Thằng Duy với tôi vì ngồi sát nhau nên bị dính ngay cái thăm cắn chung một miếng bánh - cái trò mà tiệc đám nào cũng có ấy. Nó bảo làm đại cho xong trong khi tôi thì vẫn ngần ngại; đợi mãi chẳng được, nó bóp miệng tôi ra mà nhét bánh vô, rồi ngoạm mồm vào cắn.

Tôi vẫn tròn xoe mắt nhìn nó khi cặp môi mềm của nó chạm rất khẽ vào tôi. Tôi giật mình vội đẩy nó ra. Lần này, tôi không cười toe toét mà nghĩ ra câu nói bông đùa nào để lấp đi sự ngượng ngùng của mình như mọi lần nữa. Tự dưng tôi cứ ngồi trơ ra đó nhìn nó một cách lạ lẫm. Bọn con gái thì vỗ tay ầm trời, có đứa hò hét um sùm: “Tình cảm quá!”. Rồi cũng có mấy đứa con trai tụm năm tụm ba lại mà nói lí nhí điều gì với nhau. Tôi chợt thấy xấu hổ. Chẳng phải vì màn trình diễn “hoành tráng” vừa rồi mà vì cái sự thật là chỉ có mình tôi đang bủn rủn vì cái hôn bất ngờ. Thằng Duy nhìn tôi ngờ ngợ. Nó chau mắt lại mà săm soi từng nét mặt tôi. Tôi cười mỉm đáp lại trấn an nó nhưng có lẽ nó cũng thấy có gì đó không ổn, liền loay hoay ngồi lại cho ngay ngắn.

Nó im lặng được một hồi thì đâm ra quên béng mất, lại trở nên hoạt bát, náo nhiệt như bình thường. Bữa tiệc vẫn diễn ra, chỉ có tôi là ngồi im thin thít. Đầu tôi còn bận xử lý nhiều thứ khác, như tống khứ cái cảm giác bồn chồn cứ bám lấy tôi chẳng hạn. Quỷ, sao mày ác thế hả Duy?

“Trật tự, trật tự!” - Nhỏ Hiền gõ đũa loong coong vào ly nước mà hét lên. Khi tất cả đều đã nhìn nó, nó nói:

“Hết thăm ồi. Trò mới. Giờ mỗi người ngồi bên trái sẽ chỉ ra một bộ phận trên người ngồi bên phải mà mình thích, ô-kê?”

“Ô-kê” - Cả bầy loi nhoi đáp. Thế là bọn chúng lại tranh nhau kể ra đủ thứ “bộ phận” trên người đối phương. Đứa thích cái mắt, cái mũi, đứa thích cái cổ rồi lại tới bàn tay... Đến lượt tôi, trước ánh nhìn thúc giục từ nhỏ Hiền, tôi bất chấp quay sang ngó kỹ cái mặt thằng Duy. Một cảm giác bồn chồn khác đột ngột lại dâng lên trong tôi, tôi đắn đo mãi rồi cũng quyết định chọn lựa: “Tao thích cái môi thằng Duy”.

Tôi nói dối đấy, nếu chẳng phải vì nhỏ Hiền đã giao luật: “Thắt lưng trở lên và con gái thì trừ ngực”, tôi chắc đã nghĩ tới bộ phận khác. Nhưng đằng nào tôi cũng chả thể bảo mình thích cái ngực hay cái mông của nó được. Thế chẳng khác nào tự vạch lưng mình cho bọn ruồi ấy.

Bất ngờ, đèn điện tắt tối om, tụi nó réo ầm lên trước khi con Hiền xướng lên dõng dạc:

“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tao cho tắt đèn đó!” - Nó cười khanh khách - “Giờ tụi mày có mười giây để hun lên cái “bộ phận” mà tụi mày thích. Phải hun nhá, tao hỏi từng đứa đó! Đứa nào không hun là bị tao hun! Một... hai... ba!”

Tôi ngỡ ngàng nhìn về khoảng không gian đen thui phía trước mặt. Một vài cái tát chan chát vang lên kèm theo tiếng rên của lũ con trai. Bọn nó lăn ra cười khúc khích. Thằng Duy quay trở lại sau khi đã hun lên má con Thảo Nguyên. Nó không nói gì hết, hình như cũng đang suy nghĩ mông lung về điều gì. Tôi bấm bụng chồm tới, hai tay chỉnh lại mặt nó cho quay về phía mình. Thở một hơi dài, tôi áp mặt mình vào nó và hôn thật nhẹ lên môi nó. Tôi bất ngờ khi thấy bàn tay của nó đang đặt ở ngang hông tôi bỗng dưng siết lại. Nghĩ nó không phiền, tôi để mặc cho mình làm điều mình muốn. Tôi hôn sâu hơn và mạnh hơn một tí, tự dìm mình trong cái cảm giác sung sướng là lạ khi được chạm vào môi nó.

Được một lúc, nó đẩy tôi ra. Tôi ngẩn ngơ một hồi trước khi ánh đèn điện được bật trở lại. Nó nhìn tôi chăm chăm, mắt còn ngỡ ngàng nhưng môi thì vẫn cười toe toét. Tôi thoáng giật mình khi nhận ra mình vừa mới làm gì. Trời ạ! - Tôi tự rủa mình và vội vã chồm dậy. Giả vờ rút điện thoại trong túi ra, tôi bảo với tụi nó rằng mình có việc gấp ở nhà và phải về. Thằng Duy có nhìn tôi ngờ ngợ nhưng tôi không nói gì thêm, bước ra ngoài ngõ.

Tôi đập cái bốp vào đầu mình để cố trấn tỉnh. Không tin được, tôi vừa mới hun nó!

Mà không phải hun bình thường, tôi mới thiệt tình... hun nó. Tôi quấn tít cả lên chẳng biết nó nghĩ thế nào. Chắc nó chẳng để ý gì đâu! Thằng Duy mà!

Gió thổi lành lạnh. Còn tôi thì lại bắt đầu thấy ghét chính mình.



VI.


Hai tuần đầu của năm học cũng trôi qua. Thằng Duy vẫn qua nhà tôi chơi mỗi tối nhưng luôn ra về lúc mười giờ vì tía má tôi có ở nhà. Nó gượng hỏi tôi mãi sao lại xin chuyển chỗ. Tôi chỉ ậm ừ mà bảo mắt tôi bị cận. Những lúc thế, nó cứ rú um lên: “Mày khùng quá! Cận thì đeo kiếng, sao chuyển chỗ chi. Tao nhớ mày quá chài!”.

Tôi cảm thấy hình như nó đang cố bù đắp chỗ thời gian ngồi riêng trên lớp. Kỳ này nó lạ lắm, cứ xung phong làm cả mọi thứ cho tôi, từ rửa chén quét nhà tới ba cái việc lặt vặt khác. Lạ hơn là nó cứ rủ tôi ra ngoài ruộng chơi, nhưng khi đến nơi nó chỉ ngồi im thin thít mà chả nói gì. Tôi ít khi ngồi sát nó nữa, những khi nó choàng tay qua vai tôi thì tôi lại tìm lý do để giãy ra. Có bữa, nó hỏi:

“Sao mày ghét tao dạ Khoa?”

Tôi bất ngờ nhìn nó, vẫn chưa hiểu gì.

“Ghét gì mày?”

“Đừng có xạo. Mày làm như tao hông biết á! Bữa giờ mày cứ né tao như né hủi! Tại hôm bữa tiệc nhà thằng mẻ hở? Tao nói gồi, tao giỡn hoi...”

“Hông!” - Tôi ngắt lời nó, nhìn cái bộ dạng nó lúng túng và cái mặt nó cứ phồng lên mà cãi, tôi chợt thấy tội. “Tao đâu có giận gì đâu!”

“Thiệt hông?”

“Thiệt!” - Tôi đáp, tay chụp lấy cánh tay nó mà khoác lên vai mình. Tôi nép sát vào người nó hơn rồi tựa nhẹ đầu mình vào vai nó. Nó cựa cựa một hồi rồi cũng ngồi yên.

“Lúa sắp chín gồi mày ơi!”

“Ờ...” - Tôi đáp, trải tầm nhìn trên thảm lúa xanh đã ngả dần sang vàng.

Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:35 pm
VII.



Tôi chỉ kịp nắm lấy bàn tay nó ngay trước khi hai chân mình đột ngột cứng đờ ra. Nước chảy mạnh lắm nhưng tôi vẫn cố bám víu vào nó như đang níu vào cái điểm tựa duy nhất còn lại trong đời. Mặt nó tái đi khi dòng nước vẫn chảy như điên cuồng và những ngón tay tôi tuột dần khỏi bàn tay nó. Nó đã kịp xỏ cái quần đùi vào trên đường chạy xuống nhưng bộ ngực trần vẫn để lộ ra những thớ thịt chắc nịch. Nhìn tôi ngỡ ngàng, nó đắn đo một hồi rồi bước thêm một bước nữa xuống lòng suối và chộp lấy trọn cánh tay tôi. Bằng một cái vật rất mạnh, nó kéo tôi khỏi dòng chảy và chỉ vừa kịp bám vào bờ đá bên cạnh để khỏi bị cuốn đi theo con suối.

Tôi nằm trần truồng trên nền đá, đầu óc hoảng loạn vẫn chưa nghĩ được gì. Nhưng khi thấy thằng Duy tiến tới chỗ mình, tôi vội vàng ngồi dậy, khép mình lại một cách ngượng ngùng. Nhưng dường như nó chẳng còn quan tâm tới những chuyện vớ vẩn ấy. Nó quỳ xuống trước chỗ tôi ngồi và choàng tay ôm gọn tôi.

Thằng Duy ôm chầm lấy tôi vào lòng mình. Nó thở phà phà vào tai tôi trong khi một tay cứ xoa đầu tôi như một thằng bé. Tôi phụng phịu cựa mình nhưng thấy nó càng siết chặt hơn, tôi lại buông lõng và ngại ngần thắt tay ôm nó. Người nó ấm lắm, dù cũng đã ướt cả vì bộ dạng chèm nhẹp của tôi. Tôi gục đầu trên vai nó, nước mắt từ đâu cứ chảy ra rưng rưng. Thấy người tôi run lên khe khẽ, nó chợt đẩy tôi ra:

“Khóc hở? Hôi đừng khóc mày! Đã chết đâu mà khóc?”

Tôi cười vụng, đưa tay dụi dụi mắt. Nó cũng cười đáp lại tôi, cái nụ cười của nó cứ ngường ngượng thế nào vì mặt nó còn đầy những nét lo âu chưa tan hẳn.

Nó dúi mớ đồ vào lòng tôi rồi quay ngoắt đi trong khi tôi ngượng nghịu xỏ vào.

“Mày đi được hông?” - Nó hỏi.

“Tao phải què đâu hông đi được mày?” - Tôi đáp bâng quơ, cố tỏ ra lạc quan. Nó chỉ gật gù cái đầu rồi chu mỏ ra như định nói điều gì. Nhưng rồi hơn mười phút cuốc bộ tiếp theo, nó lại im re như thằng câm. Tôi cũng chẳng nói, đầu óc còn quay cuồng vì cơn hoảng loạn chưa qua. Những bước chân đạp lạch bạch trên đất gõ nhịp cho dòng hồi tưởng ùa về khi tôi vô thức nhớ lại những gì đã xảy ra...



***

“Mày mày!” - Tôi tỉnh giấc vì những cái đập đau điếng trên hai má. Mở mắt, tôi thấy thằng Duy đang ngó thẳng vào mặt mình. Nó đang ngồi trên bồ lúa, ngã mình lên phía trên tôi. Giật mình vì bất ngờ, tôi huơ tay hất nó té xuống dưới đất. Nó rên lên một tiếng rồi loi nhoi ngồi dậy. Tựa cằm trên bồ lúa, nó lại ngó tôi trân trân.

“Phượt hông mày?” - Tròn xoe mắt, nó hỏi bâng quơ trong khi cặp mày nháy lên.

“Phượt đâu?” - Tôi đưa tay đẩy mặt nó khỏi mình. Tôi ghét cái kiểu nó dòm tôi như thế.

“Hòn Gạch”

Tôi ậm ừ vài tiếng không rõ rồi lại kéo chăn trùm kín mặt. Khi nó giật lấy tấm chăn khỏi người mình, tôi vùng vằng:

“Chủ Nhật mà, ngủ y, đi chi cho mệt?”

Nó như chẳng nghe thấy gì, lại kéo tôi rơi khỏi bồ lúa. Mặc cho tôi vẫn nằm vạ ra đấy, nó kéo tôi thêm một đoạn nữa rồi mới bất ngờ thả tôi rơi xuống, đầu đập cái boong vào bậc thềm cửa.

“ Ối tía... má... ôi... ư ...ư...” - Tôi vùng dậy ôm đầu rên ư ử. Nó nhìn tôi lại cười phá lên.

Chẳng sao yên được với mày, Duy ạ! Tôi tự nhủ với mình rồi cũng loi nhoi đứng dậy. Nó đứng đó khoác tay trước ngực trong khi ngó tôi loạng choạng lết ra ngoài chỗ vòi nước. Khi chắc mẩm tôi đã thức và không thể nằm lăn ra đất ngủ nữa, nó đuổi theo, bắt đầu luyên thuyên. Nó nói nhiều kinh khủng. Cái gì mà núi đôi núi ba, cái gì mà sông suối ấy, nhưng tôi chỉ nghe bập bõm được vài chữ rồi cũng giả vờ ừ ừ cho qua.

***

Chỉ trong nháy mắt hai đứa đã đứng trước lối vào Hòn Gạch. Một vách đá chênh vênh mọc dôi ra giữa trùng trùng những khối núi khổng lồ dựng lên sừng sững. Nắng trưa vất vả lắm mới leo được đến đỉnh, để rồi tan ra trong màn sương mờ mờ từ con thác cao đang đổ xuống dữ dội.

“Mèn ôi!” - Nó nhảy phốc khỏi xe rồi chạy ùa tới chỗ con đường đá cheo leo phía trước. Ngó mắt dòm xuống cái vực sâu hoắm bên dưới, nó ngoái đầu cười toe toét với tôi. “Lẹ mày! Lẹ tắm. Tao nhét nguyên bộ sịp cho mày trỏng á!”. Rồi nó chạy vụt về phía trước. Mé đá khổng lồ dựng ngang ra chắn giữa dòng con thác làm nước bắn tung toé ở trên. Tôi ngó thấy mấy vệt cầu vồng thấp thoáng hiện ra qua màn nước mờ. Cái lạnh là lạ chạm nhẹ trên hai cánh tay tôi; tôi chợt mỉm cười, hít một hơi dài rồi cũng theo nó chui vào dưới vách đá.

Con đường đá nhỏ lại dần và mỗi lúc một dốc hơn. Đến đoạn hẹp quá, tôi phải xuống xe dắt bộ. Phía mé trái lối đi là một vách đất cao tầm hai ba mét, bên trên mọc um tùm đủ mọi loại cây. Trời đã nắng gắt nhưng cái nóng vẫn chẳng thể chiếu xuyên qua những tán cây kín bưng vươn lên che cả một vòm trời.

“Duy!” - Tôi gọi.

“Hở?” - Tiếng nó đáp ú ớ từ xa. Nó không chạy nữa mà quay lại nhìn tôi.

“Tắm chỗ nào?”

“Con suối nè!” - Nó trỏ tay chỉ sang bên trái.

***

Con suối chảy gắt kinh khủng nhưng chỗ tôi và nó đang tắm thì nước khá tĩnh lặng. Một dòng xoáy nhẹ chốc chốc lại hiện rõ trên mặt nước khi những dòng chảy từ bên ngoài luồn vào qua một vài cái khe nhỏ. Cái vũng đọng tách một nhánh dòng suối đã trở thành chỗ tắm lý tưởng. Tôi với nó lại bày những trò nghịch ngợm y hệt như mấy lúc tắm ao. Thằng Duy dập nước lình bình trong khi miệng cứ cười oang oang. Được một chặp, nó thò tay từ dưới nước xách lên cái sịp đã ướt nhẹp của nó. Tôi nhìn nó trân trân.

“Cởi quần y mày! Sướng tê!” - Nó rú ầm lên rồi ngụp cái bõm xuống nước.

“Thôi...” - Tôi ngường ngượng đáp. Nhưng chưa kịp dứt lời thì bàn tay nó đã vịn ngay vào lưng quần tôi và kéo xuống. Tôi thò chân đạp vào mặt nó mà đẩy ra. Cựa quậy một hồi, nó cũng dùng tới chiêu trò chọt lét để cướp lấy cái quần bơi của tôi và tròng vào cánh tay mình. Nó bơi ra xa hơn một tí rồi bật cười khanh khách:

“Khỏi lấy héng”.

Tôi chau mày nhìn nó một chặp rồi cũng ngụp xuống tắm tiếp. Hồi nhỏ hai đứa cũng cởi truồng tắm quài. Quỡn quỡn còn dí nhau lông nhông hết cả xóm. Giờ chuyện cũng y chang, chỉ trừ cái là tôi hay gặp “phản ứng phụ” mỗi khi ngó nó trần truồng. Nhưng kệ, tôi chỉ cần bơi xa nó ra một tí, và đừng ngó người nó chằm chằm là được. Tôi bơi ra phía bên kia vũng nước, nghe tiếng nó ú ớ gọi phía sau, tôi chỉ cười thầm mà bơi nhanh hơn.

Dừng lại khi đã đến sát một thân cây nổi trên nước, bị kẹp lại giữa hai tảng đá lớn, tôi quay đầu về phía nó, miệng hét oang oang:

“Qua đây chơi mày!”

Nó vẫn nhìn tôi trân trân, tôi cũng ngẩn ra mà chưa hiểu gì. Đáp mình xuống đáy, tôi quờ quạng một hồi rồi bất ngờ bị kéo xuống sâu hơn. Chẳng có cái đáy nào hết, ít ra là không có cái nào mà tôi với tới. Tôi thấy mình bị cuốn xuống dưới khúc cây gỗ rồi trôi ra ngoài dòng suối chảy xiết. Và tôi cũng nghe tiếng thằng Duy la thất thanh từ bên trong.

...

***

...

Chân tôi đau quặn lên sau mỗi bước chân chậm chạp. Được một quãng, tôi té cái rầm xuống đất. Thằng Duy quăng cái xe đạp mà chạy lại chỗ tôi.

“Sao hông mày?”

“Chân tao đau quá mày ơi”

Nó ngó hai chân tôi một hồi rồi giả vờ bóp bóp nắn nắn. Tôi biết thừa nó chả biết tí gì về ba cái khoản này. Được một chặp, nó nói:

“Leo lên tao cõng”

Tôi không đáp gì. Nhưng khi thấy nó ngồi xuống, quay lưng về phía mình, tôi cũng ngần ngại vịn hai tay vào vai nó. Nó bấu vào mông tôi và bế tôi lên dễ dàng như đèo một bao cám. Khi tôi giật mình co người một tí thì nó gắt.

“Giãy giãy tao quăng đó!”

Tôi ngần ngại vịn chặt hơn vào vai nó. Nó một tay cầm cổ lái xe đạp, tay còn lại nắm lấy bắp chân tôi. Chẳng ai nói ai tiếng nào, nó cõng tôi đi được thêm một đoạn dài. Đường dốc ngược, tôi thấy mồ hôi nó bắt đầu chảy ra thành từng dòng từ chỗ gáy xuống dưới lưng. Mấy bắp cơ nhồi nhồi lên sau mỗi bước chân nặng nhọc của nó. Tôi cố để không chú ý tới những thớ thịt chắc nịch của nó đang cọ vào người mình. Nhưng khi nó thấy hơi mỏi, phải xốc tôi lên cho cao, tôi vô tình phải choàng tay ôm chặt lấy cổ nó.

Một cảm giác yên bình là lạ lan sang tôi. Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa mà gục đầu nhẹ trên vai nó.

“Phượt sướng héng!” - Tôi hỏi bâng quơ.

Đáp lại tôi, nó bật cười oang oang, trong khi đưa một tay lên véo lấy tai tôi. Tôi giả vờ rên nhưng sau cũng mỉm cười. Cái thằng! Chẳng ai dễ chơi như mày!

Được thêm một đoạn nữa, thằng Duy đi chậm lại. Tôi đã lơ mơ thấy buồn ngủ và gục đầu trên vai nó được một chặp. Nó nói khe khẽ, trong khi tay kia hơi siết chặt bắp chân tôi.

“Tao thương mày ghê Khoa ơi!”

Tôi chỉ nghe loáng thoáng mà chẳng biết đang mơ hay thật. Hình như tôi ngủ gật ngay lúc ấy, đầu vẫn còn nghe vang vang câu nói.

“Tao cũng thương mày lắm” - Tôi nói khi đã ngủ thật say, có lẽ tôi nói trong giấc mơ, cũng có lẽ tôi còn đủ tỉnh để lẩm bẩm trong miệng. Nhưng sao cũng chả quan trọng, tao nói thiệt đó Duy!




VIII.

Thằng Duy săm soi vặn vặn khoá thế nào, cái vòi nước sút ra và nước thì bắn xối xả vào người bọn con Hiền, con Thảo đang vắt vỏng lặt lông hai bà vịt. Chúng nó rít ầm lên một hồi rồi cả người với vịt đứa nào đứa nấy cũng chẹp nhẹp nước. Thằng Duy bị hai đứa con gái đè ra đánh. Nó vùng dậy nhanh lắm, chạy bắn đi, nhưng luơ huơ thế nào lại vấp phải cái chảo nằm giữa đường mà té ụp mặt xuống sân. Cả bọn xúm nhau cười oang oang.

Hôm nay tụi nó tụ tập đông đủ dễ sợ. Thằng Duy bữa vừa lên trường là luyên thuyên ngay cái vụ mém chết của tôi, và cả pha cứu mạng “hoành tráng” của nó. Nhỏ Hiền trầm ngâm một hồi rồi cũng rú ầm lên cùng với mấy đứa khác:

“Nhậu đê. Mừng mày thoát chết!”

Chuyện có nhiêu đó thôi, vậy mà giờ đây nhà tôi lộn xộn hơn cả cái chuồng heo. Thằng nằm trên võng mà đọc sách, có mấy đứa thì loi nhoi chỗ bồ lúa quánh đỏ đen, lại thêm vài nhỏ cứ huơ cây thọt thọt mấy trái xoài xanh trên cây, mặt cứ ngu ra vì thèm. Tôi chẳng biết ghét chúng thế nào được, chỉ cười cười mà lắc đầu. Hên là tía má tôi lại đi vắng đến hết cuối tuần.

“Sao?” - Một giọng ồ ồ vang lên từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy một thằng con trai vóc người hơi cao đang nhìn tôi với một nụ cười mỉm trên miệng.

“Sao là sao?” - Tôi hỏi trở lại, thấy nó vẫn ngó mình trân trân.

“Còn sợ hôn?”

Tôi chẳng biết nó là đứa nào, nên cũng dè chừng không muốn trả lời. Tôi ợm ờ cho qua, rồi giả vờ nhún vai mà chau mày tỏ vẻ bình thường. Nó cười cười một hồi trước khi tự giới thiệu.

“Tui là Phong. Tui là bà con thằng Tuấn mới chuyển dề”

Nó mỉm cười với tôi và bất giác, tôi cũng cười đáp lại. So với thằng Duy, miệng thằng Phong xinh dễ sợ. Tôi ngó nó một lúc rồi quay ngoắt đi.

Thằng Duy chạy lại chỗ tôi và gục đầu trên vai tôi thở hổn hển. “Tao quăng tụi nó xuống guộng hết gồi Khoa” - Nó nói tiếng được tiếng mất. Tôi ngẩn ra nhìn nó trước khi nghe thấy tiếng bọn con gái từ ngoài cổng rú ầm lên. Người chúng nó lấm lem hết, vẫn còn mấy lọn cỏ tranh dính vô tóc.

Thằng Duy đột ngột choàng tay qua vai tôi và ôm tôi thật chặt. Cái mùi mồ hôi thấm đẫm trên đầu nó xông vào mũi tôi nồng nặc. Nhưng thay vì khó chịu, tôi cứ thấy khoan khoái là lạ. Nó đẩy người tôi thẳng lên rồi ngó vô mắt tôi mà hỏi:

“Mày hết hoảng chưa?”

“Tao hổng sao hết” - Tôi đáp bình thản. Nó dòm tôi thêm một tí nữa rồi cũng gật gù cái đầu. “Ờm!” - Nó nói lầm bầm trong khi hai tay véo vào má tôi một chặp trước khi chạy phắt đi. Bọn con gái loay hoay miết cũng mò vô tới nơi, nhưng chẳng thấy thằng Duy đâu nữa, tụi nó lại ngồi vênh ra đất mà rủa.

“Khoa với thằng Duy thân hén!” - Thằng Phong hỏi từ phía sau. Tôi quay lại thì thấy nãy giờ nó vẫn chưa bỏ đi. Cười vụng, tôi đáp thật lòng: “Ờm. Tui với nó chơi từ hồi còn con nít. Thằng đó dễ chơi lắm.”. Thằng Phong im lặng nhìn tôi trong khi tôi ngó về chỗ thằng Duy đang núp sau bức tường gạch chỗ vòi nước. Đúng là tôi hên thiệt mới có thằng bạn tốt như nó.

Phong làu bàu điều gì trong miệng nhưng khi tôi quay lại thì chỉ thấy nó nhìn mông lung về chỗ sân. Hình như nó đang né ánh mắt tôi.

“Số tui nè” - Nó đột ngột lên tiếng, tay chìa ra một mẩu giấy nhỏ có ghi những chữ số ngay ngắn. - "Tui phải về tí, có gì gọi hén"

Tôi ợm ờ trong khi đón lấy mẩu giấy từ nó. Nó nháy mắt với tôi rồi nhe răng cười và đi khỏi gian bếp.

Tôi đứng ngẩn ra một hồi thì bọn con Hiền từ bên ngoài réo gọi tên tôi ra phụ chúng. Nhét mẩu giấy vào túi chiếc jean thùng, tôi chậm chạp mò ra ngoài sân. Thấy thằng Tuấn đang loay hoay bên lò than, tôi hỏi bâng quơ: “Tuấn! Sao hông kêu anh họ mày ở lại tí nữa?”.

Thằng Tuấn ngẩn mặt ra nhìn tôi. Nó ngó trân trân một lúc thì trả lời tỉnh bơ, cái hàm răng mẻ gõ cành cạch:
“Tao có anh họ nào đây đâu mày? Mấy ổng ở tít trên Sì Gòn á. Toàn đi Đại học hết gồi!”

“Tao mới...” - Tôi ợm ờ trong khi trỏ tay về phía ngõ. Nhưng khi tôi quay lại thì thấy cánh cổng sắt đã đóng và con đường đất phía bên ngoài vẫn vắng bóng người...

Lạ thật!

IX.

Trời nắng chang chang. Con đường nhựa ở xã nóng như lửa. Qua lớp da mỏng của chiếc xăng đan mình đang mang, tôi có thể thấy cái nóng phả lên từ từ vô chân mình. Thằng Duy đi bên cạnh tôi, tướng nó xiêu vẹo cứ lắc qua lắc lại, còn cái đầu thì nghiêng nghiêng ngã ngã như muốn rớt ra.

“Nắng ghê mầy ơi!” - Nó nói, cái giọng khàn khàn sặc khe khẽ khi những giọt nước cuối cùng từ chai nước nó cầm trên tay chảy tuột vào họng.

“Chừa tao... với!” - Tôi ú ớ réo lên nhưng nó vẫn đứng trân ra đấy dốc hết cả chai nước. Xong, nó vứt chai nước bên vệ đường và quay đầu nhìn tôi cười ha hả.

Tôi phụng phịu một chặp rồi cũng bấm bụng bước tiếp. Ở phía bên kia lùm cây xanh ngút, những mái đỏ lụp xụp đã bắt đầu hiện ra. “Tới gồi kìa” - Nó lên tiếng đầy phấn khởi và chạy thốc về trước, nhưng được một chặp lại ỉu xìu trở lại và bước đi chậm chạp như ban đầu. Mồ hôi nó chảy ướt cả chiếc áo thun mỏng màu trắng nó mặc trên người làm hiện lên những thớ thịt chắc chắn rung khe khẽ sau mỗi bước chân. Cái đầu nó bù xù và rối như cái tổ quạ, chỉ càng rối thêm mỗi khi nó đưa tay lên vò vò, gãi gãi.
Tôi khoái nhìn nó. Tôi thích cái kiểu nó nói chuyện, cư xử tự nhiên bên cạnh tôi. Tôi ngó nó từ lâu rồi, cả ba bốn năm nay thì phải, tôi cũng chẳng nhớ rõ từ bao giờ mình đã bắt đầu đâm ra chết mê chết mệt cái thằng bạn trời đánh này. Rồi chẳng phải hẹn trước, đầu óc tôi lại bắt đầu tưởng tượng ra cái tướng nó cởi trần đứng trước mặt tôi còn tôi thì nép mình vào bộ ngực vạm vỡ của nó. Bất ngờ, tôi nghe nó hỏi oang oang, mắt ngó tôi ngơ ngác:

“Ngó tao ghê dạ mầy?”

Tôi giật mình ưỡn người thẳng lại và ngay lập tức xua đi cái suy nghĩ đó khỏi đầu mình. Tôi bước đi nhanh hơn để bắt kịp nó; nói bâng quơ vài điều chẳng liên quan, tôi phớt lờ câu hỏi của nó và chợt thấy xấu hổ kỳ lạ, cứ như thể tôi sợ nó dòm thấy những gì tôi nghĩ trong đầu.



Hai đứa dừng lại trước cổng vào một khu nghĩa địa. Một khu đất khá rộng và trống trải được bao bọc qua loa bởi dãy hàng rào sắt đã thủng ở nhiều chỗ. Cánh cổng sắt đã cũ, nằm mở toang hoang trơ trẽn giữa lối vào. Có một tấm biển nhỏ bằng gỗ gắn gọn gàng ở phía trên hai trụ sắt mảnh nhưng đã quá cũ, những dòng chữ dán trên nó giờ bong ra nham nhở khỏi bề mặt:

“Ng ĩ Địa B T▬ ng”

Thằng Duy bất ngờ đi chậm lại. Nó ngó tôi đầy ngần ngại trước khi chầm chậm bước chân mình qua cánh cổng. Một cơn gió từ đâu thổi đến hất tung những cồn cát nhỏ làm bụi vấy mờ tầm nhìn. Nó đưa tay che mắt trong khi chân vẫn dò dẫm tiến tới. Tôi theo nó bước vào trong.

Khu nghĩa địa yên ắng tuyệt đối; khoảng đất trống chỉ toàn cát và đá mọc lởm chởm. Những ngôi mộ lớn được xây dựng khá ngay ngắn, nhưng bên cạnh đó, có một vài phần mộ khá nhỏ, được vạch nên qua loa bằng những khối đá xếp thành vòng cung. Thằng Duy bước đi ngờ ngợ trên một lối đi đã bị phủ mờ bởi cỏ dại. Khi chân nó dậm lên một tảng đá, nó đột ngột mất thăng bằng và ngã chúi người về trước. Tôi giật mình đứng trơ ra đấy trong khi nó lồm chồm ngồi dậy khỏi vạt đất nhô cao - một phần mộ. Nó phủi phủi tay một hồi mới ngó thấy trước mặt mình là một tấm bia khá nhỏ khắc mờ mờ tên của một người lạ. Nó giật mình nhảy bắn về sau trong khi mặt mày tái mét. Nó dòm tôi, miệng há ra lẩm bẩm:

“Thí cha!”

Tôi bật cười bước về phía trước, bỏ mặc nó vẫn đứng ngẩn ra vì hốt hoảng. Dừng lại ở một ngôi mộ được xây tươm tất hơn, tôi cất tiếng gọi nó.

“Nhanh mày!”

Có tiếng nó đáp ú ớ từ xa. Tôi thấy nó vẫn còn ngồi chồm hỏm bên phần mộ mình đạp phải, tay quấn quít xếp lại những tảng đá đã văng ra khỏi vành tròn.

Cái thằng! Bữa nào vô đây nó cũng đạp cho được một cái mộ. Chẳng biết cả cái nghĩa địa này còn bao nhiêu phần mộ xây ẩu mà chưa có dấu chân của nó bên trên. Tôi mỉm cười với mình khi ngó thấy cái bộ dạng hớt hãi đầy ăn năn của nó.

Có tiếng lào xào bên cạnh, tôi ngó sang thì thấy một vóc người quen thuộc đang loay hoay bên một phần mộ khác. Đó là Phong, nó đang thắp nhang và cắm vào một bình cát nhỏ đặt trước mộ. Thấy tôi, Phong mỉm cười, vẫy tay chào. Cái cặp môi tròn trịa bẻ thành một cái nụ cười đầy quyến rũ làm tôi rụng rời cả chân tay. Tôi ngần ngại cười đáp lại.

“Đi thăm mộ ha?”

“Ờ! Nội tui mất năm ngoải!”

Tôi chỉ ợm ờ mà không nói gì tiếp. Thằng Phong cười với tôi một lần nữa trước khi loay hoay vớ lấy túm bông đặt lên bục rồi bước ra về, không quên vẫy tay chào tôi.

“Mày nói chuyện với ai dạ?” - Thằng Duy bất ngờ hỏi từ phía sau. Tôi quay sang ngó nó rồi đáp: “Thằng Phong”.

“Phong nào?”

“Tao hông biết mày ơi. Nó kêu nó bà con thằng Tuấn mà tao hỏi thì hổng phải”.

“Đâu?”

“Kìa!” - Tôi đáp, chỉ về lối đi nhỏ len giữa bụi bông lau cao ngồng. Lối đi vẫn ở đó nhưng thằng Phong thì không thấy đâu. “Nó đi gồi!”.

Thằng Duy ợm ờ gật đầu trong khi tôi vẫn đứng ở đấy, mắt ngó trân trân về chỗ lối đi. Quái! Cái thằng này là ma sao mà thoắt cái mất tiu thế? - Tôi tự hỏi, xong khẽ phì cười trấn an mình. Tự nhiên tôi thấy nhọt nhọt chỗ sống lưng, một cảm giác ngường ngượng mơ hồ cứ dấy lên trong đầu khi tôi nhớ về cái gương mặt của thằng Phong và nụ cười hớp hồn nó dành cho tôi.

Thằng Duy cắm xong cây nhang thì đặt túm bông trên bục gạch và loay hoay bước trở ra. Tôi chỉ về chỗ lối đi nhỏ xuyên qua bụi bông lau và ra hiệu cho nó bước theo. Đi ngang chỗ phần mộ khi nãy, tôi ngó thấy một cây nhang đã cháy được hơn nửa cắm gọn gàng trên một lon gạo trống không. Bên cạnh là một bó cúc vàng đã hơi tái đi dưới nắng.

Ngộ, khi nãy tôi thấy chúng còn tươi rói mà. - Tôi chỉ nghĩ thầm trong đầu nhưng khi nghe thấy thằng Duy gọi ơi ới phía trước, tôi vội vã chạy theo...

X.
Rating:16+
“Khoa...” - thằng Duy rên ư ử trong miệng, giọng nó run run và mặt nó ngờ nghệch như một con cún đi lạc. Nó ngẩn ra dòm tôi, cặp mắt đen láy cứ lấp lánh bởi ngấn nước nhạt chảy ra ở khoé mắt nó. Tôi cũng dòm nó, một cảm giác lạ kỳ bóp nghẹt lồng ngực mình khiến tôi phải vất vả lắm có thể mới gọi đáp lại nó khe khẽ.

“Duy... Mày...”

Nó chạy thốc tới mà ôm tôi vào lòng. Người nó ấm kỳ lạ, cái vòng tay cứng cáp thường ngày đột nhiên mềm mại và êm quá đỗi. Tôi tựa đầu nhẹ lên vai nó, cảm thấy những hơi thở của nó gấp gáp thổi ra phì phào bên tai mình. Nó siết tôi thật chặt vào lòng trong khi vùi cái đầu tóc bù xù của mình vào ngực tôi và gục luôn ở đấy. Tôi thấy người nó run run.

“... mày sao dạ?” - Tôi hỏi.

Nó không nói gì mà chậm chạp nới lỏng vòng tay mình ra. Nhìn thẳng vào mắt tôi, nó ngần ngại gọi:

“Khoa...”

“Hả?”

“Tao thương mày lắm!”

“Ờ, tao cũng dậy”

“Thiệt hông?”

“Ừ, mày chả phải bạn thân nhất của tao còn gì.”

“Hông. Ý tao là... Tao thích mày lắm!”

Tôi dòm nó trân trân, người cứ cứng đờ ra. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ nhắc tôi rằng có gì đó không ổn. Nhưng ngay khi thằng Duy đột ngột chồm tới, vật tôi ngã xuống đất, những dòng suy nghĩ mông lung trong đầu tôi đột ngột tắt, nhường chỗ cho những cảm giác thích thú bất ngờ khi nó vùi đầu mình vào ngực tôi. Nó hôn lên má tôi trong khi hai tay vuốt nhẹ hông tôi. Xen giữa những cái hôn dài là hơi thở nó gấp rút phả lên mặt tôi âm ấm. Tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà nhè nhẹ toả ra khi nó nhìn tôi cười, để lộ ra hai hàm răng trắng và một cái răng khểnh mọc vênh ra trông rất duyên.

Và nó lại ép sát người nó vào tôi. Nó vẫn hôn rất say vào môi tôi trong khi hai tay cựa quậy giãy cái áo sơ-mi ra khỏi người mình. Chợt nó dừng lại, nhìn tôi. Tôi bất giác mỉm cười với nó và ngay lập tức, nó lại tiếp tục hôn lên môi tôi. Tôi cảm thấy cái nóng bất ngờ chảy khắp người mình khi nó bắt đầu luồn tay mình dưới vệt áo tôi đang mang và mơn trớn da tôi. Tay nó đẩy lên cao hơn và dừng lại ở ngực tôi, kéo theo chiếc áo thun trắng, để lộ ra gần hết cơ thể tôi đã bắt đầu giảy nãy trong cơn đam mê bất ngờ.

Nó cởi áo tôi và hôn lên ngực tôi. Tôi rùng mình khe khẽ khi tay nó bắt đầu dừng lại ở lưng quần và những ngón tay nó mon men vào trong. Tôi nhìn nó và bắt gặp ánh mắt sáng quen thuộc đang nhìn mình âu yếm. Nó vẫn luôn nhìn tôi như thế, vẫn cái ánh nhìn đầy yêu thương như thể nó xem tôi là người thân trong nhà. Nhưng lần này thì khác, bởi người thân trong nhà thì ít ai làm cái chuyện mà nó đang làm. Nó cởi bỏ chiếc nịch khỏi thắt lưng tôi và mở khoá quần. Một tay nó đặt trên đùi tôi trong khi tay còn lại bắt đầu kéo zip quần tôi xuống. Và nó lại hôn tôi, nhưng lần này nụ hôn kỳ quặc khiến tôi quặn lên vì một cơn bão cảm xúc hoang lạc quật đỗ mọi thành vách sợ hãi trong tôi. Tôi buông thõng người, phó mặc cho nó làm điều mình đang làm trên cơ thể tôi trong khi tôi bắt đầu rên lên khe khẽ.



Nó ép mình vào người tôi đều đặn trong khi hai cánh tay vạm vỡ giữ chặt hai bắp chân tôi. Tôi thấy đau, tôi bắt đầu gào khóc. Nó nhìn tôi âu yếm và lại đặt trên môi tôi một nụ hôn khác. Nó chỉ cần làm như thế! Nó chỉ cần hôn tôi và tôi dường như quên đi tất cả. Cái đau tan dần nhường chỗ cho những cái nhồi nhẹ của cảm xúc và sự hân hoan.



Tôi rên to hơn và bất ngờ co mình lại trong sự căng tràn dữ dội của cảm xúc. Một dòng chảy lạnh ngắt chạy khắp sống lưng tôi, trong khi toàn thân tôi cứng đờ ra, vẫn cảm thấy cơn hân hoan thấm vào như tê dại. Và tôi đã giải phóng cái dòng hân hoan ấy ra khỏi cơ thể mình trong khi miệng ơi ới gọi tên nó:

“Duy...!”


Ngay lập tức, mọi thứ biến mất như một màn sương khi nắng lên. Tôi nhận thấy mắt mình vẫn còn nhắm nghiền. Đầu óc tôi còn long bong và những gì mới xảy ra vẫn còn đọng lại như in. Nó nói nó thích tôi, rồi nó hôn tôi, và nó...

Đối diện với tôi là mặt thằng Duy đang ngó tôi trân trân. Trên môi nó vẫn nở toe toét cái nụ cười ranh mãnh quen thuộc. Tôi cảm thấy ươn ướt chỗ cái quần đùi rộng thình mình đang mặc, và nó thì đang tựa mình ép ngang đùi tôi, phơi cả cái ngực trần vạm vỡ vào mặt tôi.

“Sướng héng!” - Nó hỏi bâng quơ trong khi nụ cười ranh mãnh của mình gắt to lên thành tiếng.

Tôi mất vài giây để làm chủ mình và chỉ mất thêm vài giây nữa để bất ngờ bị quật ngã trong cơn xấu hổ. Tôi không cười, và tuyệt nhiên không đùa nghịch với nó như mọi khi. Cái chuyện “ẩm ướt” này là quá thường tình giữa tôi với nó mấy lần hai đứa ngủ chung, nhưng lần này thì khác. Tôi cũng không rõ vì sao tôi lại cảm thấy khác. Vì lần này tôi mơ thấy nó thay vì một thằng đực nào khác với cái vóc người nom y hệt nó, và cả cái mặt cũng giống nó như đúc chăng? Tôi cũng chẳng biết, có lẽ vì nó nói nó thích tôi. Hay vì nó đã hôn tôi, và tôi cảm thấy như mình trong phút chốc bước nhầm chỗ lên thiên đường?

Tôi ngồi bật dậy, hắt người nó khỏi mình và đi một mạch ra ngoài bồn nước. Cửa nhà vẫn mở toang, tôi bước đi khỏi phòng trong khi vẫn nghe tiếng nó phá lên cười ha hả bên trong. Mọi lần, tôi chỉ thấy ngường ngượng một tí, nhưng lần này tôi cảm thấy tủi nhục kỳ lạ. Thế mà nó vẫn cứ cười, cười như phả vào mặt tôi.

Tôi trút bỏ cái quần đùi và dầm người mình dưới vòi nước. Nước lạnh tê tái. Một cơn gió thổi rít qua và tôi chợt nghe thấy có tiếng nói thì thầm...

“Tao thương mày lắm!”...

“Còn tao thì yêu mày, Duy ơi!” - Tôi nói khe khẽ trong khi người run bắn lên vì lạnh. Có hai dòng nước mắt âm ấm từ đâu chảy dài trên hai má tôi.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:37 pm
XI.

Mùa gặt đến, con đường đất đột nhiên tấp nập người. Từng tốp người hối hả bước đi, tay đẩy những xe thóc đầy, bánh xe để lại những vết lằn in sâu trên đất.

Thằng Duy ngồi bệch ra trên thảm cỏ tranh đã bị nó dập cho nằm dẹt cả ra đất, nó tựa mình nhè nhẹ vào lưng con đường đất bên trên trong khi ánh mắt ngó bâng quơ về cái khoảng nào xa lắm phía bên kia cánh đồng. Trời chiều tù mù tối, vài tia sáng mờ mờ còn viền lấy những bóng người lum khum cúi gặt ở phía xa. Gió mát ghê! Cái mùi hương đồng nội thơm lừng bay thoang thoảng trong không gian bị khuấy động bởi những làn gió nhè nhẹ thổi.

Phần cánh đồng gặt xong đã khô cằn nước, đất cứng và nứt ra thành những kẽ nhỏ. Lũ trẻ con trong xóm bắt đầu ùa ra đùa nghịch cùng những bãi rơm đã chất thành ụ lớn hơn cả một gian nhà khi đồng hồ điểm sáu giờ. Thoắt cái trời tối om. Cánh đồng chưa gặt phía xa cũng thưa thớt bớt, chỉ còn vài bóng người loay hoay chất những bao thóc đã tuốt lên mấy chiếc xe chở to kềnh nằm lấn hết cả đường đi.

“Mát ghê mầy ơi!” - Thằng Duy nói bâng quơ, hai cánh tay dang ra đón những cơn gió đêm bắt đầu thổi mạnh hơn qua cánh đồng. Tôi quay sang nhìn nó rồi cùng ngó theo nó về chỗ mấy ụ rơm to, nơi bọn trẻ đang vẫy vùng như mấy con cún vớ phải đồ chơi. Chúng cười khanh khách, đôi lúc lại rít lên thành mấy tiếng thét the thé rồi chụm đầu lại mà ra rả hò hét. Tôi dòm chúng một chút thì bất giác bật cười. Ngày xưa tôi cũng hay chơi như thế, mấy cái ụ rơm hồi ấy cứ qua đêm là bị xới tung toé cả lên. Mà cũng hên nhà tôi gần sát mấy mẻ ruộng, hễ nghe thấy tiếng ai hét um sùm từ xa lên là tôi lại vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng. Thằng Duy khi nào cũng hứng trọn tội cho cả bầy, hồi đó nó béo ú, có chạy cũng chẳng thoát.

Vài phút trôi qua và bóng đêm quen thuộc đã phủ lên không gian những mảng tối sậm màu. Ánh đèn pha từ nhà bác Bốn rọi cái ánh sáng vàng ươm chói loá qua phía bên này cánh đồng. Bọn trẻ hồ hởi đùa giỡn trên cái sân chơi rộng thênh thang cùng những trò dân gian quen thuộc. Thằng Duy ngồi nhổm dậy ngó chúng nó hăng say, mắt nó tròn xoe ra nhìn chẳng chớp, cái cặp môi nhỏ cứ nhấp nhấp liên tục. Chặp chặp nó lại mỉm cười toe toét khi thấy có đứa ngã lăn quay ra đất vì vấp phải một kẽ nứt to.

“Rủ tụi nó đuổi bắt mày ơi!” - Nó đột ngột lên tiếng, quay sang ngó tôi, nét mặt hồ hởi khó tả.

Tôi ợm ờ một tí nhưng rồi cũng vui vẻ cười toe toét. Kệ thây, chơi với bọn con nít đỡ chăn đừ. Thế là theo sau nó, tôi loi nhoi đi lại chỗ đám trẻ.

Bọn nó khoái lắm, cứ nhảy thốc lên mà quấn lấy chân thằng Duy. Ủm ra ủm vào cả phút mới có đứa chết. Thằng Duy ăn gian lắm, cứ ngó thấy đứa nào lùn lùn hay mập là lại giở trò lật tay để giết nó. Tôi véo vào hông nó mấy cái nó mới chịu thôi chơi xấu; nó đáp lại tôi bằng một cái nguýt nghịch ngợm trong khi vẫn cố lật tay thêm lần nữa. Trời tối um trong khi bọn nhóc thì lùn tỉn, chẳng đứa nào trông thấy mấy màn lừa đảo của thằng Duy. Nhiều khi tối quá, chẳng ai thấy tay ai, nó lại đếm lách đi một tí để cho mấy thằng cu chạy chậm phải ở lại.

Vậy là cuối cùng cái đội đi bắt chỉ còn lại loe ngoe vài thằng nhóc lùn tỉn, với có một bé gái vóc người nhỏ tí cũng phải tẽn tò đứng chung vào. Thằng Duy cười ha hả trước cái lườm từ phía tôi trong khi miệng huýt lên thật to báo hiệu bắt đầu. Thửa ruộng rộng thênh nhưng bọn tôi nhất trí chỉ chạy lòng vòng quanh mấy ụ rơm.

Mấy đứa nhóc tản ra chạy loạn cả lên, chúng tôi cứ lượn lờ chầm chậm trước mấy đứa đi bắt để chúng dí theo rồi mới lách người đi. Tụi nó ức lắm, vắt giò lên cổ mà rượt theo.

Trời đêm lành lạnh còn chúng tôi thì đứa nào đứa nấy mồ hôi chảy ra như tắm. Chơi với bọn con nít vui thật, tụi nó chơi nhiệt tình lắm chứ không gắt gỏng hay lười nhác như cái kiểu mấy đứa bạn lớp tôi. Chúng tôi rượt đuổi nhau hệt như cái hồi còn con nít, tôi thấy mỗi bước chân mình cứ nhẹ tênh đi khi nghĩ về cái hồi tôi còn rượt thằng bạn mập ú chạy lon ton phía trước. Giờ đột nhiên tôi vẫn nhìn thấy nó trong bộ dạng ngày nào, những bước chân ngắn bật nhè nhẹ trên khoảng ruộng phía trước tôi, chốc chốc lại ngoái đầu lại dòm tôi ngẩn ngơ. Hồi đó nó dễ thương phải biết. Giờ nó cũng thế, nhưng thành ra tướng thằng đàn ông mất rồi. Tôi lại đâm ra yêu nó thay vì chỉ quý nó dễ sợ như cái hồi còn bé.

Thằng Duy lách mình qua ụ rơm nhưng loay hoay thế nào lại trượt chân ngã dúi vào trong. Tôi chỉ vừa kịp vịn tay vô vai nó thì bị nó kéo vào. Cả hai vùng vẫy một lúc thì nghe tiếng bọn con nít phá lên cười. Cái ụ rơm bị bọn tôi giãy cho tơi bời, mấy cọng rơm khô bay tơi tả trong không khí rồi đáp xuống vung vãi khắp nơi. Tôi đứng phắt dậy mà phá lên cười.

“Chăn nhá mày! Chạy đâu cho lại tao!”

Thằng Duy loi nhoi chồm dậy và phủi phủi những cọng rơm còn dính trên áo mình. Rồi nó bật cười ranh mãnh trong khi chạy thốc tới chỗ tôi. Nó quờ quạng xung quanh, hù cho bọn con nít chạy toé khói rồi lại tập trung rượt mình tôi. Nó chạy nhanh ghê, nhưng với cái xác to kềnh của mình, nó còn lâu mới đụng được tôi. Tôi phóng thoăn thoắt trên nền đất, trong khi giả vờ dựng lên mấy tư thế nhảy múa mỗi khi đưa tay cứu lấy một đứa nhóc đang bị cầm. Nó ngó thấy chắc cũng ức, cứ đâm đầu bổ vào tôi, mặc cho lũ trẻ cuống cuồng chạy loạn xung quanh.

Cuối cùng nó cũng vớ được tôi, bằng cách chạy vòng ngược trở lại trong khi tôi mất cảnh giác. Nó vật tôi xuống và hai đứa lại ngã lăn quay ra đất. Dừng lại ở chân một ụ rơm, chúng tôi văng thốc vào làm rơm ở trên đỉnh rơi xuống phủ lấy người thằng Duy đang giãy nảy phía trên tôi. Tôi ngường ngượng vịn lấy tay nó trong khi một cảm giác thích thú kỳ lạ giục tôi giữ nó lại lâu hơn một tí. Thằng Duy hình ngừng cựa quậy trong một chốc, tôi nghe thấy một tiếng thở gấp của nó phả vào tai mình.
Bất ngờ từ bên ngoài có tiếng gọi ơi ới. Giọng của một người con gái cao lanh lảnh.

“Anh Duy ới!”

Thằng Duy bật dậy và vội vã đứng lên. Ngó về chỗ con đường đất, nó trân ra nhìn một hồi thì vội vã chạy ngay tới chỗ đứa con gái. Tôi cũng lật đật mò dậy mà đi theo nó. Ra là nhỏ Ân! Hổm rày không gặp giờ tự nhiên thấy nó lớn đẫy ra. Nhỏ đứng trên bục đường, mỉm cười toe toét nhìn thằng Duy. Rồi dòm tôi một chặp, nó sáng mắt lên mà rít cái giọng cao nghe dịu như gió ấy:

“A! Anh Khoa! Hổm rày đâu hông gặp anh!”

Tôi ợm ờ nhìn nó mỉm cười. Thằng Duy cũng dòm tôi cười, nó huơ huơ ngón cái trỏ trỏ về chỗ con Ân, miệng nháy nháy vài điều mà tôi đoán chắc là nhắc khéo tôi để cho hai đứa chúng nó nói chuyện một mình. Tôi nhún vai đáp lại nó trong khi ợm ờ trả lời nhỏ Ân.

“Ờm! Loay hoay ở nhà thôi em! Kỳ nay lớn héng! Ngó chả quen nữa!”

Nhỏ Ân lại bật cười. Tôi chợt thấy nó dễ thương thật. Con gái như nó chẳng phải dễ tìm. Cái giọng cười của nó phá cách ghê lắm, nhưng mà vẫn đáng yêu và mộc mạc theo đúng cái kiểu con gái quê. Tôi ngường ngượng nói tiếp trong khi đầu óc đột ngột thấy long bong:

“Thôi anh qua kia chơi với tụi nhóc. Tao đi nha Duy!”

Thằng Duy ợm ờ đáp qua loa rồi quay ngoắt lại chỗ nhỏ Ân. Tôi nghe thấy tiếng chúng cười khanh khách ở phía sau nhưng vẫn bấm bụng bước về chỗ mấy ụ rơm, nơi bọn nhỏ vẫn đang hăng say chơi đùa.

Ngồi bệch xuống ruộng, tôi tựa lưng mình vào ụ rơm trong khi đầu óc cứ xoay tròn vì cái cảm giác ghen tức lạ kỳ. Quái, tôi lại ghen tị với con nhỏ lùn tịt... và dễ thương cực ấy! Tôi cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, tự nhiên cứ thấy ức ức trong lòng.

Bọn nhỏ đùa giỡn um sùm xung quanh thế mà tôi bất ngờ cứ thấy bồn chồn và buồn đến lạ. Bầu trời đêm trong ghê, ông trăng loay hoay mãi cũng leo khỏi dãy đồi phía xa. Cái ánh sáng vàng óng phủ lên những hàng cây xa xa một vệt xanh nhàn nhạt. Tôi nằm bệch ra đất, tay lót lấy đầu. Gió thổi chầm chậm và tôi lại thấy hiu hiu buồn ngủ.

“Hông chơi hả?” - Có tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh khiến tôi giật mình. Mở mắt, tôi thấy thằng Phong đang ngó mình trân trân.

“Hông!” - Tôi ợm ờ đáp trong khi cựa mình ngồi thẳng lại - “Mệt quá!”

Thằng Phong nhìn tôi mỉm cười, vẫn cái nụ cười quyến rũ lạ kỳ làm chân tay tôi bủn rủn. Dưới ánh sáng mờ mờ của ánh đèn từ nhà bác Bốn, tự dưng tôi nom thấy mặt nó trông xinh ghê. Nói thiệt ra nó cũng chả thua gì thằng Duy; mắt nó không cân đối như mắt thằng Duy nhưng to và tròn hơn làm gương mặt nó cuốn hút hẳn ;mũi nó cũng đẹp, không cao nhưng lại cân đối, hợp với vành mặt chữ điền hơi cong nhẹ; tóc nó thì tuyệt nhiên không bằng tóc thằng Duy, cứ xoắn tít lên trông ngồ ngộ như mấy cọng mì tôm. Tôi ngó nó một chặp rồi giật mình quay đi. Sao tôi cứ phải so mọi người tôi gặp với thằng Duy chứ?


“Sao trân ra dạ?” - Nó hỏi.

“Hông có gì!”

“Ruộng Khoa ở đây hả? Gặt chưa?”

“Rồi. Ra ngoài kia tí là ruộng tui đó!”

Thằng Phong ngó theo ngón tay tôi trỏ về phía phần ruộng rộng thênh trải dài ở phía xa. Nó ậm ờ tính nói gì mà sau lại im thin thít. Nó thôi chồm hỏm mà ngồi bệch ra dưới đất, tựa vào ụ rơm cùng với tôi. Thấy nó nép hơi sát lại, tôi cựa quậy một tí và nhích đi.

“Bữa sao nói bà con thằng Tuấn? Nó kêu có phải đâu?” - Tôi hỏi, mắt dòm nó đầy ngờ hoặc. Đáp lại tôi, nó mỉm cười ngượng ngùng, tay gãi gãi đầu.

“Chứ hổng lẽ kêu chả quen gì Khoa!”

Tôi bất ngờ quay sang nhưng nó vẫn ngó bâng quơ về phía xa. Tôi hạ giọng mình mà hỏi chậm rãi hơn; có gì đó khiến tôi thấy thoải mái khi trò chuyện với nó.

“Thế sao biết tui?”

Thằng Phong chưa kịp đáp thì có tiếng thằng Duy gọi ơi ới ở phía xa. Nó quay sang nhìn tôi và mỉm cười.

“Tui là người hâm mộ thôi hà. Nhà tui cũng ở gần đây, nhưng tui học trường Bà Trưng...” - Nó đáp chậm rãi, vẫn gửi tôi cái nụ cười đẹp lạ kỳ của nó. “Thôi tui về héng, chào thằng Duy giùm!”

Tôi chưa trả lời thì nó đã đứng dậy bước đi. Tôi ngó thấy nó chầm chậm đi khỏi cánh đồng và rẽ lên một con đường nhỏ phía trước, rồi mất khuất trong bóng tối.

Thằng Duy lại gọi tôi inh ỏi. Tôi gào lên đáp lại trong khi chồm dậy và chạy về chỗ nó. Tôi bất ngờ thấy nó đang loay hoay cùng bọn nhóc gom rơm lại một chỗ và đốt thành đống lửa nhỏ. Ngó thấy tôi, nó ngẩng đầu cười. Vẫn cái nụ cười toe toét như thắp sáng cả đêm tối ấy.

XII.

Trời tháng mười một mát quá. Đã qua khỏi hè, thời tiết dịu đi hẳn và nắng cũng bớt gắt hơn bình thường. Trống trường điểm những tiếng giòn giã rồi từ trong các lớp, tiếng hò hét inh ỏi lại vang lên ơi ới. Ngày nào cũng vậy, cái thời khắc nhộn nhịp nhất cũng là lúc chúng nó điên cuồng chen lấn nhau chạy đổ xuống sân trường qua những hành lang cầu thang chật chội.

Tôi tựa mình trên lan cang tầng bốn, phóng tầm nhìn ra khắp khoảng sân rộng thênh thang. Nom từ trên cao, bọn chúng chỉ còn là những chấm trắng nhỏ cứ chốc chốc lại chụm vào, rồi tản ra. Tôi nán lại một lúc mới bắt đầu bước xuống cầu thang. Tôi ghét chỗ đông người, nhất là khi mỗi đứa chúng nó bôi trên mình mỗi loại mùi hương khác nhau. Quái thật, chẳng hiểu sao mấy ông công ty lại giỏi làm ra lắm loại mùi như thế. Hễ chúng đứng sát lại là những cái mùi ấy lại xung khắc nhau chan chát.

Cầu thang trống trơn. Chỉ có dăm ba cặp tình nhân e dè nắm tay nhau đi chầm chậm xuống. Chắc chúng sợ đi nhanh quá sẽ phải rời xa nhau sớm. Tôi không hiểu yêu là thế nào, chứ kỳ thực với tôi tình yêu chẳng bao gồm những cái nắm tay. Tôi thậm chí còn không dám nói cho thằng Duy biết rằng tôi yêu nó!

Dừng lại ở chỗ nhà xe, tôi loay hoay mãi mới tìm ra chiếc xe đạp của mình ai dựng tấp vào vách tường. Thò tay móc ra cái chìa khoá nhỏ tí, tôi bước đi chậm rãi về chỗ chiếc xe. Hôm nay thằng Duy phải đi làm bài thực hành với mấy đứa tổ nó. Kể từ khi tôi chuyển chỗ, lắm lúc tôi phải về nhà một mình. Con đường ba cây số về nhà cũng chẳng dài lắm, nhưng thiếu tiếng thằng Duy ríu rít phía sau thì quả chán thật.

Tôi đang loay hoay thò chìa vào ổ thì bất ngờ nhận ra mình bỏ quên cặp trên lớp. Chán nản quay đầu, tôi toan bước trở vào thì thấy thằng Vũ đứng ở phía đối diện, tay cầm huơ huơ cái cặp của tôi.

“Quên xách nè!”

“Ờ! Cảm ơn!” - Tôi đáp và đón lấy cặp mình từ tay nó. Nó nhìn tôi mỉm cười.

Tự nhiên tôi thấy chột dạ. Thằng Vũ là cái thằng pedé chính hiệu của lớp tôi, nhưng bọn nữ sinh quý nó lắm. Chắc tại tính nó y hệt con gái, cứ hễ ai nói gì là bù lu bù loa lên. Có lần tôi vô tình dẫm phải cái máy bay giấy “hai đuôi” nó gấp kỳ công nguyên tiết Văn, thế là nó hành tôi thừa sống thiếu chết cả buổi học. Nhưng chán nỗi, mấy thằng con trai thì cứ gọi là ghét cay ghét đắng nó. Có lần chúng bày trò trêu nó trước cả trường, từ đó nó đã nhát lại càng nhát hơn. Nó cũng ráng đi đứng cho ra kiểu đàn ông, nhưng rồi nỗ lực đó cũng sớm thành trò cười cho cả lớp.

Vậy, nhưng thằng đó có vẻ thích tôi. Ai cũng còn nhớ cái sự kiện kinh thiên động địa khi nó tặng tôi một thỏi sô-cô-la to chảng vào dịp Velentine năm ngoái. Tụi nó chọc tôi dữ lắm, nó thấy hoảng, sợ tôi giận nên chạy ra quán mua thêm cả thúng đem vào mà tặng hết thảy. Bữa đó ngốn của nó gần ba trăm ngàn.

Thằng Vũ vẫn nhìn tôi trân trân. Cứ im lặng mãi tôi thấy không ổn, bèn mở lời:

“Sao về trễ dữ?”

Nó ngường ngượng đáp, tay gãi đầu:

“Vũ tìm Khoa nãy giờ. Đi đâu hổng thấy?”

“Tui ở trển. Đợi tụi nó về bớt rồi mới đi!”

“Ờm!” - Nó ậm ờ đáp, bắt đầu bẽn lẽn bước theo tôi, hai tay ghì chặt chiếc cặp đen to bản ở trước bụng. Tôi để ý thấy nó cứ làu bàu điều gì nhưng khi tôi quay lại, nó chỉ nhìn tôi mà cười.

Dừng chân trước cổng trường, tôi quay lại khi thấy nó đang kéo xe tôi trở về sau. “Sao dạ?” - Tôi hỏi.

Nó lại cười. Đúng cái kiểu cười mà bọn con gái hay có, nhưng cái cách ngại ngùng, khép nép khi nó cười khiến tôi thấy thinh thích. “Bữa nay Duy hông đi chung héng?” - Nó hỏi.

“Ờm!”

“Khoa cho Vũ về với!”

Ra thế! Vậy mà nãy giờ nó cứ ợm ờ mãi. Tôi cười thầm trong bụng nhưng cũng mau chóng gật đầu đáp lại rồi ra hiệu cho nó leo lên xe.

Vậy, tôi lại mon men trên con đường xã quen thuộc, nhưng lần này với thằng Vũ ngồi ở sau. Nó nhát lắm, chả dám mở lời nói tiếng nào, nhưng khi tôi ngẫu nhiên đề cập tới vấn đề gì nó biết thì nó lại hào hứng nói luyên thuyên. Rồi khi đã nói hết cả, nó lại im thin thít.

“Sao nay xe đâu hổng có về?” - Tôi hỏi nó.

“Bị thủng lốp rồi! Vũ gửi chỗ ông Hùng sửa, mai lấy!”

“Sao thủng hoài dạ?” - Tôi hỏi tiếp. Tuần nào tôi cũng thấy nó loay hoay chỗ cái quán sửa xe trước trường. Tôi muốn thử coi nó trả lời thế nào, chứ thực tôi chắc mẩm là mấy thằng con trai lớp khác bày trò phá nó. Chúng nó chơi trò đâm lốp xe thì còn đỡ, có bữa tụi nó còn nhốt thằng Vũ vô trong nhà kho phòng thể dục, thằng Vũ bữa đó vừa bước ra khỏi phòng là ngất luôn vì ngạt.

“Vũ cán đinh hay sao ấy” - Nó đáp bình thản, rồi lại im bặt. Tôi không nói gì nữa mà tiếp tục đạp xe đi.

Bụp... xì...ì....! - Bất ngờ, cổ lái xe trở nên nặng trịch và bắt đầu lắc lư. Tôi dừng lại thì nhận ra bánh trước của xe đã xẹp lép, một lọn kẽm mảnh xĩa ra từ phía trong lốp.

“Mèn đét ôi!” - Nó ngơ ngác nhìn cái xe. Ngó xung quanh, nó giục tôi dắt xe vào một quán sửa xe gần đó. “Xúi quẩy! Dắt qua quán kia đi Khoa!”.

Chúng tôi ngồi nán lại một tí trong khi đợi bác sửa xe vá lại mấy chỗ lủng. Cọng kẽm bé tí thế mà khoét trọn ba lỗ trên lốp xe. Thằng Vũ rũ tôi sang quán nước bên cạnh để nghỉ, ngó thấy vá còn lâu, tôi cũng ợm ờ đồng ý.

Hai ly sinh tố được bưng ra nhanh lắm. Cái quán vắng tanh nên chả còn ma nào khác để phục vụ. Tôi chậm chạp múc từng muỗng cho vào miệng trong khi thằng Vũ cúi đầu hút sùm sụp. Được một chặp, ly của nó cạn gần hết. Ngó thấy tôi đang dòm ngẩn ra, nó ngước mặt lên cười toe toét.

“Ủa!? Khoa! Mày làm gì đây?” - Tiếng thằng Duy ở đâu vang lên ồm ồm. Tôi ngó qua thì thấy nó đang cùng với mấy đứa con trai đứng một đám ở đấy.

“Xe lủng gồi, đang vá!”

Thằng Duy ngó tôi một cách kỳ quặc, chặp chặp nó lại liếc sang chỗ thằng Vũ.

“Thôi quăng đó đi, leo lên xe cải tiến nhà thằng Quang nè!”

Tôi ngó về phía sau bọn nó, một chiếc xe máy xới to chảng nằm bệ vệ bên đường. Chắc hôm nay bọn con Hiền bận, không đứa nào chịu làm thực hành nên kế hoạch của tụi nó phá sản. Tôi định gật đầu đồng ý thì tiếng hút nước sùm sụp của thằng Vũ bên cạnh làm tôi sực nhớ. Tôi buột miệng hỏi:

“Tụi mày cho...” - Tôi ngắt quãng nữa chừng, nghĩ thấy trong đám còn ba bốn đứa khác lớp nữa, chẳng đời nào tụi nó chịu cho thằng Vũ leo lên cùng. Tôi ợm ờ từ chối:

“Thôi mày về trước đi, sửa xong giờ!”

Thằng Duy nhìn tôi dò xét, nó lưỡng lự một chặp thì hỏi:

“Mày chắc hông á!?”

“Chắc, tao leo xe to lại say nữa, về đi!”

Cuối cùng, cả bọn tụi nó cũng kéo đi, tay xách đầy những thứ trái cây, thức uống. Chắc chúng định ăn tiệc trên xe hay sao ấy. Thằng Vũ từ lúc đó im thin thít, dường như chỉ chú tâm vào hút lấy hút để cái ly sinh tố đã cạn từ bao giờ.



Xe sửa xong và tôi chở thằng Vũ về nhà.

***
Đêm. Hôm nay tía má lại bận họp ở xã. Tôi đang ngồi vênh ra trước ngõ hóng gió thì nghe thấy tiếng thằng Duy dập cổng rầm rầm.

“Nhỏ mày!” - Tôi gắt, vội vã chạy ra mở cổng cho nó vào.

Nó ngồi xuống bên cạnh tôi và tựa lưng vào cây cột nhà, mắt ngó lên trời. Tôi cười phà phà mà hỏi nó: “Gì gấp dạ mày?”. Thằng Duy không đáp ngay mà ợm ờ một chặp, trong khi cái đầu lúc lắc còn mắt thì rảo qua rảo lại. “Trưa mày về với thằng Vũ héng!”.

“Ờ...?” - Tôi ngần ngại đáp, vẫn thắc mắc không hiểu sao nó lại hỏi chuyện ấy. Nó chợt quay đầu sang ngó tôi. “Sao về với nó chi?”

Thoạt đầu tôi thấy bất ngờ nhưng sau, một cảm giác ưng ức kỳ lạ nhúm lên trong lồng ngực. Tôi hỏi vặn lại, cố không lên giọng với nó: “Mày được đi xe cải tiến rồi còn đòi chi nữa?”.

Thằng Duy thở dài:

“Mà sao mày ngồi uống sinh tố với nó chi?”

Tôi bắt đầu quạu lên: “Dô diên! Tao khát thì uống nước, mắc chi mày!”

Thằng Duy thấy tôi hơi giận nên dịu giọng xuống, nó nói khe khẽ: “Mà đừng uống nước với nó! Nó pê-đê mà!”. Tôi chỉ chờ có thế, ngồi phắt dậy, tôi túm lấy tay nó mà kéo trở ra sân. Dừng lại chỗ cổng, tôi đẩy nó ra ngoài.

“Mày xấu tính y chang tụi nó!” - Tôi gắt. Tự nhiên tôi thấy muốn bênh vực cho thằng Vũ. Thằng Duy ngó tôi đầy hối lỗi, nó ợm ờ nói lảm nhảm vài điều gì ấy cho tới khi tôi dập cửa cái rầm trước mặt nó. Tôi nghe nó kêu ú ớ ở bên ngoài:

“Tụi nó chọc mày cũng pê-đê giống thằng Vũ á Khoa! Tao chửi tụi nó quá trời!”

Tôi không trả lời, nó cũng im bặt. Hình như nó nghĩ tôi đã trở vào trong. “Pê-đê á?” - Tôi hỏi thầm.

Tuyệt! Đúng cái tôi cần! - Tôi tự mỉa mai mình vài câu rồi trở vào trong nhà.

Chợt tôi lại nghe tiếng thằng Duy gọi oang oang từ bên ngoài:

“Ê! Mai vẫn chở tao đi học há?”

“Ờ!” - Tôi dõng miệng ra ngoài ngõ mà hét. Rồi lại quay trở vào, tôi chán nản chăn mùng và chui lên bồ lúa nằm ngủ.

Đêm đó tôi lại nằm mơ về thằng Duy. Nhưng lần này kỳ lạ ở chỗ nó cứ đứng yên một chỗ, miệng lẩm bẩm một từ duy nhất:

“Pê-đê!”.






XIII.

Trời hôm nay mưa dầm dề. Mưa to như trút nước. Thằng Duy đứng ở chỗ hiên nhà tôi, cứ chốc chốc lại thò đầu vào trong, miệng rú lên ơi ới: “Nhanh mày! Lạnh quá!”. Tôi vẫn loay hoay mãi trong phòng; quần áo tôi đã mặc cho tươm tất, sách vở tôi đã soạn, nhưng tôi còn đang bận tìm một thứ khác: Một cái áo khoác! Ngó thấy thằng Duy đứng run cầm cập ở bậc thềm, tôi chợt thấy thương nó ghê. Mặc cho mấy câu nói của nó khi tối còn khiến tôi giận, vì tôi chưa từng nghĩ nó lại là loại bẳn tính thế, tôi vẫn thấy mình có cái trách nhiệm phải chăm lo cho nó.

“Nè! Mặc dô!” - Tôi cởi cái áo khoác nỉ mình đang mang trên mình rồi quăng về phía nó. Đón lấy cái áo một cách bất ngờ. Nó ngơ ngác nhìn tôi, miệng làu bàu:

“Mặc đi, đưa tao chi?”

“Tròng áo mưa vô nữa vướng lắm” - Tôi chỉ đáp gọn lỏn rồi bước ngay về chỗ chiếc xe đạp đang dựng ở cột nhà mà không nói thêm tiếng nào. Nó thấy vậy cũng bước theo.

Tôi đạp xe đi rất nhanh dưới trời mưa, đầu óc vẫn còn nghĩ lang bang về những điều thằng Duy nói đêm qua mà không nhận ra nay nó tự nhiên im re, không còn huyên thuyên nói tíu tít như mọi bữa nữa. Mưa to tới độ đường đi mờ hết cả, tôi chỉ mơ hồ ngó thấy con đường đất bởi mấy bụi cỏ tranh nhoi lên khỏi mặt nước. Ở phía xa, thi thoảng lại có tiếng sấm dập lình bình. Tự nhiên gió gắt lên như điên dại, tay lái tôi hơi loạng choạng một tí thì thằng Duy bất ngờ đưa tay níu vào hai bên hông tôi. Tôi chợt thấy rùng mình.

Ấy, nó chỉ cần làm như thế là tôi lại rụng rời cả tay chân.

“Sợ há?” - Tôi hỏi.

“Hông!” - Nó đáp ngay, hai tay vội rút khỏi người tôi và níu vào cái yên xe. “Mày chạy ẩu quá!”. Tôi không nói gì mà chỉ gắng sức đạp nhanh hơn. Gió thổi ngược còn đường thì ngập cả nước, tôi cứ thấy như mình đang chạy ngược trở lại mặc cho hai chân vẫn đạp như điên cuồng. Được một chặp, có tiếng sét đánh ầm ầm ở phía sau, tôi giật mình quay lại nhìn thằng Duy trong khi hai tai bắt đầu thấy long bong. Một cảm giác khoan khoái kỳ lạ đột ngột dấy lên khi tôi cảm thấy vòng tay cứng cáp của thằng Duy đang ôm trọn hông mình. Nó siết tôi hơi chặt, đầu tựa vào lưng tôi.

“Sợ há?” - Tôi lại hỏi. Lần này, nó không chối đây đẩy nữa mà chỉ ợm ờ trong miệng. Tôi bất giác bật cười: “Mày nhát dễ sợ!”.
Thằng Duy không nói, cứ như đang lẩy. Nhưng khác mọi lần, nó không vùng vằng mà chỉ ghì chặt vào tôi. Được một chặp nữa, nó ngường ngượng nói:

“Xin lỗi mày há!”

Tôi hỏi, hơi bất ngờ: “Lỗi nải gì mày?”

Thằng Duy ợm ờ, nó gượng ghịu cựa mình trong khi hai tay bắt đầu siết tôi chặt hơn:

“Hôm qua á! Cái mặt mầy giận là biết liền hà!”

Tôi im lặng một chặp, nhưng thấy nó đang còn tựa đầu vào mình đợi một câu trả lời, tôi quyết định lên tiếng:

“Sao tụi mày ác dạ? Nó sao kệ nó, ăn gồi cứ lôi ra mà nói?”

Thằng Duy nới lỏng vòng tay mình ra một tí nhưng đầu vẫn tựa vào lưng tôi. Nó đáp:

“Tao có nói gì nó bao giờ âu! Tại qua tụi nó kiu mày chơi với nó ghiết thành pê-đê nên tao thấy tức!”

Cái giọng phân trần thật thà của nó làm tôi thấy chột dạ. Tự nhiên một cảm giác buồn buồn vây lấy tôi. Tôi lại ngó trở về chỗ màn mưa mù mù chăng trước mặt, phút chốc thấy tay chân mình bủn rũn cả. Thằng Duy trước giờ bênh tôi dữ lắm, nó mà biết tôi “pê-đê” chẳng lại đâm ra ghê tôi cũng nên.

Nhưng chẳng biết nghĩ thể nào, tôi lại cười cười mà đáp bâng quơ:

“Nhỡ tao pê-đê thiệt sao?”

Thằng Duy đáp ngay trong khi hai tay lại hơi siết lấy tôi:

“Thì tao càng...” - Nó đột ngột dừng lại.

Bất ngờ, nó nới lỏng hông tôi trong khi đưa một tay thò về phía trước. Tôi loạng choạng tay lái, thấy rùng cả mình. Thằng Duy rít lên cười khanh khách:

“Pê-đê đâu? Me mày còn to hơn me tao!”.

Tôi thò tay véo tai nó một cái đau điếng, nó lồng lộn lên mà giãy nãy trong khi đầu vẫn còn tựa trên lưng tôi. Loay hoay một tí, xe chệch khỏi con đường và đâm đầu xuống ruộng; hai đứa túm lấy nhau mà nhảy lấy nhảy để. Nhưng nước ngập cao quá, tôi với thằng Duy tiu nghỉu nhìn nhau với hai cái quần đã ướt sũng.

“Thằng quỷ!” - Tôi với nó đồng thanh nói...

XIV.

Hôm nay nghỉ học...

Tôi trở về nhà, toàn thân ướt mèm. Đã đến tận tám giờ nhưng trời còn mưa tầm tã. Bầu trời đen kịt lại, chốc chốc lại dậy sấm inh ỏi. Thằng Duy khi nãy còn đi cùng tôi nhưng khi nghe thấy tiếng cái Ân gọi, nó vội vã chạy đến ngay. Xe nhỏ bị sút sên, nhỏ cũng phải lội tầm tã dưới mưa như hai đứa chúng tôi. Tôi không đợi thằng Duy mà lẳng lặng bỏ về, tôi biết thừa chúng nó sẽ còn quấn với nhau đến tận trưa, nhất là khi con đường đất trở về nhà giờ đã như mất dạng. Nước dâng cao quá, mưa thì to như trút, chúng quyết định nán lại ở tiệm chè bà Tám Bính cho đến khi mưa dứt thì về. Tôi ngại phải làm kỳ đà cản mũi, và cũng ngại phải căng mắt ra dòm chúng âu yếm chuyện trò, thế nên tôi về một mình.

Lạnh quá. Tôi cứ bước đi được dăm bước thì lại bất giác rùng mình. Cái áo mưa khi nãy lúc hai đứa té xuống ruộng giờ đã rách bươm, có mang vô cũng chả được ích gì. Gió từ đâu rít lên réo rắt qua mấy lùm cây, những tán cây mảnh dẻ bị vùi dập đến tội nghiệp dưới cái tiết trời oái oăm. Tôi dò dẫm bước trên con đường đã ngập nước, vất vả để không phải té xuống ruộng. Nước lạnh ngấm vào làm chân tôi thấy buốt rát. Toàn thân tôi dầm mưa mãi giờ cứ như muốn rữa ra. Tôi chậm chạp mò mẫm đi, xung quanh tôi là một bức màn mưa mịt mù, một cánh đồng bạt ngàn mở ra rộng thênh thang.

Tự nhiên tôi thấy cô đơn lạ. Tôi đang đứng đây, giữa cánh đồng đã gặt, giờ ngập trong nước, đầu óc cứ long bong mãi mà nghĩ về cái nụ cười hạnh phúc của thằng Duy mỗi lúc nó ngó thấy nhỏ Ân. Rồi tôi thấy tủi thân, nước mắt từ đâu cứ chảy ra trên má. Tôi chẳng buồn dụi đi vì đằng nào mưa cũng đang còn tầm tã.

Chợt tôi không còn cảm thấy những giọt nước mưa đập chan chát vào da mình nữa. Ngó sang, tôi thấy thằng Phong từ đâu bất ngờ xuất hiện, tay cầm một chiếc dù đen bản rộng giơ cao ở trên.

“Sao hông đi xe?” - Nó hỏi.

Tôi ngần ngại chau mắt để nó khỏi ngó thấy bộ dạng của mình. Tôi đáp, cố tỏ vẻ bình thường:

“Thấy đường nữa đâu mà đi!”

Thằng Phong cười. Giữa cái cánh đồng rộng thênh và dưới trời mưa to như vậy mà tôi vẫn nghe giọng nó vang vang.

“Sao khóc?” - Nó bất chợt hỏi. Tôi ngơ ngác nhìn nó. Nó dường như đang nhìn thấu vào tôi. Tôi nuốt nước bọt mà lẩm bẩm:

“Sao... Không có gì đâu!”

Thằng Phong không nói. Tôi thấy nó nhích mình sát vào tôi trong khi đặt một tay trên vai tôi và thì thầm. Cũng như lần trước, mặc cho trời mưa to và tiếng sấm dập inh ỏi, tôi vẫn nghe giọng nó nói rất rõ và âm vang như tiếng lùa của gió qua mái vách:

“Phong biết hết gồi. Khoa đừng giấu!”

Nó đột ngột đổi ngôi xưng khiến tôi thoáng ngỡ ngàng, nhưng bất ngờ hơn là những gì nó nói. Nó biết gì chứ? Nó bảo nó thầm hâm mộ tôi từ lâu, và tôi chỉ nghĩ hâm mộ theo kiểu thần tượng gì ấy thôi! Có khi nào nó bí mật theo dõi tôi không?

“Biết gì?” - Tôi hỏi, hơi lên giọng trong khi nhích mình ra xa nó.

Thằng Phong vẫn bình thản bước, tuyệt nhiên không ngoái đầu nhìn tôi. Tôi thấy nó siết chặt vai mình hơn nhưng thật kỳ lạ tôi không hề thấy đau. Nó đáp bâng quơ:

“Khoa thừa biết nó hổng yêu Khoa mà!”

Tôi giật mình, nảy khỏi vòng tay nó và bước thốc về phía trước. Tôi thoáng thấy choáng váng bởi những gì nó nói. Nó nói thật! Nó biết hết cả mọi thứ về tôi - ít ra là những thứ tôi giấu giếm. Tự nhiên tôi thấy xấu hổ, và sự hiện diện của nó chẳng còn khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn nữa.

Tôi vịn chặt cổ lái xe trong khi bước nhanh về trước. Không thấy nó đi theo, tôi càng chạy nhanh hơn. Khi xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi và cái lạnh quen thuộc ngấm vào da, tôi ngoái đầu lại thì thấy nó không còn ở đó nữa.
Nó biến mất hệt như nó chưa từng có ở đấy. Màn mưa mịt mùng có lẽ đã chặn mất tầm nhìn của tôi...





XV.

Tôi chán nản gục đầu trên bàn cà phê. Đã quá tám giờ mà chẳng thấy bóng dáng thằng Duy đâu. Tôi gọi nó nãy giờ nhưng lần nào cũng nghe tiếng trả lời của tổng đài. Nó ở chỗ quái nào mà phải tắt máy chứ?

Hôm nay là thứ bảy, thứ bảy nào hai đứa cũng kéo nhau ra quán cà phê ngồi. Thường thì tôi mang theo bộ bài và gọi thêm bọn thằng Tuấn nhỏ Hiền đi nữa, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng thằng Duy đâu, tôi chẳng buồn kêu tụi nó. Tôi nằm vênh ra đấy chắc cũng được hơn một tiếng đồng hồ, cứ mỗi lần nghe có tiếng người vào là tôi lại chông mắt ngó ra. Vậy, vẫn chẳng thấy thằng Duy tới. Tôi bấm bụng gọi nó lần nữa.

“Tít tít... Số máy quý khách vừa gọi hiện...”

Tôi dập máy lần nữa và lại nằm vênh ra bàn. Tự dưng tôi đâm ra ghét cả cái bà tổng đài quái quỷ ấy..

Chợt chuông điện thoại rung, tôi vội vã nghe máy. Từ phía bên kia đầu dây, tôi nghe thấy tiếng thằng Duy cười hớn hở.

“Ê Khoa! Tao bận rồi! Bữa sau nha!”

Tôi ngó lên đồng hồ. Tám giờ mười lăm phút! Nó bắt tôi đợi bảy mươi lăm phút liền mới chịu gọi điện bảo mình bận. Tôi nổi cáu lên muốn quát vào điện thoại nhưng chợt dừng lại khi nghe thấy có tiếng cười khúc khích phía bên kia đầu dây: cái giọng lanh lảnh quen thuộc của nhỏ Ân. Tôi nghe chúng nó ríu rít nói với nhau điều gì đó trước khi thằng Duy lên tiếng:

“Im re mầy? Bữa sau ha! Tối tao qua ngủ với mày nữa ha!”

Tôi không đáp, chỉ hỏi bâng quơ, giọng đặc khản lại:

“Đi với con Ân há?”

Thằng Duy ợm ờ khá nhỏ trong khi bật cười khanh khách. Tôi nói tiếp:

“Thôi khỏi. Tối nay tao ngủ sớm, mai Chủ Nhật đi tát nước với má gồi! Thôi mày chơi vui héng!”

Chỉ như thế, tôi cúp máy.

Tôi nốc hết ly cà phê còn nguyên trước mặt, cái đắng nhè nhẹ phả vào họng tôi muốn nghẽn lại. Tự nhiên tôi không còn thấy giận thằng Duy nữa, tự nhiên tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa. Tôi lom khom ngồi dậy, tay gom lại mấy thứ đồ đạc bày lung tung trên bàn.

Một giọng nói quen thuộc lại vang lên, tôi chán nản ngồi xuống võng, chẳng buồn nhìn kẻ đang loay hoay chui vào mái chòi lá.

“Ngồi chung với há!” - Thằng Phong nói hớn hở. Chẳng đợi tôi trả lời, nó ngồi ngay xuống chiếc võng tôi đang ngồi và ép sát người mình vào tôi.

Tôi ợm ờ không đáp, nhưng khi thấy nó mở miệng định nói tiếp, tôi ngắt lời nó mà hỏi ngay:

“Bữa bỏ đi đâu gấp dạ?”

Thằng Phong lại gửi về tôi cái nụ cười quyến rũ đặc biệt của nó. Nó đáp:

“Phong đi về. Nhà Phong đâu có đi hướng giống nhà Khoa!”...

Tôi lại ậm ừ. Tôi muốn hỏi về những điều nó nói, về cái lời khuyên bất ngờ mà nó dành cho tôi bữa trên cánh đồng nhưng sao vẫn thấy ái ngại. Đột nhiên, tôi thấy nó nhích mình sát hơn vào tôi trong khi lại đặt một tay trên vai tôi. Lần này tôi không cựa mình ra nữa.

“Thằng Duy đi chơi với nhỏ Ân rồi héng!” - Nó hỏi. Tôi quay lại nhìn nó trân trân. Thấy bộ mặt ngỡ ngàng của tôi, nó nói tiếp: “Thứ bảy nào Phong cũng thấy Duy với Khoa chui vô đây!”

Chợt nó đứng phắt dậy và đi về phía bên kia bàn. Ngồi xuống chỗ cái võng đối diện, nó nhìn chăm chăm vào tôi. Bất giác tôi cũng ngước mặt lên nhìn nó. Khuôn mặt của nó đêm nay tự nhiên trông vuông vắn và cân đối kỳ lạ, ánh đèn xanh bé tí trên cao viền những đường nét thanh cân xứng của cái mũi thẳng và cặp môi nhỏ căng mọng của nó. Tôi ngơ ngác nhìn nó một chốc thì nghe tiếng nó hỏi:

“Sao Khoa hổng nói thiệt với thằng Duy đi! Nó hiền khô hà, có hông thích Khoa thì cũng hổng ghét Khoa đâu!”

Tôi có cảm giác như thằng Phong biết nhiều về tôi hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ mới gặp nó vài lần nhưng dường như nó đã biết tôi cả một đời. Nghĩ mình không còn phải giấu diếm làm gì nữa, tôi đáp:

“Thui! Nó quen nhỏ Ân gồi. Với lại nó bạn thân tui, nó lại ghét tui thì khổ!”. Dừng lại một chặp, tôi hỏi tiếp: “Mà sao Phong biết?”.

Tôi vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại lại reo vang. Loay hoay cả nửa phút tôi mới rút được cái điện ra khỏi túi chiếc jeans và trả lời.

Tôi ngẩng mặt lên thì thấy thằng Phong đã lách hơn nửa người khỏi chiếc chòi, đầu vẫn còn ở trong. Nó nói khe khẽ:

“Phong bận gồi! Bữa sau gặp héng!” - Và nó quay đi.

Có tiếng nói khe khẽ ở phía bên kia đầu dây:

“Khoa hả? Vũ nè! Khoa rảnh hông? Đi uống nước hông?”



Tôi bước vội ra nhưng lối đi về phía ngõ vẫn vắng tanh. Tôi quay trở về trong và ngồi xuống chiếc võng chỗ thằng Phong vừa dậy khỏi, cái võng còn lạnh và ẩm hơi mưa.

“Khoa đây! Ừ đang rảnh!” - Tôi đáp...

XVI.

Thằng Vũ ngồi đợi tôi dưới gốc cây dừa ngoài phố. Một cái bàn bằng nứa được đặt gọn gàng bên dưới tán dừa, chỉ hơi mờ mờ hiện ra dưới ánh đèn nhấp nháy hắt từ tận bên quán sang. Một góc cà phê vỉa hè, đúng kiểu tôi thích.

Ngó thấy tôi từ xa, thằng Vũ vội vã chồm dậy, tay huơ huơ mũ. Nó ríu rít cười, miệng lẩm bẩm điều gì nhưng tôi nghe không rõ.

Chiếc ghế tre ngó vậy mà cứng cáp và êm thiệt, tôi ngồi xuống vừa vặn, thoải mái trong vòng ôm chắc chắn cửa những khung tre. Thằng Vũ chào tôi và hỏi tôi uống gì, tôi ngần ngại gọi một phần đá me. Cả người tôi giờ đang lâng lâng vì cốc cà phê đặc đen khi nãy.

“Khoa thứ bảy hổng đi chơi há?” - Nó hỏi, cặp mắt tò mò nhìn tôi. Tôi chỉ gượng ghịu cười đáp lại, vẫn không biết phải trả lời thế nào. Ừ thì tôi bị thằng Duy cho leo cây hơn một tiếng đồng hồ, nhưng việc đó chẳng liên quan gì tới nó cả.

“Ờm, bình thường đi với thằng Duy mà hôm nay nó bận đi với gái gồi!” - Tôi đáp, bất giác lại nhấn mạnh chữ “gái” cho ra vẻ mỉa mai. Mặt thằng Vũ đột nhiên hơi chau lại một tí, nó ậm ờ một lúc thì hỏi:

“Thế gái Khoa đâu? Sao hổng rủ đi?” - Nó nhại theo chữ “gái” của tôi khi nãy. Hai mắt tròn xoe lộ vẻ nghịch ngợm. Bất chợt, tôi ngẩn ra trước câu hỏi của nó. Xưa giờ có ai hỏi tôi câu đấy đâu, mà giả dụ có ai hỏi tôi cũng chẳng thể bảo tôi thích con trai được. Vậy, mới bữa đầu đi chơi nó đã dồn tôi vô thế bí. Tôi ậm ờ:

“Gái gú gì âu! Học hành còn không xong!” - Và tôi bấm bụng cười cho qua chuyện. Thằng Vũ ngó thấy vậy cũng không hỏi gì nữa mà nói lang bang sang chuyện khác. Nó là thằng có khiếu ăn nói, lại thuộc tuýp nói nhiều, tôi ngồi với nó được đâu dăm phút thì thấy thoải mái hẳn. Bao nhiêu bực dọc nãy giờ tan đâu hết. Nó kể say lắm, mọi thứ trên trời dưới đất qua cái cặp môi luyên thuyên không ngớt của nó đều thành ra cuốn hút dễ sợ.

Thằng Vũ không phải là tuýp con trai lý tưởng của bọn con gái. Bởi lẽ nó nom y hệt một đứa con gái. Cái gương mặt trái xoan hơi bầu bĩnh của nó được điểm bằng một cặp môi nhỏ, mọng, một cái mũi khá cao và gọn gàng, cân đối cùng một cặp mắt sáng rất sắc sảo. Nó nom giống một cô người mẫu sau khi đã son phấn tươm tất hơn là ra dáng con trai. Nhưng lạ ở chỗ, nó chẳng bao giờ trang điểm tí gì trên mặt. Ngó nước da trắng ngần không một vết hằn nhỏ và cặp mi, cặp mày rậm, đen láy của nó, ít ai dám tin nó đẹp thế do bẩm sinh.

“Sao tụi con trai ghét Vũ ghê Khoa ơi! Khoa ghét Vũ hông?” - Nó bất ngờ hỏi tôi . Tôi chựng lại một tí vì câu hỏi đột ngột ấy nhưng sau đáp ngay, hơi chằng giọng lại:

“Hông! Sao hỏi kỳ dạ!?”

Thằng Vũ đáp, mặt hơi ngơ ngác: “Kỳ héng! Ai cũng ghét Vũ hết trơn, có mình Khoa nói dậy hà! Ba má Vũ cũng ghét Vũ nữa!”

Tôi không biết nói thế nào cho phải. Chuyện thằng Vũ bị tía má nó đánh cả xóm ai mà chẳng biết. Nhưng tự nhiên nghe chính miệng nó nói thế, tôi thấy thương thương. Ổng bả cứ đè nó ra mà uốn mà nắn cho “ra dáng đường ông”, cho “đỡ mất mặt với bà con xóm giềng”. Thế, giờ người ta coi nó như dịch, cứ né ra như né hủi. Tôi thì chỉ thấy tội cho nó. Nó hiền khô hà, có đá động gì tới ai bao giờ.

Chợt thằng Vũ đột ngột cúi mặt xuống, hút lấy hút để ly sinh tố để trên bàn. Tôi ngơ ngác chưa hiểu gì thì nghe thấy có tiếng reo hò từ xa:

“Khoa ơi! Khoa! Đi chơi mầy!”

Bọn con Hiền thằng Tuấn và dăm ba đứa nữa đạp xe chạy vụt sang. Tụi nó ngoái đầu lại chỗ tôi mà hò hét. Tôi vẫy tay chào chúng qua loa rồi quay trở về bàn. Thằng Vũ ngước dòm tôi, ánh nhìn hơi dè chừng. Dường như nó muốn nói gì nhưng sau vẫn im re. Tôi thấy nó khua muỗng quậy quậy ly đá liên tục, chốc chốc lại thọc cái muỗng vào đáy ly nghe tanh tách.

“Sao im re dạ?” - Tôi hỏi, mắt nhìn nó tò mò.

Thằng Vũ không trả lời ngay mà chỉ im lặng. Nghĩ ngợi một chặp, nó đáp, giọng nhỏ lại như đang thì thầm.

“Khoa đi với tụi nó đi! Nay ngoài xã có hội chợ á!”

“Vũ đi...” - Tôi chựng lại. Tụi nó dễ gì chịu cho thằng Vũ nhập bọn! Tự nhiên tôi thấy cái tức nghèn nghẹn chỗ cuống họng. Tụi nó chẳng phải xấu xa gì, nhưng mãi rồi thành cái tật, cứ hễ một đứa né là cả bầy né. Con Hiền thì thương thằng Vũ khỏi phải nói, nó lại là chủ soái của cái đoàn phượt đêm ban nãy. Nhưng tôi không dám chắc bọn thằng Tuấn, thằng Cường lại chẳng cứ ngó ngó thằng Vũ như sói dòm mồi.

Thằng Vũ ngồi ở đấy, cụp cái dáng người mảnh của nó lại, đầu tựa trên hai bắp đùi. Nó vẫn khua khua ly sinh tố đã hết sạch trong khi mắt nhìn bâng quơ vào những viên đá lạnh đang chảy ra dần dần trong ly. Tôi không suy nghĩ nữa mà nói tiếp:

“... Vũ đi hông? Khoa chở!”

Thằng Vũ ngẩng đầu dòm tôi chăm chăm, nó ậm ờ muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Tôi hiểu ý, nói nhỏ với nó trong khi loay hoay ngồi dậy.

“Khoa với Vũ đi riêng!”



***
Vòng xoay dừng lại giữa chừng, buồng số mười tám nằm ngay trên đỉnh. Từ trên cao, tôi hào hứng phóng tầm nhìn ra tứ phía. Đường xá ngoài xã to và sáng dễ sợ! Nhà cửa thì cứ mọc lên san sát nhau. Tôi hăng say dòm những ánh đèn xe chạy vùn vụt trong đêm, chốc chốc lại sáng loé lên khi rẽ vào một ngã đường vắng.

Thằng Vũ ngồi bên cạnh tôi, tay vịn chặt vào thành nắm trong khi nép người một cách khổ sở vào lưng ghế. Mặt nó hơi tái lại vì sợ nhưng nó vẫn cố mỉm cười khi nghe thấy tôi kể về chuyện gì.

“Sợ há?” - Tôi hỏi, không giấu được nụ cười tinh nghịch. Thằng Vũ cũng gượng gạo cười đáp lại tôi.

“Treo tòng teng rày ghê quá!” - Nó gắt lên khe khẽ, tôi thấy một giọt mồ hôi chảy vội từ chỗ thái dương nó xuống dưới má. Nó thở phì phì, cặp môi nhỏ cứ mấp máy liên hồi. Rõ khổ! Thằng này cái gì cũng sợ. Khi nãy đi đu ngựa mà nó cứ rít lên ơi ới đòi xuống.

“Gì đâu mà...” - Tôi đáp chậm rãi trong khi đưa tay chùi nhẹ giọt mồ hôi trên má nó. Nó bất chợt quay sang nhìn tôi chăm chăm.

“Rầm! Rầm!” - Tiếng động cơ lại quay và bánh xe bắt đầu chuyển động. Tôi thích thú cười phá lên trong khi buồng chúng tôi ngồi di chuyển xuống rất gấp. Thằng Vũ giật mình đưa một tay níu lấy hông tôi trong khi tay còn lại vịn chặt vào thanh nắm. Buồng ngồi hơi chao đảo làm tay nó chệch sang nằm gọn trên đùi tôi. Nó gượng ghịu rút tay trở về, vội vã quay ngoắt đi.

Tôi biết nó đang nghĩ gì. Tôi đã quá rành những lúc như thế khi ở cạnh thằng Duy. Nghĩ ngợi một chặp, tôi nhích sang ngồi sát vào nó, hai tay vịn vào thanh nắm. Một tay tôi đặt trên tay nó - hệt như thằng Duy vẫn hay làm với tôi. Tôi siết chặt tay mình mà nói:

“Hổng sao đâu! Dễ gì chết!”

Thằng Vũ ngoái sang nhìn tôi. Mắt nó chợt sáng lên, nét mặt nó dãn ra trong khi nó trút một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Tôi tự hỏi không biết mỗi lần thằng Duy trấn an tôi kiểu đó, mặt tôi có nom y chang như thằng Vũ lúc này...





XVII.


Đêm đó thằng Duy vẫn mò sang ngủ với tôi...



Thằng Duy trút bỏ cái áo thun trắng và quăng lên mùng. Nó loay hoay một chặp thì chui vào trong, cựa quậy mãi mới tìm được chỗ nằm ưng ý. Choàng cánh tay trần trên mình tôi, nó nhích sát lại và ôm tôi cứng ngắt trong khi vắt một chân lên ngang hông tôi.

Thằng Duy thở một hơi dài. Rồi im lặng một chặp, nó hỏi khe khẽ:

“Ê Khoa! Ngủ chưa mày?”

Tôi không trả lời.

“Ê!” - Nó hỏi tiếp. Tay lay nhẹ vai tôi.

Tôi vẫn không đáp. Thằng Duy nới lõng vòng tay mình và nằm ngửa ra. Nó lại thở dài một lần nữa. Tôi thấy nó gối đầu trên cẳng tay trong khi mắt ngó trân trân lên mái ngói. Nó hay làm thế những lúc nghĩ ngợi mông lung.

“Bữa nay nhỏ Ân làm tao điên ghê mầy ơi!” - Nó nói thều thào, dường như không muốn đánh thức tôi dậy. Chợt nó ngoái đầu sang nhìn tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại, thở nhè nhẹ như đang ngủ say. Thằng Duy cựa mình và lại dòm lên mái ngói. Nó thở một hơi dài nhưng sau lại cười nhàn nhạt.

“Nhỏ kêu mày thích tao mới ghê!” - Nó cười gấp thành tiếng, nhưng rồi ngay lập tức im lặng không nói gì nữa. Lại thở thêm một nhịp dài, nó cựa mình lại và đặt đầu êm ái lên gối. Choàng tay ngang hông tôi, nó gác chân qua và ôm tôi lần nữa. Nhưng lần này nó đặt luôn tay chân mình ở đấy, miệng lẩm bẩm:

“Làm như mày là thằng Vũ hổng bằng!” - Và nó thả lõng tay mình rồi chìm nhè nhẹ vào giấc ngủ. Tôi mở mắt nhìn nó, tự nhiên thấy chột dạ.

Tự nhiên tôi thấy ức, thấy đau dễ sợ. Tôi muốn chồm dậy mà thơm nó ngay, mà nói thiệt với nó ngay. Vậy mà tôi vẫn nằm đấy, dòm nó ngỡ ngàng.

Rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ, vẫn nghe tiếng nó nói ra rả bên tai:

“Làm như mày là thằng Vũ hổng bằng!”...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:38 pm
XVIII.


Vài tuần sau đó...


Nhỏ Hiền đứng ở chỗ bục giảng, tay cầm một tờ giấy trong khi miệng hét oang oang:

“Trật tự! Trật tự!”

Lớp vẫn ồn ào. Mấy đứa con gái tổ hai đang vắt vỏng trên ghế gặm ngấu nghiến mấy trái xoài xanh, nghe nhỏ Hiền gọi chỉ bâng quơ ngó lên một chốc rồi lại quay sang ăn tiếp. Bọn con trai thì vẫn cứ chụm năm chụm ba lại mà cười khanh khách từng hồi.

“Diễn kịch nè!” - Nhỏ Hiền quát. Hình như mấy cái chữ ấy giật đúng dây, cả bầy đột ngột im lặng, mắt ngó nhỏ trân trân. Nhỏ Hiền nở một nụ cười đắc ý, nhỏ bước chễm chệ ra giữa bục giảng mà nói tiếp, giọng vẫn oang oang:

“Rày hai mươi tháng mười gồi héng! Cô Văn kêu tụi mầy đóng kịch cô coi. Điểm một tiết!”

“Oa...a!!!” - Tiếng bọn nó hào hứng réo lên. Nhỏ trặc lưỡi thật to mà rằng:

“Chưa! Chưa! Lớp đóng một vở thôi hà. Lấy điểm chung! Với lại cái nầy mới hay nè...” - Nhỏ dứt lời, dòm xuống những ánh mắt tò mò đang ngó nhỏ chăm chú. Hài lòng vì đã thu hút được cả bọn, nhỏ đáp thều thào như thể đang tiết lộ một bí mật động trời:

“Rày con trai đóng hết! Con gái hổng làm chi hết!”

Cái lớp lại ồn ào như cũ. Có tiếng mấy nhỏ nào reo lên the thé, cũng có mấy đứa con trai dập bàn rầm rầm mà chu mỏ lên phản đối. Vậy, chúng nó cứ tụm lại từng cụm mà bàn tán ra rả chuyện này chuyện kia, cả thảy đều xoay quanh cái chính sách ác nghiệt của cô Chín. Tôi biết thừa tới ngày sáu tháng tư cổ lại bắt bọn con gái đóng kịch. Cổ từng bảo sáu tháng tư là ngày đường ông mà! Vậy tính ra chuyện này là không thoát được rồi. Tôi chán nản bịt tai lại mà nằm bệch trên bàn. Tụi nó ồn kinh dị!

“Yên! Yên! Yên!” - Nó hiền hét, ngó chẳng được gì, nhỏ gằn giọng mà thét lên - “Im!”.

Lớp im lặng dần. Có đứa bịt miệng cười khúc khích.

“Ô-kê!” - Nhỏ nói tiếp - “Vầy héng. Cô kêu cho tụi con gái chọn kịch. Sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng với mấy bé Trang, bé Nhung, tao quyết định chọn truyện Bạch Tiết! Ngon chưa?” - Nhỏ kết thúc câu nói bằng một tiếng cười nghịch ngợm. Đáp lại nhỏ là tiếng bọn con trai ư ử rên.

“Thui làm nhanh đặng hết giờ sinh hoạt nè. Giờ ai đóng hoàng tử đây?”

Cả lớp rộn lên tiếng tay đập rầm rầm trên bàn. Mấy đứa con trai chen nhau nhón lên mà huơ tay ríu rít trên đầu, miệng ú ới gọi nhỏ: “Tao! Tao!”. Tôi dòm tụi nó mà thấy nản. Gì mà ham dữ không biết! Hoàng tử rày xưa như trái đất, tôi mà được chọn tôi lại muốn đóng vai con ngựa hay mấy thằng lùn hơn, đỡ phải sướt mướt lời thoại.

Nhỏ Hiền rảo mắt khắp cả lớp, nhỏ đưa ngón trỏ mà gõ gõ vào mũi ra vẻ suy nghĩ dữ lắm. “Tụi mày khoái đóng hoàng tử héng!”.

Tôi giật mình khi thấy nhỏ bất chợt dòm tôi chăm chăm. Một nụ cười tinh quái nở trên miệng nhỏ khi nhỏ trịnh trọng xướng tên tôi: “Thằng Khoa! Mình nó hổng giơ tay, cho nó đóng!”. Tôi ngơ ngác nhìn nhỏ trong khi mấy đứa khác dập bàn rần rần phản đối.

“Im! Ồn ào!” - Nhỏ lại gắt. Tụi nó im re như bọn trẻ con bị doạ ma. Giờ chỉ còn lại mấy vai “ghê ghê”, đứa nào xồn xồn là bị nhỏ túm ngay, tụi nó khôn lắm nên đứa nào đứa nấy im như hến.

“Tới lượt Bạch Tiết hè! Ai? Ai xung phong?”

Cả bọn nằm rạp xuống bàn, đứa nọ ngó đứa kia; chúng còn im lặng hơn lúc nãy.

“Tụi mày chọn đi, hông tao chọn nghen!” - Nhỏ vừa dứt lời thì tiếng thằng Tuấn chỗ bàn cuối réo lên: “Thằng Vũ đi! Nó hạp đó!”. Nó nói xong thì cả đám con trai đột ngột ngồi bật dậy, đứa nọ đẩy đứa kia, cùng hò hét theo: “Ừ! Ừ! Thằng Vũ đi!”

Thằng Vũ ngồi ở bàn cuối giật mình ngẩng đầu dậy. Nó dòm xung quanh, mặt nghệch ra. Cái nước da trắng mỏng tênh của nó chuyển dần sang hồng trong khi vành tai nó thì ửng đỏ cả. Nó cười ợm ờ trong khi ngó lên chỗ nhỏ Hiền mà lắc tay đây đẩy.

Nhỏ Hiền hình như thấy khó xử, cứ đứng trơ ra đấy mà ngó trân trân trở lại chỗ bọn con trai. Tiếng chúng nó reo hò ngày càng to, nhỏ nuốt nước bọt cái ực rồi cũng quay đầu lại viết tên thằng Vũ lên bảng, ngay sau chữ “Bạch Tuyết”. Tôi nom thấy thằng Vũ cười gượng ghịu thêm cái nữa rồi nằm bệch ra bàn. Tự nhiên lớp ồn hẳn lên, đứa này lại cãi đứa kia thằng Vũ giống hệt Bạch Tuyết thế này, thế nọ. Tôi thấy tức lắm nhưng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi vênh ra đấy.

Vậy là cuối cùng nhỏ cũng chọn đủ dàn diễn viên cho vở kịch: Thằng Duy đóng thợ săn. Thằng Tuấn đóng mụ hoàng hậu ( đáng đời nhỉ? ). Còn bảy chú lùn là bảy đứa con trai cao nhất lớp, dẫn đầu là thằng Cường với cái dáng lều khều hơn mét tám lăm của nó.

Thế... chúng tôi lại chuẩn bị phải đóng kịch!

***

Chiều đến, vẫn cái mùi quen thuộc của gió đồng nội thổi vào lồng lộng qua những cánh đồng đã gặt sạch tinh tươm. Tôi đứng tựa mình vào gốc trứng cá nhà nhỏ Hiền, mặt hướng về chỗ thảm cỏ xanh rờn phía sau. Nhà nhỏ đẹp dễ sợ, bằng gỗ cả nhưng ngó sang như kiểu dinh thự vua chúa.

Cả bọn đang quây quần thành vòng quanh thằng Duy. Nãy giờ cũng tầm mười lăm phút chứ chẳng kém. Chốc chốc chúng lại bò lăn quay ra, đập nền rầm rầm hoặc tựa đầu vô nhau mà cười ngặt nghẽo. Nãy tôi dòm thằng Duy mà không nhịn được, cười sặc cả nước trong bụng ra nên bị nhỏ Hiền đuổi ra đây. Thằng Duy hình như không thấy ngượng gì cả, vẫn cứ loay hoay mãi với tờ lời thoại trên tay. Nó huơ tay huơ chân cho đúng hướng dẫn nhưng dang dang thế nào lại té lăn ra nền. Nó té quài, mỗi lần thế lại rủa nhi nhí trong miệng rồi loi nhoi ngồi dậy. Thằng Tuấn trong vai mụ hoàng hậu cứ phải đứng trân ra đó đợi vì mãi thằng Duy vẫn chẳng nói cho trọn cái câu hỏi đơn giản, tôi thấy nó trông có vẻ cáu kỉnh.

“Thưa hoàng hậu. Sao người lại muốn tôi giết một cô gái xinh... xinh đẹp và trắng.... và … chữ gì đây mày? Hiền? Và... ờ biết rồi và đẹp như... một bông tuyết tinh khôi... gớm quá mày ơi!”

Đó, chuyện là thế. Chúng tôi tập cũng được cả giờ rồi nhưng mãi vẫn chẳng qua nổi cảnh thứ năm. Đợi tới lúc thằng Duy quơ chân tay cho đẹp mà không phải té, và nhớ nói lời thoại cho đường hoàng thì trời cũng bắt đầu tờ mờ tối. Tụi nó cười muốn liệt cả rồi, cứ ngồi vênh ra đấy chẳng buồn nhích. Nhưng khi nghe nhỏ Hiền bàn tới cảnh thứ mười hai, tức cảnh hoàng tử cứu công chúa, tụi nó lại hú lên rần rần, vội vàng lết ra nhường đường cho tôi đi.

Thằng Vũ lom khom ngồi dậy khỏi vách nhà, phủi lại quần áo cho tươm tất. Nhỏ Hiền dắt nó ra giữa cả bọn rồi lót một cái gối tre bên dưới và bảo nó nằm xuống. Chỉnh lại tay nó cho đường hoàng, nhỏ nắn hai chân nó thẳng lại và ngoắt tay cái chách bảo tôi bắt đầu diễn. Tôi tranh thủ lẩm nhẩm lại lời thoại đã đọc nãy giờ. Bọn “lùn” đang tụm năm tụm bảy quanh thằng Vũ, thấy tôi bước vào thì lách sang hai bên bằng những bước nhún chân điệu nghệ:

“Ôi! Chàng đã đến trễ rồi hoàng tử ới!” - Thằng Tú nói. Đáp lại nó, cả đám đồng thanh:

“Trễ gồi! Trễ gồi!”.

“Ta đã cưỡi ngựa từ bao xa lặn lội tìm đến đây để giải cứu em, tình yêu của ta!” - Tôi nói, giọng cương lên đúng cái chất kịch tầm phào của tây phương. Nhưng hình như tôi nói rành rọt quá, chợt thấy chột dạ khi nghe có tiếng thằng nào cười khúc khích xung quanh. Tôi vẫn bấm bụng bước tới, diễn cho trọn vai của mình.

Quỳ xuống bên cạnh thằng Vũ, tôi nghe thằng Tú xướng lên: “Chàng hôn nàng đi! Để cứu nàng khỏi bùa phép của mụ phù thuỷ!”.

Tôi theo quán tính ngay lập tức chồm tới. Tôi định sẽ thơm nhẹ lên má thằng Vũ thôi cho đúng tinh thần kịch, nhưng chợt nghe thấy tiếng thằng Tuấn ngồi bên cạnh bịt miệng cười khe khẽ, tôi chợt thấy ngường ngượng. Thằng Duy quay sang bấu vào hông thằng Tuấn, tụi nó quay sang nhau mà cãi điều gì ấy nhưng tôi nghe không rõ. Thằng Tuấn lại tỏ vẻ cau có như ban nãy, nhưng tôi không bận tâm mà chỉ cố diễn cho xong phần của mình.

Thằng Vũ nom thấy lâu, chợt mở mắt ra nhìn tôi. Bất ngờ, tôi thấy có điều gì kỳ dị thúc giục mình hôn nó thật. Nhưng vẫn có gì đó khác níu tôi trở lại, không chỉ đơn giản là cả đám bạn đang vây lấy tôi. Thằng Vũ nằm duỗi mình ra đấy, mắt nhìn tôi gượng ghịu; nó chợt trông hiền lành và yếu ớt dễ sợ. Tôi lại nhớ tới lời nó kể mấy lúc ba nó đánh nó, rồi bạn bè bắt nạt nó. Đấy, nó lại nằm trơ ra đấy, chuẩn bị bị-hun và rồi bị lôi ra làm trò cười cho tới hết học kỳ, tất cả đều chẳng phải quyết định của nó.

Tôi lưỡng lự một chặp thì thằng Tuấn réo lên:

“Hun đi! Khoái lắm mà xạo!”

Tôi chẳng biết nó có ý gì, nhưng nếu ấy là để khiêu khích tôi thì quả là nó đã giật đúng dây. Tôi chồm tới đặt lên môi thằng Vũ một nụ hôn trong khi thằng Vũ tròn xoe mắt nhìn tôi ngỡ ngàng. Cả bọn réo ầm lên cười và vỗ tay giòn vang, nhưng tôi chợt nghe đâu đó có tiếng giằng co nhỏ.

Rồi tiếng giằng co lớn dần. Tôi nghe loáng thoáng có đứa rít lên khe khẽ.

“Tao nói mà!”...

… “y xì”

Và những tiếng lụp thụp từ đâu vang lên, theo sau đó là tiếng bọn con gái rú ầm lên. Ngó lại phía sau, tôi giật mình trông thấy thằng Duy đang kẹp thằng Tuấn trong vòng tay cứng cáp của mình, tay dúi thốc vào lưng nó. Thằng Tuấn cũng khoẻ không kém, nó cựa mình lại và vật thằng Duy xuống nền. Nó trước giờ nổi tiếng bẳn tính, liền ăn trả cho đủ miếng với thằng Duy và không ngần ngại trao cho thằng bạn tôi ba bốn cái đấm thốc vào bụng.

Cả bọn ngẩn ra một chặp thì nhỏ Hiền vớ ngay cái chổi chà dựng bên cạnh cột nhà mà quất lia lịa vô người tụi nó. Nhỏ rủa oang oang, chân chốc chốc lại đá vào mông tụi nó.

Vậy, nhỏ cũng rủa được thêm một tí nữa. Bọn thằng Tú, thằng Khanh vội vàng chạy vô can hai đứa nó ra. Chúng vẫn còn cáu kỉnh, nhìn nhau hằm hằm.

Tôi ngơ ngác nhìn thằng Duy. Tôi chưa từng thấy nó nổi giận đến vậy bao giờ trong đời, trừ cái lần thằng Bá con ông Sáu đẩy tôi xuống ao. Vậy, tôi ngẩn ra nhìn nó. Nó cũng ngoái lại nhìn tôi nhưng thoắt cái quay ngoắt đi.

Một cơn gió lại thổi qua và tôi chợt thấy lạnh cả sống lưng.

XIX.

Trời đã tối om. Cái xóm nhỏ chìm trong bóng đêm quạnh đặc như mực. Nay lại là đêm trăng, nhưng trăng còn non, khuyết lắm chỉ đủ rọi con đường đất băng qua mấy luống ruộng trống hoác. Đâu đó có tiếng chim heo kêu ra rả như gọi hồn ngoài bãi tha ma. Cái lạnh của đêm chảy vào trong mình, chạy dọc mấy đốt sống lưng.

Thằng Duy im lặng nãy giờ. Nó cứ lũi thủi bước, chốc chốc lại vấp phải mấy ụ đất và bật nhào về trước. Tôi đi ở sau, cứ thấy chột dạ thế nào. Tay nó còn ôm ngang bụng, có lúc nó chạy nhanh tới trước một đoạn và ngồi xuống, hai tay ép chặt ở giữa, rên ư ử như con cún bị đánh. Tôi ngó nó mà thấy xót quá, nhưng mãi vẫn chẳng dám mở lời.

Được một chặp, tôi sấn tới, vịn vai nó lại.

“Mày sao hông Duy?”

“Hông sao! Cái thằng quỷ đó khoẻ thiệt mầy ơi!” - Thằng Duy cười ỡm ờ cho qua, nó ngó tôi, hai mắt đờ ra ngu ngơ.

“Sao quánh nó chi?” - Tôi hỏi, không đi nữa mà kéo nó xuống vạt cỏ ven đường. Nó không phản đối, chỉ ngồi phịch xuống và trút một hơi thở dài. Đoạn, nó đáp bâng quơ:

“Nó gây sự thì tao quánh hà!”

Tôi nhìn nó không chớp mắt, cái ánh nhìn quen thuộc mỗi khi tôi chắc mẩm nó đang nói xạo. Nó cũng biết thế, khẽ quay ngoắt đi. Dòm về chỗ cánh đồng trống, trải ra tít tắp ở phía trước, nó thều thào:

“Ờ... được gồi. Nhưng mà mày hứa đừng giận tao ngheng!”

“Ừ, hứa” - Tôi đáp.

Thằng Duy lại nhìn ra xa, vẻ đăm chiêu đến tội. Tôi thương nó lắm, nó là cái loại vô tâm, ít nghĩ ngợi. Bất kể cái chuyện gì đang dày vò nó thế này hẳn cũng làm nó ức lắm, tức lắm.

“Tuấn nó kêu mày pê-đê giống thằng Vũ á Khoa!”.

“Hả?” - Tôi hỏi đầy bất ngờ, nhưng nó vội ngắt lời tôi:

… “Tao cãi ghê lắm. Mà nó nói bữa nó thấy mày trèo lên vòng quay với thằng Vũ. Lúc xuống thấy thằng Vũ ôm mày cứng ngắt hà!”

Tôi ngồi ngẩn ra, thấy toàn thân mình nóng ran. Thằng Duy đang dòm tôi chăm chú, tôi quay ngoắt đi để khỏi phải nhìn thẳng vào mắt nó. Tôi thều thào, chỉ đủ để hai đứa nghe.

“Nó sợ đi quay nên đu tao dậy thôi hà! Có gì đâu!”

Thằng Duy quay mặt trở về chỗ cánh đồng. Nó im lặng một chặp, đủ yên ắng để tôi nghe thấy ngực nó còn dập thình thình từ cái hồi đánh nhau khi nãy. Nó chợt nhoen miệng cười, lần này chỉ cười mỉm, đủ để lộ ra hàm răng trắng đều.

“Tao thương mày ghê Khoa ơi. Đứa nào mà còn nói mày dậy tao dần cho chết hết!” - Nó nói nhỏ, mặt ngước ra sau dòm tôi. Tôi chăm chú nhìn nó, tự nhiên vừa thấy thương, vừa thấy ức. Tôi chồm dậy choàng vòng tay quanh cổ nó và tựa đầu mình trên vai nó. Lạ, tôi thấy người nó ấm ghê, tưởng như đang ôm vào lòng mình lò than mới tắt. Nó cười toe toét, nắm lấy tay tôi và ép chặt vào ngực.

Hồi thằng Dần con ông Sáu đẩy tôi xuống ao, nó cũng làm thế. Nó bảo làm vậy để tôi biết nó thương tôi ghê lắm, đừng có ai mà hòng động vào tôi.

Thằng Duy cựa cựa một chặp rồi buông lõng tay mình ra. Nó quay mình về phía tôi, cười nhàn nhạt:

“Mà sao mày hổng kiếm ghệ đi cho tụi nó khỏi nói?”

Tôi ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ đó, nhấp nhấp môi mãi vẫn chẳng thể nói được điều gì cho ra hồn. Chợt nó quay ngoắt đi, cười to hơn:

“Ờ, biết gồi! Lại học hành!” - Nó đưa tay ngắt một nhánh cỏ dại ven đường - “Mốt con nào lấy mày chắc sướng héng, hổng lăng nhăng!”

Tôi bấm bụng cười, tự nhiên thấy rợn cả sống lưng. Thằng Duy ngồi phắt dậy, nó đưa tay ra kéo tôi đứng lên.

Thế là nó ra về. Đêm nay tôi lại ở nhà một mình, nhưng hình như nó không có tâm trạng, không chèo chẹo đòi được ngủ cùng tôi nữa.


***
“Sao Khoa không nói nó đi?” - Tiếng thằng Phong vang lên oang oang từ bên dưới khiến tôi giật mình. Dòm xuống, tôi ngạc nhiên thấy nó đang đứng bình thản trong sân, mắt ngó lên chỗ tôi.

“Vào đường nào dạ?” - Tôi ngơ ngác nhìn nó. Ngó sang bên ngoài, tôi thấy cánh cổng sắt vẫn còn đóng kín. Thằng Phong vẫn đứng đấy, hình như không nghe tôi hỏi gì. Nhưng nó vẫn cười đáp lại khi tôi tròn xoe mắt dòm nó. Nó lại hỏi, lần này nói to hơn, tôi nghe giọng nó vang vang:

“Nãy sao không nói với nó đi? Nó cũng kêu nó thương Khoa mà!”

Tôi gượng ghịu đáp, tự nhiên thấy toàn thân bủn rủn cả:

“Thôi. Nó mà biết nó ghét tui cho coi!”

“Sao mà ghét! Nó thương Khoa lắm mà!” - Thằng Phong hơi chau mày, nó ngó ngó xung quanh một chặp thì dòm lên mái nhà - chỗ tôi đang ngồi, mà hỏi: “Lên đường nào?”

“Cái cầu thang kìa!” - Tôi đáp, trỏ tay về chỗ vách tường bên dưới. Thằng Phong lật đật vịn vào cầu thang và leo lên. Dừng lại ở chỗ tôi, nó chậm chạp ngồi xuống, hai tay choàng ôm lấy đầu gối.

“Sao mà Phong biết hết chuyện tui với thằng Duy dạ?” - Tôi hỏi, mắt đầy hoài nghi. Đáp lại tôi, nó chỉ nháy mắt tinh nghịch trong khi môi nở một nụ cười. Nó đáp:

“Đã bảo tui là người hâm mộ mà!”

“Bộ đi rình tui à?”

“Làm gì có!” - Nó chối đây đẩy, một tay đưa lên ngắt lấy tai tôi.

“Thế sao biết?”

Thằng Phong không nói gì. Nó vẫn cười trong khi đôi mắt sáng ngó tôi chăm chú.

“Bí mật” - Nó nói, đưa ngón trỏ lên chặn lấy môi.

“Khoa?” - Nó tiếp lời, gương mặt đột nhiên nghiêm túc trở lại. Nụ cười của nó tan dần đi.

“Hả?”.

“Nó đâu yêu Khoa được đâu. Khoa cứ vầy gồi tới bữa nó có vợ có con gồi sao?”

Tôi ợm ờ đáp, đầu óc tự nhiên rối bời. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng, thằng Phong nói tiếp:

“Sao Khoa không yêu ai yêu Khoa được á!” - Nó đột ngột nhìn tôi chăm chăm, ánh nhìn trong vắt của nó xoáy sâu vào tôi như những giếng nước sâu hoắm.

“Ý Phong là sao?” - Tôi hỏi khẽ, toàn thân hơi run lên.

“Là...” - Nó áp mặt vào tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Một tay nó luồn ra sau gáy tôi. Nó đẩy người tôi sát hơn vào nó. Tôi cảm thấy cả người nóng ran lên. Tôi đột ngột không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ lặng lẽ làm theo hướng dẫn của nó. Tôi nằm ra mái ngói, cảm thấy bộ ngực cứng cáp của nó áp sát vào người mình. Nó vẫn hôn tôi say nồng trong khi tôi nhắm mắt lại và buông thõng người.

Cái hôn vẫn nhẹ nhàng và kỳ quặc. Một cảm giác mơ hồ vây lấy tôi. Trong tích tắc, tôi mở mắt ra và hoảng hốt trông thấy ánh mặt trời chói gắt rọi vào mình. Tôi choáng váng trong chốc lát nhưng mau chóng nhận ra mình vẫn đang nằm trên mái ngói.

Mơ ư?

Tôi bối rối nhớ lại cái cảm giác được thằng Phong ôm vào lòng, vẫn còn chút hơi ấm từ đâu vương lại. Thật quái lạ! Tôi vẫn còn thấy môi mình đằm lại vì cái hôn bất ngờ từ thằng Phong. Tay tôi vẫn đang dang ra trong tư thế ôm nó. Nhưng kỳ thực tôi đang nằm một mình trên mái ngói.

Là thật hay mơ? - Tôi tự hỏi mình. Ngó về chỗ chiếc cổng sắt ngoài ngõ vẫn đóng kín mít, tôi lắc đầu chán nản.

Tôi lại mơ!

XX.

“Gửi bạn mặc áo sơmi sọc xanh đứng dưới gốc phượng lúc ba giờ chiều thứ bảy. Mình là nam, học 12, muốn được làm quen. Mình thích bạn lắm, đặc biệt yêu luôn cái nét giản dị của bạn. Liên lạc với mình qua tài khoản này nha”

Tôi vô tình đọc được dòng tin nhắn ấy khi lướt qua mục lời nhắn của diễn đàn trường. Tôi vẫn có thói quen lục tung diễn đàn lên để đọc những chủ đề mới vào cuối mỗi ngày. Thoạt đầu, tôi không nghĩ tin nhắn ấy nhằm vào đối tượng cụ thể nào mà tôi biết. Nhưng chợt nhớ ra chiều hôm qua mình có đứng đợi thằng Duy hơn ba mươi phút dưới gốc phượng trước trường, tôi thấy tay chân như bủn rủn cả ra khi nhớ lại mình đúng thật đã mặc một chiếc sơ-mi trắng sọc xanh dương vào chiều ấy. Trở thành người nhận của lời nhắn, nhất là những tin nhắn nặc danh là điều gì khoái lắm. Nhưng với tôi, mọi chuyện thật bất ngờ. Nhất là vì kẻ gửi tin đã giới thiệu khá rõ mình là nam. Một thằng con trai vừa hỏi làm quen với tôi và thú nhận thích tôi! - Tôi nghĩ thế vì nếu con gái mà tên “nam” thì nghe thật buồn cười.

Lướt vào tài khoản Despaired_LittleWorld, tôi chỉ trông thấy vài bài trả lời ngắn gọn trong những chủ đề về âm nhạc, phần lớn là nhạc hoà tấu. Phần thông tin để trống hoàn toàn. Tôi thoát khỏi trang cá nhân của hắn và lưỡng lự rê chuôt trên nút gửi tin nhắn riêng. Tôi không biết điều gì khiến tôi cảm thấy hào hứng đến thế; tôi thậm chí còn chưa dám chắc hắn chủ ý gửi tin nhắn đó tới tôi. Có cả tá gốc phượng phía trước sân trường, và mặc dầu tôi nhớ như in mình là đứa duy nhất ở cổng trường chiều qua, tôi vẫn chưa thể tin có ai lại có thể nghĩ ra mánh tỏ tình với tôi khéo như thế.

Chần chừ một chặp, tôi tự trấn an mình: Cứ gửi tin trả lời đã, nếu không phải thì cứ dối rằng chiều qua mình cũng có mặc sơ-mi sọc xanh đứng dưới một gốc phượng. Vậy, tôi quyết định gửi tin trả lời.

Tôi không hề nói mình là nam hay nữ, chỉ chào và hỏi lại cho đúng gốc phượng nào. Xong, tôi tắt máy và leo lên giường đi ngủ. Đêm đấy tôi đột nhiên có một giấc mơ kỳ lạ, trong đó trí tưởng tượng của tôi vẽ nên một cậu nam sinh cao ráo, trắng trẻo tặng tôi một bó hoa tươi rói và nói rằng thương tôi thiệt nhiều. Biết đấy chỉ là giấc mơ nhưng tim tôi cũng thấy ấm áp lạ kỳ.

Sáng hôm sau, tôi mở máy và nhận được một tin nhắn gửi lúc ba giờ sáng:

“Gốc phượng đối diện bảng kế hoạch trường.”

Tôi thấy xốn xang, tay chân cứ đơ ra trong khi đầu óc thì quay long bong vì một niềm hân hoan kỳ quặc. Tôi đáp lại bằng một câu trả lời thân mật hơn, không quên hỏi bâng quơ ấy là nam hay nữ. Tự nhiên tôi thấy có một tia hy vọng nhúm lên trong mình, tôi cười một mình trong khi tay nhấp nút gửi tin.

Có tiếng thằng Duy gọi ở ngoài ngõ. Tôi vội vàng tắt máy, đeo cặp vào và bước ra ngoài. Tôi dắt xe ra khỏi cổng và thồ nó đến trường. Nó vẫn luyên thuyên như mọi khi nhưng hôm nay tôi hoàn toàn không để tâm đến những gì nó nói.

Tôi còn bận nghĩ về những chuyện khác.






XXI.


Despaired_LittleWorld: Chào.
Tôi: Chào Smile
Despaired_LittleWorld: Bạn là Khoa đúng không? 12A1?
Tôi: Ừ!
Despaired_LittleWorld: Mình tưởng Khoa không trả lời chứ. Giờ Khoa trả lời rồi thì đâu còn gì để giấu héng? Khoa thích con trai phải hông?
Tôi: Ơ… Nhưng mà ai thế? Sao lại biết được?
Despaired_LittleWorld: Tụi mình nói chuyện một thời gian đã ngheng, rồi gặp nhau sau. Khoa biết mình hà, có điều không biết mình thương Khoa thôi!
Tôi: …
Despaired_LittleWorld: Sao dạ?
Tôi: Hông có gì.
Despaired_LittleWorld: Khoa thích ai chưa?
Tôi: Có. Nhưng mà nó thích con gái bình thường hà.
Despaired_LittleWorld: Duy hả?
Tôi: Sao biết?
Despaired_LittleWorld: Đã bảo là Khoa biết mình mà!
Tôi: …
Despaired_LittleWorld: Thôi chào nhé. Mình bận rồi.
Despaired_LittleWorld has signed out.

Tôi tắt máy, đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Một cảm giác bất an chợt dâng lên khi tôi tự hỏi mình liệu có khi nào là thằng Tuấn bày trò điều tra. Nếu thế chắc tôi chỉ có nước bỏ học! Tôi đã nói thật với nó cả rồi! Loay hoay mãi, tôi thấy quởn, nằm vênh ra trên bồ lúa, mắt ngó trân trân lên mái ngói.

Đang lim dim thì điện thoại tôi kêu; Vội vàng chồm dậy, tôi mở tin nhắn vừa nhận được:

“Ngủ ngon ngheng Khoa. Còn nhiều người yêu Khoa lắm, đừng theo thằng Duy mãi làm gì!”

Tôi ép chiếc điện thoại vào ngực, ngồi tựa lưng vào vách tường gỗ. Tôi lại nhìn bâng quơ trên mái ngói, đầu óc bất chợt trở nên trống rỗng...






XXII.

Tôi vẫn thường thức dậy mỗi ngày với những ảo tưởng mơ hồ về thằng Duy, nhưng mấy tuần nay thì không. Tôi vừa tỉnh giấc thì đã vội vàng vớ lấy chiếc điện thoại mà kiểm tra tin nhắn. Ngày nào cũng vậy, ngày mới của tôi luôn được thắp sáng bởi một dòng nhắn quen thuộc và ngắn gọn:

“Dậy đi học Khoa ơi. Ngày tốt lành héng”.

Như thế, tôi quen X. Tôi biết cậu ta qua một ký tự vô hồn mà cậu vẫn ký dưới mỗi dòng tin nhắn gửi cho tôi. Tôi lưu số máy của cậu dưới tên X và cũng gọi cậu bằng X. Thật khó để liên lạc với một người “lạ” khi cậu ta biết quá nhiều về mình. Nhưng riết tôi cũng quen. Rồi cũng có ngày tôi được gặp cậu, cậu ta hứa như thế.

Vậy là đã đủ để cho tôi yêu một con chữ cái!

***
Hôm nay trời khá mát mẻ. Buổi sáng không còn ngập trong nắng sớm như mọi ngày, thay vào đó là những luồng gió lồng lộng thổi vào qua những khe cửa sổ mở hé. Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại rung lên những hồi gọn lỏn bên dưới gối.

“Dậy đi học Khoa ơi. Ngày tốt lành héng.”

Vẫn là dòng tin nhắn quen thuộc từ X. Tôi mỉm cười một mình và loay hoay chồm dậy. Được dăm mười phút thì tiếng thằng Duy đã réo oang oang ngoài ngõ. Tôi ngoạm vội nửa ổ bánh mì má đã mua sẵn trên bàn và thắt lại dây nịch cho chỉnh tề. Choàng cặp vào vai, tôi mở cửa và bước ra ngoài. Thằng Duy từ chỗ cổng vẫn gọi tôi không ngớt, tôi hét lên trong khi ổ bánh mì vẫn kẹp chặt trong miệng:

“Nghe gồi!”



Thằng Duy lại chào tôi bằng cái nụ cười tươi rói quen thuộc của nó. Nó đưa tay gãi gãi cái đầu tóc rối bù của mình trong khi loay hoay leo lên xe. Chúng tôi lại đến trường và hoàn thành một buổi học chán ngắt.

***
Tan học....

Trưa đột nhiên nắng gắt. Cái nóng hừng hực từ không gian phả vào người. Tôi đạp xe đi trên con đường xã quen thuộc dẫn về nhà, đầu óc vẫn đặt bâng quơ trên những ngọn tre phía xa xa. Thằng Duy ngồi ở sau, đầu áp vào lưng tôi, miệng luyên thuyên nói. Nó nói nhiều lắm, đủ những chuyện linh tinh. Tôi chỉ nghe chữ được chữ mất rồi thoắt cái là quên ngay.

“Duy. Mày với thằng Tuấn sao gồi?” - Tôi hỏi, vẫn chăm chú lái xe.

Thằng Duy ợm ờ một chặp, nó nhấc đầu khỏi lưng và vịn hai tay vào hông tôi: “Cũng dậy hà. Tao là tao ghét nhất cái loại đi nói xấu người khác. Mà nó nói xấu mày chứ phải ai!”

“Kệ tía nó đi mầy ơi! Gỗi hơi đâu chấp!”

Thằng Duy lại ợm ờ. Nó gục đầu trên lưng tôi và ngân nga câu hát vớ vẩn nó vô tình chụp được từ quán nước nhà bà Tám. Tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đạp xe đi.

Con đường nhựa dừng lại ở ngã ba, tôi bẻ lái quẹo vào lối đi nhỏ hơn một tí vẫn chưa xây, chỉ có lổm chổm những bụi cỏ dại lơ phơ mọc sát đất. Từ phía xa đã thấp thoáng hiện ra những bụi tre mọc san sát nhau, phủ xanh cả một khoảng không gian ngột ngạt buổi ban trưa. Thằng Duy cựa mình khi chiếc xe đạp vấp phải những viên đá lớn nằm ăn sâu trên đường. Nó khổ sở bám chặt vào hông tôi, được một chặp thì choàng tay ôm tôi cứng ngắt. Miệng nó reo inh ỏi:

“Né đá mầy! Né! Đau mông quá!”

Tôi phì cười, chân vẫn đạp xe thoăn thoắt. Băng qua chỗ những hàng tre xanh mọc chen nhau chi chít, tôi bất ngờ nghe thấy có tiếng đám đông ở đâu reo lên inh ỏi. Thằng Duy hình như cũng nghe thấy, tay nới lõng người tôi trong khi mắt dáo diết nhìn quanh.

“Dụ gì dạ mầy?”

“Hông biết” - Tôi ợm ờ đáp trong khi mắt ngó về phía trước. Ở chỗ khúc quanh hơi khuất khỏi tầm nhìn, tôi thấy vài bóng người đứng tụm lại cạnh một bụi tre rậm rạp. Ở giữa là một người khác đang nằm ngoắt ngoẻo trên đất, tay khum khum che lấy mặt. Tôi thấy chột dạ, đạp xe chạy nhanh hơn. Rẽ ở ngã ba đường vào ngách hẻm vắng, tôi giật mình nhận ra vóc người quen thuộc của thằng Vũ. Nó đang cụp mình khúm núm trước một đám thanh niên lạ. Chúng mặc trên mình đồng phục trường tôi. Tôi nhận ra mái tóc quen thuộc của thằng Tuấn. Nó đang cởi trần, tay huơ huơ cặp của thằng Vũ phía trước mặt. Chân nó đá từng hồi vào mông thằng Vũ. Chốc chốc cả bầy lại bật lên cười ra rả.

“Mày làm gì đó Tuấn?” - Tôi quát lên từ xa. Quăng chiếc xe đạp sang một bên, tôi chạy thốc tới chỗ bọn nó trong khi thằng Duy bất ngờ ngã lăn quay ra đất. Tôi đưa tay giật lấy cặp thằng Vũ từ tay thằng Tuấn nhưng nó nhanh chóng quăng chiếc cặp sang chỗ thằng Hậu lớp A2. Nó đáp, mắt kinh kỉnh dòm tôi:

“Tao mượn vở!”.

“Trả cặp cho nó!” - Tôi gằn giọng, mắt trợn lên đáp lại nó. Trước phản ứng của tôi, nó chỉ ngoái đầu dòm bọn bạn của mình rồi quay trở lại nhìn tôi. Mắt nó lại kinh kỉnh, tôi thấy mép nó hơi nhếch một tí, để hé ra một nụ cười hợm hĩnh bởi hàm răng mẻ bươm.

“Trả cặp cho nó!” - Tiếng thằng Duy vang lên từ đằng sau tôi. Thằng Tuấn không nhìn tôi nữa mà ngước đầu lên ngó thằng Duy trân trân. Mặt nó hơi chằng lại trong khi môi nó lại nhếch lên.

“Tao mượn vở hà! Mượn gồi trả chứ giữ chi!”

Đoạn, nó quăng cái cặp vào mặt thằng Vũ và quay ngoắt đi. Đám con trai cũng đi theo nó. Khi cách chỗ tôi đứng vài mét, nó ậm ờ nhiếc thầm: “Mấy thằng bóng!”. Tôi không thèm để ý mà chạy ngay tới chỗ thằng Vũ. Mặt nó tái mét cả, mắt cứ rưng rưng như muốn khóc.

Thằng Duy vớ lấy viên đá rất lớn dưới chân mình và ném cái phụp vào lưng thằng Tuấn. Nó ngã sấp ra đất, tay xoa lấy lưng mà ho thốc tháo.

“Tụi mày hông có việc gì thì biến đi!” - Thằng Duy quát vào mặt đám con trai A2, A5. Tụi nó hình như thấy sợ, chầm chậm lùi về sau. Thằng Tuấn đứng dậy và phủi lấy cái quần tây đã lấm của mình. Nó quay ngoắt lại và chạy thốc về chỗ thằng Duy, tay hăm hăm một nắm đấm.

Những tiếng lụp thụp lại vang lên. Tụi nó sáp vào nhau mà đánh tới tấp. Thằng Hậu bỏ mặc đám con trai bên ngoài, túm lấy hòn đá mà lao vào thằng Duy. Tôi trông thấy liền hét toáng lên. Thằng Duy vẫn bị kẹp trong vòng tay của thằng Tuấn. Nó chỉ vừa kịp trông thấy thằng Hậu thì hòn đá lớn đã dập cái rắc lên vai nó. Tôi hốt hoảng nhìn nó ngã sấp xuống, hai tay bấu lấy đất. Thằng Tuấn chợp thời cơ đá lấy đá để vào mặt thằng Duy. Toàn thân tôi như tê dại, tôi thấy cơn nghẹn chặn ngang cổ họng mình, hơi thở tôi gằn thành từng tiếng kêu the thé. Tôi nhảy vào người thằng Hậu, tát một cái trời giáng vào mặt nó. Chụp lấy hòn đá trong tay nó, tôi vung chân sút vào bụng thằng Tuấn và đứng thế thủ phía trước thằng Duy. Thằng Tuấn loay hoay chồm dậy nhìn tôi đầy bất ngờ. Nó hăm he hai tay đấm trong khi chân chỉ nhích nhích quanh một chỗ. Thằng Hậu chợt lên tiếng: “Thôi về mày!”. Nó bước chầm chậm về sau, tay vịn kéo lấy vai thằng Tuấn. Thằng Tuấn nhổ nước bọt cái phẹt xuống đất và nhìn tôi chăm chăm. Một chốc sau, nó cũng loay hoay bỏ về.

Thằng Duy chồm dậy. Tôi ngẩn ra nhìn nó, tự nhiên thấy lạnh buốt nơi sống lưng. Nó xoa xoa vai mình và rên lên khe khẽ. Tôi trút một hơi thở dài và kéo theo đó, mắt tôi thấy cay xè. Đầu óc tôi còn bấn loạn. Tôi hỏi khe khẽ trong khi ngồi xuống cạnh nó, tay nắn vào vai nó. “Sao hông Duy, mày?”

Thằng Duy cười gượng gạo đáp lại tôi. Nó nói rất nhỏ rồi đứng phắt dậy và đi về chỗ chiếc xe đạp. Một tay cầm cổ lái xe, nó bước về phía ngã ba đường.

***

Ba đứa dừng lại trước nhà thằng Vũ. Thằng Vũ nãy giờ im lặng không nói gì. Mắt nó vẫn rươm rướm ướt, còn môi thì khô loét cả ra. Nó chỉnh lại cặp và bước nhanh về trước. Quay lại nhìn tôi, nó nói khe khẽ:

“Cảm ơn nha Khoa!”

Đoạn, nó choàng tay ôm lấy tôi. Nó quay mình về phía thằng Duy và định làm điều tương tự, nhưng thằng Duy mau chóng giảy khỏi người nó, mắt vẫn ngó chằm chằm xuống đất. Thằng Vũ nở một nụ cười gượng ghịu, cặp mày nó chợt chau lại trong khi môi mấp máy:

“... Duy”.

Mặt nó chợt chùng xuống và một nét ủ rũ quét ngang nó khiến tôi thấy chạnh lòng. Nó lưỡng lự một chặp thì quay ngoắt đi và chạy vào trong nhà - ngôi nhà trống không chẳng có bóng dáng người nào.

“Thằng bóng” - Thằng Duy lẩm bẩm rất nhỏ trong miệng. Chợt thấy tôi đang nhìn nó, nó ngẩng đầu lên nở một nụ cười tươi: “Thôi về mày!”.

Tôi leo lên xe và bắt đầu đạp. Mỗi bước chân đột nhiên trở nên nặng hơn. Chiếc xe ì ạch lách mình trên con đường đất.

Trời nắng chang chang mà thân tôi như tê liệt trong cái lạnh vô hình từ đâu. Tay thằng Duy nằm gọn trên hông tôi, vẫn ấm và nóng.

Là trời lạnh hay vì nó khiến tôi thấy lạnh?



XXIII.

Đêm rằm tháng chạp, trăng tròn vo như trái bưởi. Má cúng hai ba mâm cỗ rồi bày cả ra đấy mà sang nhà bác Tí ăn tiệc. Tía thì còn mãi đi buôn ngoài tỉnh, tận tuần sau mới về. Thằng Duy từ hôm bữa đánh nhau với thằng Tuấn tới giờ chưa sang nhà tôi lần nào. Má nó xin cô cho nó nghỉ cả tuần vì bị té chệch xương vai. Bữa tôi lo quá chạy sang coi thì thấy nó nằm ngủ chèo queo trên ván, vai bó cứng ngắt. Má nó hỏi tôi rối rít bảo hai đứa bay phá gì mà té cả từ mái nhà xuống. Tôi chỉ biết cười ợm ờ cho qua.

Cầm điện thoại trên tay, tôi bấm gọi số nhà nó. Từ bên kia đầu dây, giọng nó ồ ồ vang lên:

“Ai đó?”

“Tao, Khoa nè. Má mày cũng đi ăn nhà bác Tí há? Qua chơi mày! Tao nhớ mày quá!”

“Thiệt hông?” - Nó hỏi, bật cười khanh khách. Tôi dập máy cái rụp mà chẳng nói thêm tiếng nào.

Nửa tiếng sau, thằng Duy đã có mặt ở nhà tôi. Nó xô cổng bước vào, tay xoa xoa đầu con Ô đang ngoe nguẩy đuôi mừng nó. Tay nó vẫn còn đeo quai cố định. Tôi nhìn nó, thấy xót dễ sợ.

“Bữa về mày có sao đâu, sao giờ gãy cả xương vai thế?”

Thằng Duy bước vào nhà, miệng đáp oang oang:

“Té!”.


***

“Sao thằng Vũ nó bám mày quài dạ Khoa?” - Thằng Duy đặt chén cơm đang ăn dở xuống mâm, mắt nó nhìn tôi chăm chú. Tựa mình vào bồ lúa, tôi nằm vênh ra đất, chán nản xoa xoa trán. Người tôi cứ hừng hực nóng ran lên vì giận, nhưng tôi vẫn cố điềm đạm nói cho phải lẽ với nó:

“Nó chơi với tao, tao chơi với nó. Mắc cớ chi mày cứ hỏi quài dạ?”

Thằng Duy bất ngờ khi thấy tôi hơi cau có. Nó nhích mông lại ngồi gần tôi hơn, tay đặt nhẹ lên vai tôi. Nó nói khẽ:

“Tao biết gồi. Nhưng mà...”

“Sao?” - Tôi ngắt lời khi thấy nó cứ ậm ờ mãi. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt đen láy của nó có chút ngỡ ngàng. Đoạn, nó quay ngoắt đi, nhìn bâng quơ ngoài cửa trong khi miệng lều thều:

“Mày đừng chơi với nó nữa được hông?”

Tôi đứng phắt dậy và ngồi lên chỗ bồ lúa; Ở thế cao hơn nó, tôi dòm xuống nó mà quát ra rả: “Bây dô diên ngheng! Nó cũng người chứ chi mà bây hắt hủi nó dậy?”

Thằng Duy cựa quậy một chặp thì tỏ ra mất kiên nhẫn. Nó ngước mặt dòm tôi trân trân.

“Tao hắt hủi chi nó!? Tao kêu mày đừng chơi dới nó nữa!”

“Dậy không ga hắt hủi chứ là gì?”

Thằng Duy dòm tôi chăm chăm và thoắt cái đứng phắt dậy. Nó bước ra cửa, chân giậm thình thịch xuống nền. “Kệ tía mày! Mày chơi dới ai đó thì chơi!”.

Tôi ngẩn ra trước phản ứng của nó. Nó trước rày hiền lắm, chẳng đời nào to tiếng với tôi. Nó bước khỏi cửa và hướng về phía cổng, mặc kệ con Ô cứ chạy theo ngoe nguẩy đuôi mừng nó. Dừng lại ở giữa sân, nó chợt quay lại và nói ra rả vào trong:

“Mày chơi nó riết chúng nó kêu mày bóng kia! Bé Ân còn kêu tao né mày ra tí nữa!”

Và nó quay ngoắt đi, dập cánh cổng sắt cái rầm vào tường. Tôi đứng trơ ra nhìn dáng nó khuất dần trong bóng tối của con đường đất phía trước, tay chân bủn rủn chẳng buồn nhích. Tôi ngồi vênh ra nền, mắt ngó lơ đãng về phía xa.

Tự nhiên tôi thấy bầu trời đêm tối hơn một tí nữa...


***
Tuần sau...

Thằng Duy chở nhỏ Ân đi học và quá giang luôn xe nhỏ về nhà. Con đường đất mấy bữa rày đi một mình tự nhiên thấy dài và gập ghềnh dễ sợ. Tôi dừng chân dưới gốc phượng trước trường, phóng tầm nhìn ra dòng người đổ ra ở cổng nhà xe. Tôi bấm bụng móc điện thoại ra gọi cho nó. Tiếng chuông đổ hơn một phút liền rồi tắt ngúm, không có người trả lời.

Tôi lại gọi nó lần nữa, bụng dạ thấy nao nao. Nó định giận tôi tới bao giờ?

Một lần nữa, không có ai trả lời. Tôi chán nản phóng xe chạy vụt đi.

Chợt nom thấy dáng người nhỏ của con Ân ở phía trước, tôi đạp xe chậm lại một tí và lách rất xa qua phía bên kia đường. Đúng như tôi đã nghĩ, thằng Duy đang chở nhỏ về nhà, miệng luyên thuyên nói không ngớt y hệt như mấy lúc nó đi với tôi.

Tôi gằn chân đạp nhanh về phía trước, thấy da dẻ đột nhiên lạnh tanh.

***
Con đường đất chạy dọc ngang mở ra khoảng ruộng rộng thênh thang lồng lộng gió. Từ phía xa, tôi đã trông thấy những mái nhà đỏ chói nằm lẫn vào màu xanh mát mắt của cây cỏ. Đường hôm nay đột nhiên đông người hơn. Từng tốp người kè kè nhau đi về phía trước. Khi thấy tôi đi ngang, một số gửi cho tôi những cái nhìn kỳ quặc.

Tôi vẫn đạp xe đều đều, không mấy bận tâm tới họ. Phần lớn trong số đó là mấy bác gái mà má tôi thường chơi cùng, có cả bác Tí nhà tận ngoài phố. Tôi tự hỏi có chuyện gì mà họ tụm lại đông thế.

Tôi đạp xe trở về nhà thì bất ngờ nhận ra nhà mình hôm nay đông nghẹt người. Toàn là hàng xóm tôi cả, đứng thành từng nhóm bàn tán xôn xao về chuyện gì. Tôi mỉm cười tự nhủ mình hẳn chắc có tiệc. Leo xuống, tôi cầm cổ lái và dắt xe vào trong.

Khuôn viên sân đột nhiên im bặt khi tôi bước vào. Mọi người không nói chuyện nữa mà quay sang nhìn tôi. Một số nhìn chăm chăm, số khác khẽ đưa trộm một cái liếc rồi vội vã quay ngoắt đi. Tôi đang còn ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì thì từ phía trong nhà, một vóc người nom khá quen bước ra chầm chậm.

“Ngoại!” - Tôi dựng vội xe và chạy thốc về chỗ bà. Bà trông vẫn y chang hồi năm ngoái lúc tôi về thăm. Bà nhìn tôi, cười hiền lành. Nhưng tôi thấy có một nét buồn khủng khiếp dè nặng hai hàng mày đã bạc của bà. Nụ cười của bà tan đi rất nhanh, bà gượng ghịu ôm tôi vào lòng nhưng sau lại đẩy tôi ra ngay, không chậm rãi xoa đầu tôi như mọi lần.

“Bà...?” - Tôi ợm ờ hỏi, mắt nhìn bà ngỡ ngàng. Đáp lại tôi, bà khẽ gằn từng tiếng nặng nhọc trong khi hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

“Khoa... Con ơi!”.

Tôi bất chợt thấy chân tay mình run rẩy. Cái lạnh tê tái chạy dọc sống lưng tôi trong khi mắt tôi mờ dần và toàn thân tôi cứng đờ ra vì bị bóp nghẹt bởi sự ngỡ ngàng.

Đằng sau bà, tôi thấy một cỗ quan tài gỗ nằm gọn gàng ở gian phòng khách. Có khói hương bay toả ra từ những bó nhang lớn cắm ở trước. Tôi có nom thấy một dáng người quen thuộc nằm ở trong, nhưng màn nước mờ nhen lên ở khoé mắt vội che lấp tầm nhìn của tôi. Trong phút chốc, tất cả những gì tôi thấy chỉ còn là một màn đen mù mịt...

Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Sat Apr 06, 2013 11:40 pm
XXIV.

Tôi mở mắt và nhận ra đối diện với mình là mặt thằng Khoa đang dòm tôi trân trân. Trán nó nhuễ nhoại mồ hôi, hai quầng mắt hơi tối lại còn cặp môi nó thì đã khô cả. Nó hốt hoảng hỏi, tay xoa xoa trán tôi:

“Khoa mày! Sao hông mày?”

Tôi bất giác mỉm cười với nó, miệng đáp bâng quơ: “Hông!”. Nhưng ngay sau đó, tôi đột ngột nhận ra ánh mắt nó ngơ ngác nhìn tôi. Đầu tôi chợt nhói lên khi nhận thức bất chợt ùa về. Bà ngoại, cỗ quan tài và...

“Tía ơi!” - Tôi thốt lên, thấy toàn thân như cứng đờ. Mắt tôi lại mờ vì một màn nước nhoen lên từ chỗ hai khoé. Thằng Duy đưa tay ép ngực tôi xuống khi tôi cố bật dậy. Nó khoẻ quá, tôi giãy mãi vẫn không thể thắng nó. Tôi gào lên, nước mắt tuôn ra chảy trên má. Tôi vẫn giãy mãi như thế cho đến khi nó đột ngột nới tay khỏi ngực tôi.

“Khoa!” - Nó nói bâng quơ, hai tay choàng lấy người tôi và kéo tôi sát vào nó. Tay phải của nó ép đầu tôi gục trên vai nó. Người nó ướt đẫm mồ hôi, cái mùi mằn mặn từ nó phả vào mũi tôi. Tôi cựa quậy thêm một chặp thì buông thõng người. Tự nhiên tôi thấy yếu quá, chẳng thể cử động được nữa. Nhưng cổ họng tôi vẫn nghẹn đắng và tôi nấc lên từng hồi trong khi những tiếng thút thít vang lên the thé. Thằng Duy đưa tay xoa lưng tôi, nó áp miệng vào sát tôi mà suỵt khẽ bảo tôi thôi khóc.

Từ bên ngoài có tiếng người ta lục đục trò chuyện nhỏ to. Tôi vẫn ngồi trơ ra đấy, vòng tay vô thức ôm lấy thằng Duy vào mình. Người nó cứng cáp cũng choàng siết tôi vào lòng. Tôi co mình như một thằng bé, cảm thấy được che chở thật an toàn trong vòng tay vững chãi của nó. Đột nhiên có tiếng mõ gõ một tiếng âm vang ở phòng khách. Tôi bất ngờ ngửi thấy mùi nhang thơm phả vào mũi. Đầu óc tôi lại trở nên bấn loạn. Tôi hỏi thằng Duy ngắt quãng giữa những tiếng nấc:

“Má... má tao... đâu Duy?”

Thằng Duy không nói, đột nhiên ngơ ngác nhìn tôi. Tôi không biết nó nghĩ gì và hình như chính tôi cũng không biết mình nghĩ gì. Tôi siết chặt vòng tay mình và gục luôn đầu mình trên vai nó.

***
Tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của thằng Duy. Nó đã ngủ say, mặt mày đã kiệt sức nhưng trông thật bình yên. Tôi nhìn nó chăm chăm. Mái tóc nó rối bù, cặp mày rậm hơi chau lại và môi nó mấp máy khe khẽ. Đột nhiên nó mở mắt nhìn tôi, cặp mắt đen láy nhìn xoáy vào tôi bất ngờ nhưng rồi mau chóng dịu xuống. Nó mỉm cười gượng gạo:

“Dậy gồi hả?”

Tôi gục đầu dưới cằm nó, không đáp. Đưa một tay lên đan nhẹ vào tóc tôi, nó nói khe khẽ:

“Mày ra thắp cho tía mày cây nhang đi Khoa!”

Tôi ngồi phắt dậy, nhìn bâng quơ ra ngoài. Người ta về gần hết rồi, chỉ còn dăm ba người ngồi tụm lại ở hai cái bàn gỗ ngoài sân. Bà ngoại đang ngồi chồm hỏm ở mé hiêng, đầu lắc lư vô thức trong khi mắt ngó trân trân ra ngoài con đường đất đã tối om. Tôi lưỡng lự một chặp thì quyết định đứng dậy. Đặt chân xuống giường, tôi xỏ dép vào và kéo tay thằng Duy:

“Đi với tao!”

***
Tía tôi bị tai nạn trên tỉnh, tía mất ngay trước khi kịp đưa đi cấp cứu. Má tôi hồi sáng khi nghe tin thì chứng đau tim lại tái phát, giờ đang phải nhập viện ngoài xã. Vậy, chỉ trong một chốc cuộc đời tôi đã trở thành một mớ bòng bong rối tít chẳng có đường ra.Tôi ngồi ngẩn ra trên mái ngói, chốc chốc vẫn giật mình khi nghe thấy tiếng mõ kêu lanh lảnh bên dưới.

Thằng Duy ngồi bên cạnh tôi, không nói gì. Nó tựa sát vai mình vào tôi trong khi một tay vẫn choàng lên vai tôi.

Im lặng một chặp, tôi lên tiếng: “Mày còn giận tao hông Duy?”

Nó ngoái đầu nhìn tôi, mặt chau lại như hối lỗi: “Tao giận gì mày đâu!”

“Mày né tao cả tuần nay còn gì?”

“Ờ... Xin lỗi mày. Thiệt á!” - Tay nó siết vai tôi chặt hơn. Nó ợm ờ mãi mới nói tiếp:

“Mày đừng buồn Khoa ơi. Người ta có số gồi. Tía mày...”

“... Mất gồi” - Tôi ngắt lời nó, chợt thấy hai khoé mắt cay xè. Nó nắm lấy vai tôi mà xoay người tôi về phía mình. Nhìn tôi chăm chú, nó nói: “Ừ! Tía mày mất gồi. Nhưng mà mày còn phải sống cho đáng công tía mày. Tía mày thương mày ghê lắm, còn nhớ hông?”

Tôi cười gượng ghịu. Nó cũng cười đáp lại tôi. Đoạn, nó cúi đầu chạm vào trán tôi và vẫn giữ như thế rất lâu.

“Duy mày... Cảm ơn ngheng!” - Tôi nói trong khi đẩy mặt nó ra xa một tí. Tôi đặt tay dưới hai má nó, đột nhiên thấy lòng mình xốn xang. Đầu óc tôi còn nghĩ ngợi mông lung về cái chết bất ngờ của tía, hình như tôi không còn làm chủ được mình. Thằng Duy đang ngồi phía trước tôi, đứa bạn thân duy nhất và tốt nhất tôi từng có trên đời. Tôi đưa tay kéo mặt nó sát mình và thơm nhẹ lên má nó. Nó cựa quậy một chốc thì ngồi yên hẳn, hơi thở dập đều đều.

Khi tôi nới lỏng vòng tay mình, nó mới cười gượng gạo mà nói:

“Mày đúng thiệt bóng gồi. Tự nhiên hun tao!”

Tôi thoáng bất ngờ nhưng rồi nghe thấy nó đang ởm ờ cười, tôi chỉ ngó vô mặt nó trân trân:

“Ờ! Tao bóng mà!”

Nó và tôi lại bật cười. Nhưng chắc nó đang cười vì một lý do khác hẳn của tôi...

XXV.

Bệnh viện đông nghẹt người. Cứ chốc chốc lại có đoàn người chạy xô vào, hối hả đẩy những xe cáng chở bệnh nhân vào cấp cứu. Mùi cồn nồng nặc phả ra trong không gian. Thằng Duy đi ở trước, tay bịt lấy mũi mà hít lấy hít để bằng mồm. Nó kéo tôi qua hàng người dày đặc, qua những dãy hành lang và dừng lại ở một căn phòng nhỏ.

Hồi sức 4

“Má mày trỏng đó Khoa. Má tao ngồi trực qua giờ, mới đi ăn tí. Dô đi!”

Tôi theo nó bước vào trong. Căn phòng tối um chỉ có một ngọn đèn tù mù thắp trên trần. Ngoài tiếng quạt thông hơi kêu ù ù không dứt, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Má tôi đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng, đầu hướng về phía tôi. Ngay tức khắc, tôi chạy tới chỗ má, vịn lấy tay má mà lay.

“Má! Má! Con Khoa nè má!”

Không có tiếng trả lời.

“Má?” - Tôi hỏi ngờ ngợ, chợt thấy hụt hẫng. Thằng Duy nhìn tôi không nói, mặt nó đột nhiên hơi chau lại, mắt nó ngó bâng quơ xuống nền. Tôi quay về phía nó, mếu máo:

“Má tao... má tao...”

Chợt thằng Duy nắm lấy tay tôi, những ngón tay nó đan vào kẽ tay tôi và siết chặt, tôi thấy tay nó rất ấm. Nó nói nhỏ như thì thầm vào tai tôi:

“Họ mới mổ xong tối qua, má mày còn sống nhưng mà còn phải mổ nữa.”

Tôi nhìn má, hai khoé mắt cay xè còn nước mắt thì cứ chực chảy ra. Quẹt lấy mắt, tôi vội vã quay ngoắt đi và bước ra ngoài, tay kéo theo thằng Duy. Dừng lại ở cửa, tôi chán nản tựa lưng mình vào tường và ngồi bệch xuống nền. Tôi lại đặt mắt lơ đễnh trên những ngọn cây bên ngoài cửa sổ; trời nắng to nhưng tôi vẫn thấy lạnh quá. Thằng Duy ngồi bên cạnh tôi, tay vỗ nhè nhẹ trên vai tôi. Tôi quay sang nhìn nhưng rồi không nói gì, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai nó.

***
Tiếng mõ kêu đều đều gõ vào tiềm thức tôi mấy tiếng rợn cả ruột gan. Tôi ngồi thẩn ra trên bồ lúa, mắt ngó chăm chăm vô cái điện thoại. X gửi tôi cả thảy mười bảy tin nhắn từ qua tới giờ nhưng tôi chẳng buồn trả lời. Tôi còn mãi nghĩ. Nghĩ về tía, về má và về cả thằng Duy. Qua rày nó ôm tôi nhiều quá, tôi lại chẳng có thời giờ để chộn rộn. Giờ ngồi một mình nghĩ lại tôi mới thấy xốn xang. Nó hết bảo tôi bóng này bóng nọ rồi lại ôm tôi như thế. Tự nhiên nó lại làm tôi thấy được yêu như thế. Tôi còn cảm thấy cái ôm ấm áp của nó đốt da thịt tôi bỏng rát, còn thấy hưng phấn lạ.

Trời đêm hiu hắt, có gió từ ngoài đồng hắt vô tanh hôi mùi bùn. Không có thằng Duy bên cạnh, tôi thấy quỡn quá. Người ta còn đang mãi xôn xao ngoài sân, ngoại còn tất tả vái lạy tứ phương. Nhang khói nghi ngút trong tiếng nệm đều đều của mấy sư.

Tôi cảm thấy bất lực, nước mắt từ đâu lại chảy ra trên má. Chợt có tiếng bước chân từ cửa vào, tôi gường gượng quẹt lấy mắt mà ngẩng đầu nhìn. Thằng Phong đang đứng ở bục cửa, mắt nhìn tôi đăm chiêu. Vẫn cái cái ánh nhìn sáng rực ấy nhưng nay sao lạnh tanh. Nó gượng gạo cười, hai bàn tay đan xen nhau bỏ thõng trước bụng:

“Chào Khoa”.

Tôi cười đáp lại nó, xong lại mau chóng quay mặt đi. Thằng Phong tiến tới chỗ tôi, tay đặt trên vai tôi. Nó ngồi xuống bên cạnh mà không nói gì, mắt rảo khắp căn bếp vắng tanh chỉ có mình tôi với nó.

“Bữa về khi nào?” - Tôi hỏi.

“Sáng thì về, Khoa ngủ say heng”

Chỉ có như thế, tôi với nó lại im lặng. Được một chặp, nó nói khe khẽ.

“Khoa đừng buồn. Còn có thằng Duy mà! Nó yêu Khoa thiệt gồi!”

“Thằng Duy thì liên quan gì tới tía má tui?” - Tôi ngỡ ngàng hỏi nó, vẫn chưa hiểu nó có ý gì. Nó đột ngột đứng phắt dậy quay mặt về phía tôi mà hét, chân bước lùi dần ra xa và dừng ở bục cửa:

“Khoa đừng buồn. Còn có thằng Duy mà!”

Và nó lại hét. Tôi sợ hãi nhìn ánh mắt nó lạnh tanh ngó xuyên qua tôi.

“Khoa đừng buồn. Còn có thằng Duy mà!”

Cái lạnh vô hình cứa ngang sống lưng, tôi kinh hãi nhích mình vào trong, mắt vẫn nhìn nó đầy cảnh giác. Nó không phải Phong, ít ra là không phải thằng Phong mà tôi biết. Nó đứng đó như một con rối, miệng hét ra rả duy nhất một câu. Sự ngỡ ngàng tan đi và tôi bắt đầu thấy sợ, tôi gào lên, đột nhiên nghẹn ở cổ họng mà bật thành tiếng khóc.

“Khoa? Khoa? Gì dạ con? Khoa?”

Tôi nghe thấy tiếng ngoại gọi, tay dụi lấy màn nước đã che hết tầm nhìn. Thằng Phong không còn ở đó, chỉ có ngoại tôi đang đứng nép vào bản lề gỗ, mặt mày hớt hãi nhìn tôi. Tôi nhận ra mình đang nằm trên bồ lúa, hai khuỷu tay chống lấy thân, còn chân tôi thì đã xỏ vào chăn.

Vậy là tôi lại nằm mơ. Tiếng mõ kêu đã dứt từ khi nào, còn tôi thì vẫn ngồi ngẩn ra, mắt dòm ngoại trân trân.

Tôi đã ngủ từ lúc nào?

***
Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi ngồi bật dậy và tiến về phía phòng mình. Tôi mở tủ đồ và lấy ra chiếc jean thùng mình mặc trong bữa tiệc “thoát chết” hôm nọ. Chiếc quần vẫn còn nguyên như thế, tôi không giặt và vẫn chưa mặc lại lần nào. Tôi lại đưa tay thò vào túi quần và rút ra mảnh giấy trắng mà thằng Phong đưa mình hôm ấy. Cầm mảnh giấy trước mặt, tôi kinh hãi nhận ra nó chỉ là một tờ giấy trắng tinh.

Tôi đưa tay dụi mắt để nhìn cho rõ thì thấy trên mảnh giấy bất ngờ xuất hiện một dãy số. Thở một tiếng dài, tôi loay hoay bấm dãy số vào máy và nhấn nút gọi.

Tiếng tít tít reo liên hồi, được một lúc thì có một giọng nói trầm trầm trả lời.

“Ai đó?”

“Phong hả? Tui Khoa đây!”

“A! Khoa! Qua rày hông gặp. Bữa ngủ say quá nên Phong về trước luôn! Vẫn khoẻ chứ hả?”

Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, đáp khe khẽ:

“Ừ! Khoa gọi thử số hà, hông có gì...”

Ngay lúc ấy, ngoại từ bên ngoài gọi tôi: “Khoa ơi, con ra đây phụ ngoại này tí!”

“Dạ!” - Tôi che lấy điện thoại và gọi với ra ngoài. Xong quay trở lại, tôi vừa định nói tiếp thì đã bất ngờ nhận ra tiếng tít tít đều đặn đang vang lên từ tổng đài. Ngay sau đó, tiếng tít tít ngưng hẳn và một đoạn chuông quen thuộc kêu lên ba lần.

Tôi ngừng cuộc gọi khi bên kia đầu dây không còn một tiếng động nào nữa. Tôi đoán chắc thằng Phong bị mất sóng hay gì ấy, nhưng cũng không gọi lại vì chẳng có chuyện gì để nói cả. Tôi quay trở ra phòng khách, thấy chột dạ khi đứng gần cỗ quan tài của tía. Tía nằm đó yên bình, cái vóc người cao lều khều nằm khoan thai với hai bàn tay đan xen nhau đặt trên bụng...

XXVI.


Hôm kia tôi mất tía, nay tôi lại mất má. Dì Sáu mẹ thằng Duy gọi điện báo tin vào lúc năm giờ sáng, giờ đã giữa trưa nhưng tôi vẫn ngồi lì ở nhà, không muốn đi đâu. Tiếng mõ vẫn kêu lanh canh từng hồi, bẻ dòng suy nghĩ của tôi thành từng đoạn gãy vụn. Tôi ngại phải gặp má, để thấy má còn sống, còn hít thở nhưng lại nằm vênh ra trơ vơ như một cái xác.

Thế, đúng là má tôi đã chết, nhưng lại vẫn còn hít thở.

Tôi không phải kẻ vô tâm, nhưng hổm rày tôi khóc quá, mãi rồi trơ ra. Nghe tin má mà tôi cứ đứng thẫn ra như vô hồn. Tôi chẳng khóc nữa, tôi thấy khóc thế đủ rồi.

Tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, trời nắng chang chang. Vẫn là cái nóng quen thuộc phả vào da thịt như hơi nước sôi của nồi nước buổi sớm mai. Tôi đang ngồi tựa lưng mình trên cây cột nhà phía mái hiên, mắt ngó lơ đễnh ra ngoài đồng ruộng thì điện thoại kêu vang. Một tin nhắn nữa từ X. Ngó chẳng thể tránh mãi, mà cũng chẳng có lý do gì để tránh, tôi chậm chạp mò đọc tin vừa nhận được.

“Khoa ơi! Sao mãi không trả lời? Khoa có sao hông?”

“Tía chết. Má sống thực vật. Hông sao” - Tôi nhắn trở lại, đột nhiên trở nên cáu kỉnh.

“Khoa ráng đi. Ai rồi cũng chết hà. Mà Khoa còn phải sống tiếp cho đúng ước nguyện của tía má Khoa chứ!”

Lời phân trần của X làm tôi thấy rụng rời cả tay chân. Cứ như thể cậu ta dập mặt tôi vào cái sự thật kinh khủng mà tôi đang tìm cách né tránh, và rồi lại bắt tôi đối mặt với nó. Tôi thấy cậu ta - bất kể là ai đấy - hiểu tôi lắm, biết cách để đá cái mông lười nhác của tôi ra khỏi chỗ tôi ngồi. Tôi chợt thấy ngứa ngáy, muốn huơ tay huơ chân, muốn đấm, muốn đá vào thứ gì cho hả giận. Tôi cũng chẳng biết tôi giận cái gì, chỉ biết là mình giận lắm.

“Xin lỗi ngheng, qua rày không muốn trả lời tin nhắn ai hết”

“Không sao. Khoa cứ cố gắng là được rồi”

“Bao giờ tụi mình mới gặp được?”

“Sắp rồi! À Khoa. Khoa nghĩ về chuyện thằng Duy chưa?”

“Chưa. Hông biết nữa. Khó lắm”

“Còn thằng Vũ thì sao?”

“Nó sao?”

“Thì Khoa đang cặp với nó mà?”

“Hông! Khoa hông thích mấy thằng pê đê đâu. Thích con trai thì mặc, sao cứ ẻo lả thấy ghét!”

“Nó sanh ra dậy mà, gì mà hắt hủi dữ?”

“Ừ, nhưng nó đâu có sanh ra vô tâm. Hai ngày rày chẳng thấy mặt mày nó đâu. Lớp đi thăm cả rồi còn mình nó?”

“Nghe đâu má nó hông cho đi mà?”

“Không quan tâm. Bọn pê đê tụi nó vậy hà, tánh như đàn bà, cứ đè lưng ra đỡ nó miết rồi cũng vô ơn hà!”

“Ừ, thôi sau nói tiếp ngheng. Bận mất rồi. Ráng ngheng!”

“Bye!”

Tôi nhét điện thoại trở lại vào túi. Tôi biết mình giận ai rồi. Tôi giận cái thằng pê-đê chẳng biết điều đó. Tôi thấy nó buồn cũng rủ nó đi chơi, tôi với thằng Duy dè ra cứu nó mấy lần, riết thằng Duy cũng gãy vai còn tôi thì cà nhắc cả tuần. Rày đám tang tía tôi ngó mãi chẳng thấy nó vác cái mặt qua.

Nhưng cũng may tôi còn có thằng Duy, X và Phong. Một số tôi thích, một số thích tôi. Vậy mà tôi yêu có một đứa một. Tôi nên nói với X sao đây? Phong cũng từng bảo tôi điều tương tự, rằng đừng cứ bám víu vào thằng Duy.

Nói nghe dễ vậy chứ cứ hễ nó cười với tôi một cái tôi lại như muốn rụng rời cả chân tay.

Tôi chán nản ngồi dậy và trở vào trong nhà. Khoác chiếc áo sơ-mi bên ngoài, tôi leo lên xe và đạp đến bệnh viện...



XXVII.


Con đường đất hôm nay đột nhiên dài hẳn ra, tôi đạp xe đi loạng choạng dưới cái nắng gay gắt, đầu óc cứ quay lang bang trong cái nóng kinh khủng từ không gian. Giữa trưa, khắp cánh đồng vắng hoe không một bóng người. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo một mùi hương quen thuộc kỳ lạ. Quen lắm nhưng cứ tựa như tôi chưa từng biết đến. Đột nhiên tôi thấy mình như trượt dài trong một khoảng vô định, đầu óc quay cuồng một chốc rồi đâm ra rỗng tuếch.

Khi tôi định thần lại thì nhận ra mình đã đi được một đoạn khá dài: hơn nửa cây số! Gốc bưởi to cỗi đã nằm tít ở phía sau, trước mắt tôi bây giờ là một khoảng không gian hoàn toàn khác: Bãi tha ma nằm mé ngoài của cánh đồng nhà ông Tư. Tôi ngơ ngác rảo mắt nhìn quanh, tay tôi thấy lành lạnh còn môi thì đột nhiên khô ran. Tôi hốt hoảng vẫn không hiểu tại sao thoắt cái mình đã có mặt ở đây. Ngó về bãi tha ma, có những bầy quạ đậu vênh ra trên mấy gò đá, tôi thoáng thấy đau buốt trong lồng ngực.

Tự nhiên tôi nhớ tía, nhớ cái hơi nhang cay xé ruột xé gan phả vào mũi khi người ta xướng tên tía lên trong khi đặt cỗ quan tài tía xuống huyệt. Mới hôm qua thôi tôi còn khóc như điên dại vậy mà giờ lại như trơ ra. Có gì đó làm tôi không thể suy nghĩ, không thể nhớ được. Có ai đó bóp nghẹt cổ họng tôi mỗi khi tôi muốn khóc. Đột nhiên tôi thấy tía xuất hiện bất ngờ ngay phía trước. Tía bước ngang qua đường, tay dắt theo một thằng bé. Thằng bé nom giống hệt tôi đang cầm trong tay một con diều giấy nhỏ. Tôi bóp thắng bất ngờ và nhảy bổ xuống đất để dừng xe. Nhưng con đường đột nhiên trơn quá, tôi vẫn trượt sấn tới và đâm vào tía. Thằng nhóc đột ngột mở mắt nhìn tôi, miệng nó há hốc ra trong khi cặp mày chau lại đầy giận dữ.

“Khoa!” - Nó hét tên tôi.

“Khoa!”



“Khoa!”

Tôi bất ngờ nhận ra thằng Duy đang đứng phía trước, tay phe phẫy trước mặt tôi. Nó ngẩn ra, cặp mày chau lại nhìn tôi đầy thắc mắc. Tay tôi không còn nắm tay lái, mà lại đang buông thõng hai bên mình. Chiếc xe đạp không còn, và tôi thì đang đứng dưới những tấm lát màu quen thuộc của bệnh viện. Tôi ngơ ngác nhìn nó trong khi toàn thân đột nhiên thấy mỏi nhừ. Trời bất ngờ trở nên mát mẻ, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ thì kinh hãi nhận thấy ánh mặt trời sắp tàn sau những rặng tre.

“Khoa!?” - Thằng Duy lại hỏi. Nó bắt đầu tỏ ra lo lắng.

“Sao ngơ ra dạ mày?”

Đầu óc tôi lại trơ ra như lúc ngay trước khi tôi bất ngờ đi được hơn nửa cây số chỉ trong tích tắc trên con đường đất. Tôi đột ngột mất hết khái niệm thời gian. Tôi nhìn thằng Duy, môi ấp ớ:

“Tao... tao điên gồi Duy ơi!”

Và ngay sau đó, tôi ngất đi.

***

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trắng. Căn phòng hơi tối chỉ có một ngọn đèn mờ mờ trên trần hắt xuống. Có tiếng quạt thông gió thổi vù vù ở phía sau. Thằng Duy đang ngồi cạnh tôi, đầu gục xuống giường trong khi vẫn nắm chặt tay tôi. Nó thở nhè nhẹ, hẳn đã ngủ gục từ lúc nào. Nhưng tôi vừa cựa mình một tí thì nó đã vội vã choàng dậy; dòm tôi chăm chăm, nó hỏi, giọng đầy lo lắng:

“Mày sao hông Khoa?”

Nó dòm tôi kỹ lắm, đến mức làm tôi thấy khó chịu. Tôi ợm ờ đáp: “Hông... sao”.

“Sao rày mày ngơ ra dạ?”

“Tao hông sao. Tự nhiên xỉu dậy hà. Má tao đâu Duy?”

Thằng Duy đột nhiên im lặng. Nó quay đầu nhìn về phía bên kia phòng, nơi có một cánh rèm cũ kéo che kín một gian giường nằm khác. Tôi nghe tiếng tít liên tục của chiếc máy trợ sinh đặt lộ ra phía ngoài. Tôi còn thấy cánh tay quen thuộc của má nằm yên trên giường.

Ngồi bật dậy, tôi bước tới chỗ chiếc giường.

Là má tôi đang nằm đó, nét mặt vẫn hồng hào. Cứ như rằng bất kỳ lúc nào má cũng có thể mở mắt dậy, nở một nụ cười hóm hỉnh quen thuộc trên miệng và ôm tôi vào lòng. Rồi má lại vuốt tóc tôi trong khi miệng rủa thầm một câu gì về cái thói ở dơ quá xá của con má.

Nhưng không, tôi quay lại nhìn thằng Duy và tất cả những gì nó đáp lại là một cái nhún vai nặng trĩu. Hình như nó cũng không biết phải nói gì. Chợt tôi bật cười, hình như tôi cười to lắm, đến mức làm thằng Duy ngơ ngác nhìn. Hai dòng nước mắt chảy âm ấm lan trên má tôi và qua màn nước mờ mờ tôi chỉ còn thấy một vóc người mơ hồ nằm im thin thít.

Hình như tôi thấy má tôi đang cười...


XXVIII.

Đêm lạnh ngắt. Tôi choàng tỉnh và nhận ra đối mặt với mình là một vòm trời đêm rộng vô tận trải dài ra tít tắp, chỉ bị lấp đi bởi những rặng núi đã khuất dạng trong bóng tối. Có cái lạnh thấm thía ngấm vào da thịt tôi. Tôi đang nằm trên bãi cỏ mọc xanh rờn trên con đường dốc khu Hòn Gạch.

Có tiếng người rì rầm ở xa, tôi ngồi bật dậy, vịn lấy vách đá bên cạnh để đứng lên. Phía trước mặt tôi là vũng nước đọng hôm trước. Một cảm giác sợ hãi chợt vây lấy tôi. Tôi thấy sống lưng mình đột nhiên lạnh ngắt.

Thật chậm chạp, tôi dò từng bước tiến tới. Ánh trăng khuyết phủ lên không gian một bức màn tím mờ ảo, chỉ đủ để tôi nhìn thấy những làn sóng nước gợn sáng lên từng hồi. Đến gần hơn một chút, tôi thấy có bóng người đang lội bì bõm dưới nước.

“Xuống với Duy Khoa ơi!” - Tiếng thằng Duy vang lên. Tôi hơi bất ngờ khi trông thấy nó dang tay ra, miệng cười mỉm. Nó chưa bao giờ cười mỉm, và cũng chẳng khi nào xưng tên với tôi. Nhưng vẫn là gương mặt đó, vẫn là cặp mắt sáng và bờ vai cứng cáp đó! Nó lại gọi tôi, tiếng nó gọi vang vọng bất ngờ trong không gian.

“Xuống đây, nước mát lắm!”

Tôi ngần ngại nhìn nó một chặp, đầu óc vẫn suy nghĩ mông lung. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng nó lại cười và tay lại dang rộng ra. Tôi không nghĩ nữa mà bắt đầu chậm chạp cởi bỏ những nút áo trên mình. Tôi tiến thêm một bước nữa, trước tôi giờ là bờ đất mềm với những ngọn cỏ dại mọc vênh ra đã ướt nhẹp vì sương đêm.

Và tôi bước chân xuống vũng nước nơi thằng Duy đang đợi. Nhưng ngay khi chân tôi đã nhấc khỏi mặt đất, một câu hỏi đột ngột vục dậy trong đầu tôi:

Sao tôi với nó lại ở đây lúc nửa đêm?
Tôi gằn người cố quay trở lại nhưng thay vào đó chân trụ của tôi lại lún xuống nền đất. Tôi ngã về phía trước.

“Khoa!” - Một giọng nói quen thuộc cất lên và có một bàn tay ấm áp níu tôi trở lại. Tầm nhìn tôi tối dần và ánh trăng đột ngột biến mất. Tôi không thấy thằng Duy đâu nữa, trước mặt tôi là một cảnh vật hoàn toàn khác, thật quen thuộc.

Giếng nước nằm trống hoác trước chân tôi, nắp đã được cạy bỏ gọn gàng sang một bên. Tôi giật mình nảy về sau và ngã vào người thằng Phong. Tay chân tôi chợt cứng đờ, tôi thẩn người ra nhìn nó, cảm thấy một nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên trong mình.

Thằng Phong đón tôi vào lòng, hai tay siết thật chặt. Nó tựa đầu mình qua vai tôi mà ngó láu liêng qua chỗ giếng nước. Nó không tỏ vẻ hốt hoảng, chỉ ngơ ngác nhìn.

“Khoa...”

“Không... tui hông...”

“Suỵt...” - Nó thì thầm vào tai tôi. Một tay nó đưa xuống ngang thắt lưng tôi mà siết chặt lại. Hơi ấm từ nó khiến tôi cảm thấy yên bình, tôi bắt đầu khóc nấc lên trong khi mắt vẫn mở tròn và tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào chảy ra.

“Có Phong đây...” - Nó lại nói thầm. Hai tay nó giờ đã nằm gọn trước bụng tôi và nó bắt đầu kéo tôi lại sát hơn. Tôi chợt thấy tay chân mình bủn rủn. Tôi quỳ thốc xuống và tựa nhẹ vào nó. Tôi gục đầu lên vai nó. Một cơn buồn ngủ quái lạ kéo đến và tôi lim dim dần...

***
Tôi thức dậy trong căn phòng của mình. Bên ngoài trời đã sáng. Ngó khắp xung quanh, tôi không thấy bóng dáng thằng Phong đâu. Cổng nhà vẫn khoá, còn ngoại tôi thì đang loay hoay quét lá ngoài sân. Tiếng chổi chà dập từng hồi vào dòng suy nghĩ đứt đoạn của tôi.

Tôi mơ mọi chuyện hay thật sự vừa thoát chết đêm qua?
Sponsored content

Thằng bạn thân [St] Empty Re: Thằng bạn thân [St]

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết