Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:31 am



Ông Duy



Ông Duy bước vào phòng , Khang vẫn còn ngồI đó à ….



- Con đi nghỉ một chút đi – ông vỗ vai cậu trai đang gục ngã trên bàn tay con ông - rồI Phương sẽ tỉnh thôi , con đừng quá lo



Khang lắc đầu nhẹ , buồn cườI , đáng ra ngườI được an ủI là ông và cái thằng đáng căm hận đã đẩy con ông vào tình cảnh này là Khang vậy mà , ông không thể trách mắng Khang một câu nào …cứ nhìn cái vẽ đau khổ của nó là ông biết …đã quá đủ cho nó rồi.




- Vậy con đi rửa mặt đi , cho tỉnh táo , kiếm cái gì uống luôn đi – Ông cườI nhẹ - cần tỉnh táo để coi Phương tớI sáng , bác không cản con đâu , con trai



Khang nhìn ông , Khang biết ơn ông lắm …ngườI đàn ông hiểu chuyện này chắc cũng đau không kém gì Khang , cái tình cảm của ngườI cha đó …ông rất thương Phương nên mớI bất chấp tất cả để Phương tự tìm hạnh phúc cho mình ….ông cũng không trách hờn hay nhìn Khang vớI cái nhìn căm ghét gì …trong mắt ông chỉ có sự đau đớn , sợ hãi của ngườI cha , ngườI cha có thể mất con …..




Khang gật đầu , nghe theo con ngườI đó …con ngườI đó vớI Khang như một ngườI cha thứ hai…..cha của Phương …..




Khang ra rồI , ông nhìn thằng con trai mà ông hết mực yêu thương …sao nó lạI nỡ bỏ ông chớ …bỏ lạI ngườI cha yếu đuốI mà ra đi…sao con nỡ hả con trai….




Ông ngồI xuống nhìn chăm chăm vào gương mặt quen thuộc của con mình ….




Ông đã bỏ tất cả công việc , lao như điên khi nghe Khang điện thông báo ….ông đã run run khi nhìn thấy con mình , nằm trên cái giường trắng toát …nếu Khang không ôm chặt lấy ông có lẽ ông đã ngất đi …..




Ông không muốn ngất đi , ông muốn mình mạnh mẽ , mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho con ông ….như nó đã làm cho ông khi mẹ nó bỏ ra đi , nó đã đưa đôi vai nhỏ bé của mình ra cho ngườI cha yếu đuốI khóc như một đứa trẻ…..ông sẽ ôm chặt lấy nó như nó đã từng ôm lấy ông ……..




Con trai , ngườI con yêu quý đang rất đau khổ , con còn nằm thoảI mái ở đây à con trai …còn ngườI cha này nữa …con định bỏ mặc cả cha sao …con trai…




Ông nhìn gương mặt của con ông , vài vết bầm tím …chắc con chịu khổ nhiều lắm hả ?…cha có sai không khi không ngăn cản con …con trai …..




Con trở nên dũng cảm , kiên cường như thế từ lúc nào vậy ?…một mình mà quậy quạng dữ ha ?…có đến cả chục trái tim cũng không lo cho con nổI …..




Con biết không ? ông HảI đã gặp cha rồI đấy ….ổng không như cha nghĩ ..cha cứ nghĩ ngườI trong hắc đạo phảI dữ dằn lắm chứ , nhưng xem ra ổng chỉ được cái mặt dữ thôi chứ cũng không ghê ghớm lắm ….




Con làm cách nào mà ổng cũng thương con vậy , nghe tin con ổng cứ đứng sững ra …thế mà cha đã lo ổng sẽ tìm cách giết con …đang lo cho hai đứa ra nước ngoài ……




Kháng , cha muốn gặp ngườI đã đập vào đầu con không thương tiếc thế này thử xem , cha sẽ làm gì vớI con ngườI định cướp con ra khỏI tay cha ?…con ngườI đó như thế nào ?…




Ông đặt nhẹ tay con mình vào lớp chăn ấm áp ….



À , phảI rồI con trai …con tài thật đấy , cha không biết ngoài Khang còn có một chàng trai đang gục mặt ngoài kia chờ con tỉnh …chàng trai tộI nghiệp đó …..anh ta cứ ngồI mãi ngoài kia …..



Đó là anh trai của Khang phảI không?….con phảI tỉnh dậy mà giảI quyết rắc rốI mình gây ra đi chứ …anh em ngườI ta đều bị con hạI thê thảm rồI kìa …..




Chàng trai đó chắc đau khổ lắm , nhìn em trai mình ngồI bên con mà ánh mắt anh ấy cứ ngây ra …….




Con phảI sớm tỉnh lạI thôi con trai , con phảI sống thật kiên cường …con còn phảI lo cho ngườI cha đang già đi nhanh chóng của mình nữa chớ …..



Ông cố gắng kiềm lạI nước mắt , ông phảI kiên cường ….phảI mạnh mẽ chờ con ông tỉnh lạI ……



Khang bước vào , ông ngước nhìn vớI đôi mắt mệt mỏI , hình như chứa chan nước mắt …



Khang thở dài , cha con giống nhau quá …từ ngoạI hình lẫn tính cách ….mang cái vỏ mạnh mẽ chắc mệt mỏI lắm …..



Ông tiếp tục nhìn con trai mình , gương mặt vốn rất trẻ của ông hình như tốI lạI ….



Ông Duy giật mình , tay Khang từ đằng sau ghế ôm chặt lấy ông ….



- Con xin bác , cứ coi con như Phương , xin bác đừng cố gượng nữa – Khang nói đều đều – con biết tất cả mà , bác không cần phảI đóng kịch vớI con



Kiệt tác của thằng con ông đây mà , đem cái bộ mặt xấu xí của cha mình kể lung tung đây ….cái thằng này …..



Ông không biết cách nào ngăn nước mắt cứ đua nhau lăn xuống …ông tưởng chỉ có mẹ Phương và Phương biết cái yếu điểm này thôi chứ …thế là bây giờ đã 3 ngườI biết rồI …



Con trai , cánh tay mạnh mẽ này đã ôm lấy con đó hả …..cánh tay đã bảo vệ con đây sao …..cánh tay này cũng đang an ủI cha nè con trai…


Ông có cảm giác như mình có một thằng con trai nữa nữa vậy ……..



Xem ra , đêm sẽ rất dài ………




avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:32 am



Khanh




Sao mà ghét cái ánh sáng lạnh lẽo của mấy cái bóng đèn này quá , vậy mà anh đã rất thích màu trắng cơ đấy , cái màu trắng hơi xanh như nước da của Phương …anh không ngờ màu trắng có thể lạnh lẽo đến thế này ……..




Anh cứ ngồI đó , anh không thể vào bên trong….trong đó đã có Khang , Khang mớI là ngườI Phương cần , không phảI anh ……..




Thằng Khang vừa nói chuyện vớI anh một chút …



Nó bảo anh về nghỉ đi …



Anh phảI làm sao ? anh xấu hổ vớI Khang, vớI thằng em trai của mình …nó cứ như nhìn rõ tất cả những gì anh đang nghĩ ……phảI rồI cái vẻ thảng thốt đó làm sao dấu được chứ …..thêm cái vẽ lo lắng bất bình thường nữa ……




Anh cũng chẳng thể ngờ được mình ….anh không hề nghĩ mình lạI có những tình cảm này , anh không ngờ chính bản thân mình , anh đã cố gượng ép bao lâu rồI ….anh không nhớ , chỉ cần nghĩ đến Phương là anh kèm luôn một danh từ “ ngườI yêu thằng Khang”, anh luôn nhấn mạnh cái danh từ đó , mặc kệ cái cảm giác mơ hồ , cái cảm giác nhoi nhói mà anh không hiểu hay cố tình không hiểu đó là gì …….




“ Anh không cần nói gì đâu , để Phương tỉnh lạI đã , em hiểu mà “ – Khang đã nhìn thẳng anh nói , nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của anh



“ Em biết từ lâu rồI , em biết anh cũng khổ lắm “- biết ? biết từ khi nào ? chính anh còn không nhận ra nữa là……



“ TrờI ơi , có anh không nhận ra thôi , cái kiểu anh nhìn Phương tha thiết thấy ớn luôn mà “ – Khang cườI ,nhẹ nhàng nhìn anh mình



Nó nhận ra từ bao giờ vậy chớ , trong khi anh chỉ mớI thừa nhận …..



“ Em hạn chế Phương đến nhà mình , không để anh gặp là mong anh có thể nguôi ngoai …nhưng xem ra muộn quá rồI “ Khang có vẻ thẩn thờ , sao anh em mình lạI rơi vào tình cảnh này hả ?… ông trờI đang cố tình chọc tức mà ….ước gì cho ổng được một đấm …




“Đừng lo , sau khi Phương tỉnh lạI anh sẽ ra đi “ anh nói vớI Khang , anh cũng đã định đi từ lâu , anh muốn thực hiện lí tưởng về miền núi của mình ….và dường như cũng muốn trốn chạy cái gì đó ….



“ Anh không cần làm vậy ? , Phương tỉnh lạI anh cứ nói vớI Phương , cái tên đó đầu đất vớI tình cảm mọI ngươì xung quanh lắm…anh không nói tên đó không nhận ra đâu”- anh nhìn Khang ngạc nhiên , nó nghĩ cái gì khi nói điêu này chớ , hay định mỉa mai anh , mỉa mai tình yêu không có kết quả của anh




Đáp lạI cái nhìn trừng của anh , Khang chỉ khẽ nói “ anh không cần phảI chịu đựng một mình , cứ nói ra đi …sẽ thoảI mái hơn nhiều “




“ Phương sẽ tỉnh lạI, phảI không ,anh Khanh “ – nó hỏI làm anh cứng họng , anh là bác sĩ , anh hiểu rõ tình trạng của Phương , anh phảI nói gì ?…nói sự thật là nếu không nhanh tỉnh dậy thì có lẽ Phương sẽ ngủ mãi mãi à …..



Chấn thương quá nặng , máu tụ trong não , mất máu quá nhiều , ca phẩu thuật quá dài đã rút ngắn cơ hội sống của Phương......anh không muốn tin điều này



Anh im lặng......


Khang đứng dậy bước đi , không hỏi gì thêm " anh về nghỉ đi" cũng không ngoái lại , anh nhìn theo cái dáng của nó....anh như nhìn thấy cái gì nặng nề đeo bám trên lưng nó....nỗi sợ hãi mơ hồ....



Cái gì đó cũng đang đeo bám anh.....



Anh sợ.............
Phương




Cái cảm giác gì thế này , bồng bềnh….chơi vơi ….trong cái không gian không rõ ràng này .Xung quanh mình có gì , màu sắc như thế nào ?…không thể thấy …không thể nghe …cái gì đó mơ hồ cứ bao vây lấy Phương …..



Có phải mình đã chết rồI không?….chẳng lẽ chết là như thế này sao ?……



Chuyện gì đã xảy ra ?…..phải rồi……Phương cố gắng định thần lạI suy nghĩ



Anh Kháng lao đến ….cái gạt tàn ….lớn …trong veo …rồi...nhuốm máu ….



Không …không thể nào là anh Kháng , cái đôi mắt hoang dạI đó , cái tia nhìn tàn nhẫn , cái vẽ thoả mãn đó …không thể là con ngườI hay cườI bông lơn được….cái nhìn hoang dã đó không thể nào là của anh Kháng được



Ít ra trong trí nhớ của mình , anh Kháng đâu như vậy ….hay anh vốn như vậy …..một diễn viên tài ba….



Khang …Khang đang ở đâu ?…. đang cảm thấy như thế nào …..ơ hay , mình lo cũng có được gì ….mình đã chết rồI mà ….chết hay chưa …



Sao lạI hỏI ngu thế nhỉ ….chỉ cần mình cử động thử xem , thử nhéo một cái là biết ngay mà ….nhưng phảI cử động như thế nào ……tất cả như nhẹ bẫng , không thể điều khiển được gì cả …cái gì đang xảy ra ….cái cảm giác như đang trôi đi….chơi vơi quá ….



Chắc Khang giờ này đang lo lắm …nếu mình chết thì có phảI là ma không nhỉ …vậy thì mình sẽ theo Khang ….vui lắm ….bay vòng vòng quanh Khang …đêm đêm doạ Khang sợ chơi , nhưng Khang đâu có sợ ma chớ…không sao , mình cũng đâu muốn Khang sợ mình …



Nhưng Khang sẽ không nhìn thấy mình ….sẽ không chạm được vào mình ….liệu có quên mình không …..



Quên ?….vậy thì Khang sẽ ra sao ….cướI một cô vợ , có những đứa con xinh xắn ….Khang chắc sẽ là một ông bố cưng chiều con lắm đây …yêu con nít lắm mà



Nếu được hạnh phúc như thế thì hay quá ….



“Anh sẽ tự huỷ hoại mình cho em xem”-chắc chỉ là lờI hứa đùa của những kẻ đang yêu nhau thôi , bao nhiêu ngườI thề sống thề chết khi yêu mà khi chia tay vẫn sông nhăn răng ra đấy thôi



Khang có như thế không ? không đâu , Khang sẽ không sớm quên mình đâu …sẽ rất lâu sau …mình sẽ thành một kĩ niệm buồn ư…….



Như vậy Khang có hạnh phúc không?….Khang ….



Mình đang nghĩ gì ngu ngốc thế này ?, mình đang cố tình trốn tránh phảI không ….mình cố tình không hiểu Khang …Khang …con ngườI quyết liệt đó liệu có đợI cho mình thành kỉ niệm buồn không …hay vộI vã đi theo mình …..cái đầu ngu đó …không biết giờ nghĩ gì …




Cầu xin trờI đất đừng đẩy cậu ấy đến đường cùng….cái con ngườI nóng nảy bồng bột đó …xin đừng để cậu ấy đau khổ thêm nữa …cậu ấy không chịu nổI sự đả kích lớn như thế đâu …anh Kháng , mình …sẽ giết khang mất thôi …..




Không được …mình đã hứa sẽ không trốn tránh cậu ấy , mình đã hứa không bỏ rơi cậu ấy …vậy sao mình còn ở đây …phảI trở về bên con ngườI bồng bột đó …phảI ôm lấy con ngườI nóng nảy đó …không để cậu ấy suy sụp thêm nữa …không để cậu ấy đau đớn thêm nữa ….




Phương cố gắng vùng vậy không cái không gian không rõ ràng đó …vùng vẫy mơ hồ …nhưng hình như vẫn trôi đi , không bồng bềnh nữa …mà đã rõ nét , thành dòng lôi Phương đi ….chơi với….




Phương bất lực ..cố gắng vùng vẫy …không một điểm tựa …cái dòng chảy vô hình đó ngày càng mạnh ….



KHANG ƠI – Phương kêu thét lên , chớI vớI trong cái dòng thác vô hình



Có cái gì âm ấm trên tay Phương , nắm chặt đến đau cả những ngón tay dài gầy guộc …đau…mình cảm thấy đau …mình còn sống phảI không…..



Phương bám hết sức mình vào cái điểm tựa duy nhất đó …mặc kệ những ngón tay nhức nhốI …mặc kệ …mình phảI trở về …bên Khang ….



Cái điểm tựa ấy …ấm áp quá …mạnh mẽ quá…bàn tay Khang phảI không…đúng rồI …còn bàn tay ai mà cứng ngắc đến đau cả bàn tay của ngườI khác như tay Khang chứ ….xin đừng buông ra …xin đừng bỏ tay Phương ra ….Phương muốn trở về …về bên Khang….



………………………..
……………
……

avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:32 am



Phương mở bừng mắt ra …cái ánh sáng buổI chiều sao mà rực rở quá …nó làm Phương chói mắt …..



“Tách”….nước gì thế …âm ấm ..nước mắt phảI không?…..của ai …..



Phương cố gắng dùng hết sức quay đầu lại….Khang…..




Khang sững sờ ….đứng như trờI trồng nhìn Phương …nhìn đôi mắt đang cườI ….nhìn đôi mắt dịu dàng đang nhìn mình ….mặc kệ nước mắt rơi lã chã …cái giây phút này Khang đã sợ nó không bao giờ tớI …càng lúc càng thấy nó càng xa vờI vợI ….đã 5 ngày trôi qua rồI …mọI hi vọng như tiêu tan tất cả rồI …vậy mà ….




Phương muốn đưa tay lên lau nước mắt cho Khang , hôn lên đôi mắt sâu mệt mỏI ….bao lâu rồI không gặp Khang …đã bao lâu mà Khang trở nên tiều tuỵ đến mức này ….như cái xác khô không sự sống vậy ….Phương cố mỉm cườI vớI đôi mắt , điểm duy nhất thể hiện là Khang đang còn sống …trờI ạ., còn chưa thôi sững sờ nữa à …..




- Đau! – Phương kêu nhẹ , như gió thoảng ….e rằng chẳng có cơn gió nào nhẹ hơn giọng nói này …



Khang giật mình , buông tay ra …xoa xoa cái bàn tay đã bị mình nắm đến đỏ tấy lên …mặc kệ nước mắt rơi ….mình đang làm cái quỷ gì vậy …




Khang buông tay Phương ra , ôm lấy con ngườI đang cườI vớI mình …ôm chặt lấy cái con ngườI gần như không trọng lượng trong tay mình ….vẫn không nói được lờI nào …..




Phương để mặc Khang lôi mình vào lòng thô bạo …choáng váng …đầu đau quá ….



- Khang , em đang bị đau – Phương khẽ nói vào tai cái tên đang run bần bật trên vai mình




Khang vộI vàng buông Phương ra , đặt nhẹ Phương nằm lạI xuống giường …..




Có vẻ Khang đã bình tĩnh hơn ….lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình …Khang nhìn Phương….cườI thật tươi …nụ cườI hạnh phúc nhất mà anh có ….



- Mừng em trở về , trể chút nữa là anh theo em luôn rồI – Khang nhìn như không dứt ra được khỏI gương mặt Phương



Phương chỉ cườI , cái cườI thật tươi …nụ cườI của kẻ đi xa mớI về ……Phương đã trở về ….



Cái không khí ấm áp , hạnh phúc này hai ngườI sẽ vĩnh viễn nhớ mãi …..



Khang cứ im lặng nhìn Phương , đôi mắt lấp lánh ….


Khang chạm khẽ vào gương mặt quen thuộc …vừng trán rộng….cái mũi cao…..hàng mày đậm vắt ngang gọn gàng ….và làn môi mỏng manh ,xơ xác , tai tái gần như màu da ….



Khang khẽ đặt môi mình lên làn môi mỏng manh đó , như muốn sưởI ấm cho nó , không muốn để nó tái lạnh đi …..thật nhẹ…..



Phương nhắm mắt lạI ….cảm nhận lạI làn môi khô quen thuộc ….hình như đã rất lâu …Phương dùng lưỡI giúp cho làn môi kia bớt khô hơn , hi vọng giảm bớt cái cảm giác bỏng rát trên đầu lưỡI của con ngườI tham lam kia …nhưng hình như vô ích ….Phương bị con ngườI tham lam đó cuốn đi ….




Khang chỉ muốn hôn nhẹ thôi …..thật khẽ …nhưng cái đầu lưỡI kia như vừa muốn đáp lạI vừa muốn tránh né làm anh không thể kiềm lạI được …..cái mùi thơm quen thuộc ….ngây ngất …..anh chìm đắm như không thể nào tỉnh lạI được …….cho đến khi …



- Khang , con định giết con trai bác hả ?- ông Duy , vớI giọng vui mừng , đôi mắt thâm quầng nhìn hai đứa âu yếm – tránh ra đi , bác sĩ tớI giờ đấy



Khang cườI ngượng nghịu …cái không khí này sao nhẹ nhàng quá ….




Vị bác sĩ đáng kính lao vào , xem ra ông cũng rất mừng rỡ , vị lương y đã mất hết hi vọng vào con ngườI yếu ớt này …thật không thể tưởng tượng nổI ….cái sức sống trong cơ thể gầy gò này ……ông cứ chạy tớI chạy lui kiểm tra các thông số , như quên mất sự có mặt của tất cả mọI ngườI …….




Phương cảm thấy mệt quá , đau nữa ….mắt như không nghe lờI nữa …buồn ngủ quá ….




Cánh cửa bật mở , gương mặt nào quen quá …bác sĩ phảI không ….áo blouse trắng ….không phảI ….anh Khanh …



Khanh lao vào , gương mặt không biết phảI diễn tả vui mừng như thế nào , không chỉ vui mừng …nó còn là hạnh phúc ….gương mặt như Khang ….




Phương quá mệt mỏI …chìm dần trong giấc ngủ …nhưng vẫn kịp nhìn thấy cái vẻ vui mừng bất thường của anh Khanh…vui mừng một cách thái quá chăng ….có cái gì đó mà Phương lờ mờ nhận ra ….anh Khanh …chẳng lẽ….



Mệt quá …..có lẽ nên để sau…..



Phương chìm vào giấc ngủ ……….



avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:32 am



Khang




Ở trên lầu của nhà học C1 mà nhìn xuống vào cái mùa này thì rất đặc biệt , tím ngắt , màu hoa bằng lăng , gần đến mức có thể vớI tay hái được những chùm hoa tím ấy ….



Cái màu tím chán ngắt ……



Trường ĐH Cần Thơ vốn nổI tiếng vớI hoa bằng lăng , ở đâu cũng thấy bằng lăng . Cứ chạy theo dọc vườn bàng đến khoa y thử xem , toàn bằng lăng …tím ngắt …lả tả những cánh hoa …



Khang không thích màu tím cho lắm , vì nó buồn buồn làm sao ấy …nhất là hôm nay ….



Khang chán ngán nghĩ đến 3 tiết sau , hởI ôi …tư tưởng HCM ,cái môn mà chỉ cần nghỉ thêm một buổI nữa thì Khang khỏI thi ….



Khang ngó mấy bông hoa tím vô tộI vớI cái vẻ mặt căm hờn không thể tả , cứ như chúng là nguyên nhân của cái sự bực bộI trong Khang …bực bộI chứ sao không…giờ này đáng lẽ Khang phảI ở bên Phương chứ …..



Đã hai tuần từ khi Phương tỉnh lạI , Khang cứ tưởng sẽ mất vĩnh viễn con ngườI đó rồI ấy chứ ….xem ra ông trờI cũng không bạc đãi vớI tên này cho lắm …mặc kệ cái thái độ xấc láo của nó khi lôi ổng ra chửI ….




Khang nhớ tớI cái gương mặt nhăn nhó của “ngườI iu dấu “ khi nghe 3 thằng khỉ tố cáo tộI trốn học của mình , kết quả là sáng sớm Phương đã lôi nó dậy , tống nó đi học mặc kệ những cái hôn van xin năn nỉ của nó …ôi chao , ngườI gì mà ác ….




Khang tự nhiên không kiềm nổI nụ cườI ngoác tớI mang tai của mình , ôi trờI , ai nhìn dzô mà không tưởng thằng này điên mớI lạ …




Xem ra màu tím bằng lăng cũng tươi tắn lắm chứ không đến nỗI chán như nó nghĩ …



Nó chợt nhớ tớI vài chuyện còn khúc mắc …hình như là một đống chuyện luôn chứ vài gì …



Không biết ba nó dự định gì , chỉ thấy ổng im lặng trở về , chẳng nói vớI nó một lờI nào …mà dù ổng có làm gì thì nó cũng nhất quyết để Phương rờI nó nửa bước ….



Anh Kháng , đến bây giờ nó vẫn không hiểu sao anh làm vậy …nó đã nghĩ anh thoáng nhất , là ngườI sẽ ủng hộ nó nhất , ngườI mà nó kính trọng , thương yêu nhất …nhưng chính ngườI đó lạI suýt cướp mất Phương , cướp mất đi hơi thở của nó …



Nó mang ơn ba Duy nhiều lắm (ui cha ơi , kêu ba nghe nó ngường ngượng sao sao , thế mà ông Duy bắt nó đổI ), ông đã không bắt lỗI anh Kháng , dù chính con ngườI đó đã suýt giết chết con ông , không những thế ông còn bảo lãnh cho anh Kháng nữa chứ …nhiều lúc Khang tự hỏI ông còn là con ngườI không nữa , cứ như ông tớI từ cái thế giớI quá tốt đẹp nào đó …



Khang vẫn không hiểu ông Duy lắm , ông không mạnh mẽ lắm , có thể bật khóc ngon lành ( lúc đó thấy ông yếu đuốI tệ ) nhưng lạI có thể tồn tạI trong thương trường ,cái môi trường tàn khốc lạnh lùng đó, không những thế mà còn hùng mạnh nhất.



Có cái gì đó nơi ngườI đàn ông này mà Khang thấy không thể đoán được …cái gì đó đằng sau gương mặt mà thờI gian bó tay đó ….gương mặt hiền từ , trẻ hơn tuổI rất nhiều , cứ như ông chẳng bao giờ già .



Khang thở dài , không biết anh Kháng giờ ở đâu , Khang còn giận anh lắm …muốn gặp hỏI cho ra lẽ nhưng khi gặp anh , dù chỉ một lần lúc đón anh , Khang không thể thốt ra lờI nào ….anh cứ như một ngườI nào đó , không còn là anh nữa , cái gương mặt lạnh lùng cùng cái nhếch mép của làn môi mỏng làm cho anh có cái vẻ khinh miệt không thể tả , khinh miệt mọI thứ trên đờI ….



RồI anh mất biệt , cũng không về nhà , ba cũng cho ngườI đi tìm nhưng không thấy tung tích gì cả , cứ như anh không tồn tạI trên đờI này vậy …ông ấy cũng đâu muốn anh tồn tại chớ



Khang thở dài chán ngán , mặc dù vần thương ba nhưng việc ba bỏ anh Kháng làm con nuôi luôn làm Khang giận …để anh cho con ngườI độc ác đó , nghe nói để được ổng giúp đỡ …ngườI đàn ông mang cái mác ruột thịt nhưng tàn nhẫn đó dường như rất thích anh Kháng , vậy mà ba để ổng mang anh đi….



Màu tím nực nồng quá , thế mà ai nói nó là màu lạnh nhỉ …..



- Ê , cậu tư , địng trốn tiết nữa hay sao ? tao méc Phương à – Cái giọng eo éo của thằng Tuấn làm Khang phì cườI , cái lũ này lạI kiếm chuyện nữa đây



- Hắn ta đang lãng mạn đó mày , ngắm hoa bằng lăng tím – Sơn nhăn răng - muốn ói quá



- TụI bay tào lao quá , mày thử méc lần nữa đi , tao đập mày như cái mền à – Khang dứ dứ nắm đấm đe doạ



- Hê hê , Phương sẽ che chở đờI tao - thằng Tuấn cườI đắc thắng- mày ngon , nhào vô kiếm ăn



Cái bộ dạng của thằng Tuấn làm cả bọn phì cườI , tính ra thằng này cơ hộI nhất , nó thăm Phương liên tục để nhờ vả chỉ bài , cái thằng này sao tự nhiên siêng học không chịu nổI , nhiều lúc Khang phảI thẳng tay tống nó ra cho Phương nghỉ nữa ấy chứ …



- Tìm thấy anh Kháng chưa – Lĩnh luôn là thằng hỏI nghiêm túc nhất – nghe nói anh Khanh định lên Tây Nguyên hả ?



Khang nhăn mặt , thằng này hỏi oàn những câu làm Khang đau đầu



- Ông Kháng lặn đâu tăm luôn rồI , ổng mà không muốn thì đó ai kiếm được ổng


- Còn anh Khanh - thằng Tuấn chăm chú – Sao tự nhiên đòi đi Tây Nguyên , đang có việc ổn định mà đi uổng quá , ảnh lạI giỏI nữa



- Ờ , lí tưởng của ổng mà – Khang né tránh , dù sao đây cũng là phân nửa cái lí do anh Khanh ra đi rồI



- Thì từ từ đi cũng được , sao lạI ngay lúc này – Sơn bắt bẻ - ổng đang dự định học tiếp mà .



- Kệ ổng đi , hiếm có ai tốt như ổng , để ổng học cao lên nữa coi chừng lạI đi không được – Lĩnh gỡ rốI - từ từ học sau , ổng cũng còn trẻ mà



Khang biết ơn thằng bạn này quá , nó là đứa tinh ý hình như nó nhận ra chuyện của anh Khanh…cái thằng ranh này khó dò thiệt…



Tiếng chuông chết tiệt làm Khang chán ngán , ôi cha , có mà buồn ngủ chết luôn mà ổng thì luôn chiếu tướng Khang mớI đau …..



Tiếng gào thét của hơn 50 đứa trong lớp , như bầy tinh tinh xổng chuồng .Không mừng sao được cái môn mà tụI nó căm hờn nhất lạI được nghỉ trong cái thờI tiết đẹp đẽ này …I cha , trờI độ tụI quỷ này rồI …..



- TụI bay biến dùm tao đi –Khang nhăn nhó nhìn tụI quỷ đang hí hửng vừa bước theo mình vừa đá lông nheo vớI mấy cô y tá - tụI bay phiền quá .



- Mày vừa thôi chớ , phảI cho Phương giao tiếp vớI thế giớI chứ nhốt Phương trong lồng của mày hoài à - Tuấn hí hửng



- Thế giớI tốt đẹp kìa – Khang cườI khà khà cho cái kiểu so sánh của thằng này - chớ tụI bay thì….



Cái lũ ồn ào băng nhanh đến phòng căn phòng trắng toát , nơi đó có con ngườI quen thuộc …chắc chắn sẽ mỉm cườI chào tụI nó , cái nụ cườI tuyệt đẹp …ít nhất là đốI vớI một ngườI




avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:33 am



Nhưng có vẻ không chỉ một con ngườI đó , còn một cái dáng to lớn khoác áo blouse đang ngồI cạnh con ngườI đó ….cái dáng nhìn đôi mắt khép mệt mỏI trên gương mặt trắng xanh của Phương …cái nhìn vừa đắm đuốI vừa đau khổ ….vẻ đau khổ không thể che dấu…anh Khanh ….



Anh giật mình quay lạI , gương mặt chưa rủ bỏ được vẻ đau đớn , cái nhìn thảng thốt như bị bắt quả tang …nhìn Khang ….



Anh lập tức cúI mặt xuống , đổI nhanh gương mặt và tay vộI vàng rờI khỏI tay Phương …nuốI tiếc …bất lực..



- Phương uống thuốc an thần rồI , chắc còn ngủ lâu – cái nhìn của anh đã khác , gần như bình thường cả cái cườI giả dốI mà chỉ Khang mớI nhận ra - mấy đứa thăm không đúng lúc rồI



Anh bước ra ngoài , không nhìn Khang lướt qua cái đám đang than trờI vì cái sự không đúng lúc này …Khang chỉ đứng lặng yên ….



- TụI bay về đi – Khang nói dứt khoát không có vẻ gì là bỡn cợt



- Thôi về - Lĩnh dứt khoát lôi hai thằng đầu đất đi , trước khi tụI nó thắc mắc hành động kì lạ này



Khang đứng lặng yên chờ tụI bạn đi xa , anh tiến đến gần con ngườI yêu mến đó , mắt đang khép lạI , gương mặt thản nhiên ngủ …không hay biết gì ….



Khang xoa nhẹ cái đầu đang lởm chởm mọc những sợI tóc nhỏ mờ , cái đầu tròn xoe càng làm cái trán vốn đã cao giờ trở nên vờI vợI



RồI nó , Phương , anh Khanh …còn anh Kháng nữa , tất cả sẽ ra sao …sao tự nhiên mọI chuyện lạI trở nên rốI rắm thế này …



Khang nắm lấy bàn tay Phương , vẫn còn ấm quá , còn hơi ấm của anh Khanh …



Cái gì đó bực bộI khó chịu trồI lên trong Kháng , không thể ngăn lạI …



Bằng lăng , Khang cố hướng mình sang chuyện khác , chiều nay sẽ hái đem vào cho Phương hoa bằng lăng màu hồng ….chẳng phảI vì Phương hay nó thích bằng lăng màu tím hay hồng gì cả …nhưng cái không gian trắng toát này làm nó khó chịu


Hình như cây bằng lăng màu hồng ở trước cửa khoa y rất nhiều hoa , cái cây duy nhất có hoa màu hồng trong vô số cây màu tím …cái cây duy nhất .….
Kháng



Căn phòng rộng lớn quá , nó quá rộng cho Kháng , Kháng chỉ ngồI một góc nhỏ trong căn phòng sang trọng này , một góc thật nhỏ …



Kháng không biết tạI sao mình lạI ở đây , tạI sao lạI theo ngườI đàn ông đó , ngườI có gương mặt hiền từ …..



Kháng tự xỉ vả mình , sao lạI tin vào vẻ bề ngoài , trong khi chính mình là một ví dụ cho sự đốI lập đó …



Kháng thu mình lạI nhỏ hơn trong cái góc tốI duy nhất trong căn phòng rộng lớn này …



Căn phòng thật sang trọng , một chiếc giường êm ái đặt ngay giữa phòng vớI màu xanh đậm xen lẫn trắng , xung quanh là những tiện nghi tốI tân nhất …và cánh cửa lớn , thật lớn nhìn xuống vườn của căn biệt thự to lớn ở ngoạI ô của cái thành phố đông đúc này ….



Kháng gần như gục ngã , Kháng đã thua con ngườI khác trong anh …không phảI ngườI là con thú hoang dã mà ba nuôi của anh đã tạo nên , bằng những cách tàn khốc nhất ….



Kháng đã trả cái thân xác mệt mỏI này cho con thú đó , anh hoàn toàn gục ngã ….vậy mà , cái lí do gì anh còn tồn tạI ở nơi này , vớI những suy nghĩ mạch lạc của một con ngườI chớ…phảI chăng vì con ngườI có đôi mắt dài hiền hậu đó ….



Ba của Phương…..



Kháng không biết tạI sao cha con nhà đó lạI có kiểu cư xử kì cục không thể tả này , Phương cật lực bào chữa …chỉ là tai nạn …vớ vẩn …và ngườI đàn ông đó vớI thế lực của mình đã lôi anh khỏI nhà tù …lôi ngườI đã suýt giết con trai của mình …không thể hiểu nổI .



Anh cho con thú tự do cho đến khi ngườI đàn ông đó đứng trước mặt anh , không biết tạI sao anh lạI bừng tỉnh …lí do gì đã khiến anh bừng tỉnh lạI …dù anh cất tiếng gọI nhưng con thú hoang trong anh vẫn không lên tiếng , nó như chưa từng tồn tạI …..



Kháng thở dài , anh thật ngu ngốc , chắc ổng không muốn tha thứ cho anh dể dàng nên mớI lôi anh ra khỏI tù rồI bí mật bắt anh về đây , chắc định hành hạ gì đây…con trai yêu quý của ổng mà …



“ Cậu tên Kháng phảI không , cậu trai trẻ “- Kháng nhớ lạI cái kiểu nói chuyện của lão già mà anh không thể nào đoán tuổI đó , lão quá trẻ cứ như chỉ hơn anh vài tuổI , thế mà con lão chỉ thua anh vài tuổI .


“Ông định tớI trả thù hả ?, dễ gì có chuyện tha thứ dễ dàng vậy chớ “ Kháng khinh khỉnh nhìn ngườI đàn ông đang cườI tít mắt , có gì vui chứ



“ Tôi cũng không biết , có lẽ là trả thù cũng nên “



“Thế ông định làm gì tôi, giết tôi à …thế thì không cần nhọc công đến đây đâu” Kháng hờ hững



“ Tôi ngốc thế sao ?” ông ta nheo mắt như xem cái gì thú vị lắm



“Thế tạI sao lạI tìm tôi?” Kháng trừng mắt đe doạ cái mặt thản nhiên đang nhìn anh



“ Tôi cũng không rõ , có thể là tò mò xem ngườI định giết con trai tôi như thế nào ?”



“Ông có bị khùng không? Sao không căm hận tôi , tôi là ngườI định giết con ông đấy , ông già “_ Kháng trở nên thật sự điên tiết



“ Tôi không thể căm hận cậu , mặc dù tôi muốn …nhưng tôi đã hứa sẽ tha thứ cho cậu , mà đã hứa thì phảI làm thôi”



“ Hứa , giả dốI …hứa thì hứa vậy thôi chứ ông làm sao làm được “ Kháng khinh miệt cái gọI là lờI hứa đó



“Nếu không làm được thì tôi sẽ không hứa , cậu không tin sao?”



“Tin ông ? tôi không tin ai hết “



“Cậu đã bị thất hứa rồI à?”



Kháng đau nhói , thất hứa…anh bị thất hứa quá nhiều lần rồI “yên tâm , ba sẽ tớI đón con mà , nhanh thôi” …”mẹ thương con nhất đó Kháng à , mẹ sẽ đón con về nhanh thôi “ Vậy là anh cứ chờ mãi , năm này qua năm khác ….



“Ông cút đi “ Kháng gằn giọng đe doạ



“ Thì ra cậu bị thất hứa , một lờI hứa quan trọng phảI không ? tôi sẽ không thất hứa đâu, con ngườI tôi rất quan trọng chữ tín , tin tôi không”



“TạI sao tôi phảI tin ông ?, mặc kệ ông vớI lờI hứa quái quỷ , ông biến đi” Kháng thật sự mất bình tĩnh …cái gì đã làm anh mất bình tĩnh thế này …..



“Xem ra cậu không tin tôi ? hay cậu theo tôi đi, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem “



“Ông đúng là điên thật rồI , tạI sao tôi phảI theo ông ? vớ vẩn ….”



“Hay cậu sợ tôi ?” Cái nhìn khiêu khích ẩn trong đôi mắt dài tinh nghịch ấy làm Kháng điên lên



“Sợ ?” Kháng cườI như điên mặc kệ mấy cái nhìn khó chịu của vài ngườI xung quanh “ông nghĩ ông là ai thế ?” cái thói ngạo mạn của cha con nhà này luôn làm người khá tức điên lên



“ Vậy sao cậu không thử theo tôi “



Vậy là Kháng ở dây , anh tự xỉ vả mình bao nhiêu tuổI rồI còn để bị dụ đi dễ dàng vậy (^^)



“Này , con thú chết tiệt kia , ngươi chui vào cái xó xỉnh nào vậy?..ra đi , tao cho mày tất cả đó , tao mệt quá rồI , tao muốn ngỉ ngơi như mày nói , tao cho mày tự do” Kháng lục lọI tất cả trí óc của mình để tìm con thú …nó đã đi đâu…cái tính cánh man dạI của anh…..



“Mày cũng sợ lão già đó à , mày đập đầu con trai lão mà còn sợ lão sao “



Im lặng…..



Kháng thở dài , lúc mình muốn trả lạI cho nó thì nó lạI trốn mất , chẵng lẽ vì ngườI đàn ông đó ….



Kháng tự biết mình giống như ngườI có chứng bênh tâm thần phân liệt vậy , có hai tính cách …nhưng cũng không giống lắm , anh có thể nói chuyện được vớI tính cách kia …cứ như một con ngườI khác vậy , ba nuôi mà biết chắc ổng mừng điên lên được , sản phẩm nghiên cứu vừa ý nhất của ổng mà ….cái sản phẩm đã kết thúc đờI ổng …



Của mở , phảI rồI đâu có khoá …tiếng bước chân nhẹ nhàng đứng trước mặt anh …



- Sao cậu ngồI đây , cứ như tôi nhốt cậu ấy - ngườI có nụ cườI hiền từ nhìn anh – đã trưa rồI , cậu không định ăn gì thật sao?



- Không phảI chuyện của ông – Kháng không muốn đốI diện vớI con ngườI đó



- Thế sao cậu lạI theo tôi – đôi mắt hấp háy cườI làm Kháng thêm điên tiết


- Tôi đi – anh đứng dậy dứt khoát , không muốn dây dưa lâu hơn vớI con ngườI quái quỷ này


- Cậu xấu hổ à ? hay sợ cái gì – ông khẽ quay ngườI giữ tay cậu lạI



- Buông ra – anh giật manh làm ngườI đàn ông loạng choạng


Anh vẫn không đi như dự định , đứng dó ….tần ngần …cái gì níu anh lạI …anh không thể đi


“Đi đi , đồ ngu , lão già đó sẽ giết chết mày , cách này hay cách khác “ con thú chết tiệt tự nhiên xuất hiện , khốn kiếp …sao giờ nó mớI xuất hiện chứ



“Mày còn chần chừ gì , lão già đó là nguy cơ mày hiểu không “ Kháng lờ mờ hiểu …mà cũng như không hiểu



“Nhanh lên rờI khỏI nơi khốn kiếp này , nhanh lên , mày cần tự do “ con thú gào thét ..mặc kệ , Kháng cứ đứng ngây ra



- Cậu không muốn đi à ,cậu trai- ngườI đàn ông đó lên tiếng



Kháng đứng lặng yên , con thú gào thét điên cuồng , ngườI đàn ông thản nhiên nhìn anh dịu dàng , những bước chân gọn gàng nhanh chóng đứng trước mặt anh



- Cậu là ngườI có hai tính cách à ?- ông hỏI thích thú khi nhìn vào đôi mắt hoang dạI của anh- tôi đoán thế , cảm giác cứ như hai ngườI khác nhau vậy


- Ông im đi , không tôi giết ông –Kháng gầm gừ


- Ai đang nói thế ? cậu?…hay tính cách khác của cậu – ông đưa hai tay giữ chặt gương mặt Kháng , anh không thể tránh cái nhìn mê hoặc của ngườI đàn ông mà đến giờ anh mớI nhận ra quyền lực nơi ông , cái nhìn không còn trìu mến như bình thường …nó sắc ngọt…



- Đây mớI là bộ mặt thật của ông sao?- Kháng trừng mắt đốI diện vớI cái nhìn mê hoặc đó



- Không , tất cả đều là tôi – ông mỉm cườI , không phảI cái cườI hiền lành phúc hậu …nó có ái gì đó lạnh lùng đến ngạt thở trong cái cườI đó – không như cậu , tôi không đấu tranh vớI nó , vì đơn giản nó cũng chính là tôi



Kháng sững sờ nhìn ngườI đàn ông vớI gương mặt mà anh thấy lần đầu nơi ông , lạnh lùng , tàn nhẫn ….tạI sao trên gương mặt đó lạI nở được nụ cườI hiền hoà lúc nãy chứ …



- Cậu không cần phảI đấu tranh vớI nó làm gì – ông không buông tay khỏI dầu Kháng- chỉ đơn thuần là xắp xếp lạI



- Ông biết gì mà nói – Khang giật tay ông ra …nhưng hình như không còn sức …


- Biết chứ , nếu cậu cố đấu tranh vớI tính cách tồn tạI từ lúc mớI sinh ra thì chỉ làm nó điên hơn thôi - một vài ngón tay khẽ xoa nhẹ đầu anh-cậu sẽ bị điên , cậu hiểu không?



- Nó không phảI là tôi , lúc sinh ra tôi không có nó – Kháng gào lên , cái nhìn hoang dã biến mất , thay vào đó là cái nhìn đau đớn như xé nát tim ngườI đốI diện …



Ông Duy thoáng ngạc nhiên , có cái gì đó di chuyển trong mắt ông…một tia nhìn nào đó…không thể giải thích…..



- Thú vị thật , cậu không như tôi – ông cườI , nụ cườI hình như hiền hơn



Kháng nhìn ông ngạc nhiên , có cái gì khó hiểu ở ngườI đàn ông này



Kháng giật mình , chưa kịp định thần thì …môi ông Duy đã đè lên môi anh , không thể thốt lên lờI nào …Kháng trừng mắt nhìn gương mặt sát mặt mình …không thể suy nghĩ gì …



Vòng tay ông ôm anh mạnh đến mức anh không thể cựa quậy ….



Kháng muốn xô ông ra , muốn chống cự lạI cái lưỡI ngòn ngọt của ông , cái lưỡI đang ve vuốt lưỡI Kháng …cảm giác là lạ …không giống như những nụ hôn trước đây …



Kháng vẫn cứ trừng mắt nhìn vào gương mặt sát mình , đôi mắt khép , làn mi dài của ngườI đàn ông không có tuổI này ….



Cố hết sức anh xô mạnh ngườI đàn ông đang càng lúc càng tham lam kia ra khỏI ngườI mình , thoát khỏI nụ hôn đầy mê hoặc ….thoát khỏI cảm giác kì cục của chính bản thân anh



- Ông điên à – Kháng gào lên , anh chưa từng nghĩ , không bao giờ nghĩ mình sẽ hôn một ngườI đàn ông …hơn nữa đó lạI là ba của kẻ anh muốn giết


- Cũng không tệ - ông liếm mép , như một con sói trước con mồI , ngườI đàn ông này trở nên đáng sợ từ lúc nào– tôi đã từng không hiểu nổI con trai mình sao có thể hôn một tên con trai , thì ra nó cũng không tệ



- Ông biến thái hả ?- Kháng nhìn trân trân vào ngườI đàn ông đang nheo mắt nhìn anh , cái nhìn đang từ từ thay đôi …trở nên hiền lành hơn…



- Không …tôi cũng không biết nữa – ông chợt cườI – có lẽ từ giờ trở đi


- Là sao?- Kháng nhìn ông ngạc nhiên , ông hoàn tòan khác , đã hoàn toàn khác


- Thì tôi sẽ thử biến thái vớI cậu thôi – ông cườI tươi… cái tia nhìn nghịch ngợm thú vị hướng tớI Kháng



- Ông điên à ? ông điên thật rồI – Kháng giận dữ …có thể vì chữ “thử” của ông , anh đâu phảI trò chơi của ông chứ - tôi sẽ giết ông nếu ông dám


- Ai cha , giận thế kìa , thế lúc nãy không phảI cậu cũng đáp trả sao


Kháng đứng lặng thinh , ông nói không sai , anh có …rõ ràng anh có cảm giác đó …trờI ơi không thể nào …anh lảo đảo ngồI phịch xuống cái ghế êm ái ……



- Thôi nào , không cần phảI căng thẳng thế - ông xoa đầu anh như xoa đầu thằng con của mình - nếu cậu không muốn tôi sẽ không làm vậy nữa , được không ?



Cái nhìn như dỗ dành của ông làm anh nổI điên lên



- Không cần , ông cút ngay đi


- Thế cậu muốn tôi như lúc nãy nữa à – ông càng trêu ghẹo- tôi thì không ngạI đâu


- Biến đi – anh thét lên


- RồI ….rồI, nhưng cậu ăn một chút đi nhé – ông bước ra – yên tâm đi , tôi giúp cậu khống chế con quỷ kia cho , con quỷ trong cậu ấy



Lão già đi khuất rồI , Kháng vẫn ngồI đó , suy nghĩ nhiều thứ nhưng..hình như cũng chẵng suy nghĩ thứ gì …cái gì đó vừa hỗn độn…vừa trống rỗng trong anh….



Thằng Khang từng nói vớI anh , nó không hiểu sao mà ông Duy , ba Phương , lạI có thể thành đạt trong cái môi trường khốc liệt như thương trường ….ông hiền như bụt ấy …” hiền như bụt “ …hừ…phảI chi nó thấy gương mặt sói già của lão lúc nãy xem nó nói gì …




Kháng muốn đứng dậy bỏ đi , cửa vẫn mở …ông ta tin là Kháng không bỏ đi ư?…hay…




Kháng không thể nhúc nhích “ tôi giúp cậu khống chế con quỷ kia cho “ông có khả năng đó sao , nếu ông ta có khả năng giảI phóng anh khỏI nó …hoặc ngược lạI …cũng tốt …anh cũng quá mệt mỏI rồi….có thể tin vào ngườI đàn ông đó không ….




Anh nhớ lạI cảm giác làn môi mỏng của ông trên môi anh …chợt đỏ mặt …khốn kiếp …mình thằng Khang đã đủ mệt rồI …không thể nào …..




Nếu lão dám …anh sẽ đấm vỡ mũi lão ra …anh nắm chắc nắm tay lạI ….



avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:33 am



Ông Duy



Ông mỉm cườI nhìn cái vết đỏ hằn trên cánh tay của mình , nó nổI bật trên da ông …ái chà …đúng là sức trai có khác ….



Ông nhớ tớI cái mặt của cậu trai thú vị đó mà bật cườI , đã lâu rồI ông không vui như thế …I cha …mình thành biến thái mất thôi



Ông cườI vớI trò đùa độc ác của mình , ông muốn Kháng phảI nếm rõ cảm giác khi bị ngườI đàn ông khác hấp dẫn …ông muốn đẩy Kháng sâu vào mốI quan hệ không thể rút chân ra , sau đó …có lẽ …như thế thì còn tệ hơn là giết chết nó nhiều …ông vốn là ngườI không đơn giản …ai bảo đụng đến thằng con trai yêu quý của ông chứ ….




Nhiều lúc ông cũng thấy mình quá ác độc , nhưng ông không cho phép mình mềm yếu ,nếu yếu ông sẽ bị ngườI khác nuốt chửng …ông chỉ yếu đuốI trước mặt vài ngườI thôi , những ngườI ông cần bảo vệ …



Chà …cái cậu bé đó thú vị thật ….



Ông cườI tủm tỉm nhớ lạI ….



Cậu thư kí đưa ông bộ veston vớI bộ mặt ngạc nhiên quá xá cở …ông chủ cườI một mình , một chuyện từ lúc cậu vào làm đến nay đã 4 năm chưa bao giờ xảy ra …



Ông chỉ thực sự cườI khi có cậu chủ , còn lạI ,thường trực là những nụ cườI giả tạo đến mức chuyên nghiệp của một doanh nhân …hôm nay ông thực sự cườI …không thể nào ….từ lúc ông ra khỏI căn biệt thự đó…



- Này , sao cậu ngẩn ra thế , lịch tiếp theo là đến đâu – ông nhìn cậu thư kí trung thành



- Dạ , dùng cơn trưa vớI giám đốc công ty may XXXX ạ - cậu lễ phép trả lờI



- Ôi trờI , chán …cái bà đó lạI muốn kiếm cớ gì nữa đây –ông làu bàu , than thở - đàn bà gì nói chuyện dạn phát khiếp , cứ sấn tớI ngườI ta




- TạI ông chủ hợp chỉ tiêu của các quý bà quá ạ - anh cườI



- Ôi trờI ! à mà Cường này , cậu xắp xếp tốI nay tôi nghỉ ở ngoạI ô nhá – ông cuờI- mai chủ nhật sáng tôi rảnh phảI không?



- Vâng ạ !- Cường càng lúc càng thắc mắc lí do gì ông chủ lạI muốn quay lạI cái biệt thự cũ kĩ ấy , nơi ông và vợ ông sống trước đây , theo Cường được biết ông chẳng đặt chân đến đó lâu rồI …ông cũng chẳng chịu bán đi…




Có cái gì đó thay đổI nơi ông ….có lẽ chính ông cũng chẳng nhận ra…





Phương



Phương nằm trên cái giường quen thuộc ở nhà mà không tin mình có cơ hộI nằm lạI trên nó nữa , ấm áp hơn giường bệnh viện nhiều ….



Đã nằm tròn một tháng trờI , Phương cảm thấy nhớ cái không khí ồn ào của lớp học…cũng gần thi rồI nhỉ …Phương phì cườI nhớ tớI mặt thằng Đức khi vào thăm ….



Phương không nghĩ nó lạI đến thăm mình , thế mà nó lạI đến mớI hay chứ …đến ngồI một đống đó làm mình mắc cườI muốn chết ….không biết nó vớI lớp trưởng tớI đâu rồI , con nhỏ ngang ngược , khó khăn đó…..



Cấp này cha sao sao kì cục lắm , ông có gì đó vui lắm mà cũng ít về đây hẳn …ông lão giao trắng mình cho Khang luôn …cái ông này không biết có chuyện gì làm ông ấy vui như vậy …từ hồI mẹ ra đi đã không thấy ông ấy vui vậy rồI …nghi quá …



TốI nay Khang sẽ về trễ cho coi , ui cha hễ sinh viên là phảI nhậu nhẹt là sao …cái lớp gì mà hở ra là hẹn nhau đi nhậu , cũng may Khang không uống nhiều …uống nhiều cho huấn luyện viên xé xác ra à …



Phương ngó cái gương mặt trong gương mà thấy ớn …cái đầu trọc lóc , tóc thì mọc nham nhở li ti …I cha ơi , đem cái này vô lớp chắc tụI nó cườI có mà xỉu chứ không chơi …




Tiện nói tớI tóc , tóc Khang đã dài rồI , phảI lôi đi cắt thôi , hình như nó mọc nhanh hơn thì phảI …thương quá …mình bệnh mà hắn cứ bơ phờ …




Không biết có gì vui ở cái đầu của mình mà hắn cứ cườI ngất thế không biết , lạI còn bắt mình hứa để tóc dài …hình như cho giống nhân vật trong bộ manga nào đó của Nhật , hình như là Rapuzel …ai mà để cho được chứ , sến thấy mồ ….lạI còn muốn thắt bím cho mình nữa chứ …giống khùng ….



Phương cứ cườI tủm tỉm một mình mà quên mất xung quanh , ít nhất là quên cái dáng cao to đang đứng lặng nhìn Phương



- Ủa anh Khanh , tốI rồI còn đi đâu đây – Phương cườI vớI ngườI anh có đôi mắt buồn …không hiểu sao từ lúc tỉnh dậy lạI thấy đôi mắt anh buồn đến vậy




- Ờ , anh ghe qua coi em khoẻ hơn chưa ? em xuất viện sớm quá – anh như tỉnh dậy



- TrờI ơi vậy mà sớm cái gì nữa , bác sĩ còn la em yếu xìu nữa kìa , ngườI ta đáng lẽ xuất viện còn sớm hơn em kìa – Phưưong đứng dậy rờI khỏI giường – xuông nhà dướI đi em pha trà cho anh



- Không cần đâu , anh ghé qua em từ giã chút thôi , mai anh đi tây Nguyên rồI - giọng anh xa vắng



- Sao gấp dữ vậy anh , mớI quyết định mà đi ngay rồI – Phương ngạc nhiên tiến lạI gần anh , hình như anh uống rượu thì phảI , mùi rượu nồng quá - xuống nhà đi , ang uống trà hay cà phê



- Anh muốn nói chuyện vớI em một chút – anh thở hắt ra khó khăn




- Dạ - Phương có cảm giác mình sắp nghe chuyện gì quan trong lắm , chuyện gì vớI anh Khanh nhỉ



Anh bước theo cái dáng cao gầy của Phương mà tự hỏI , bao lâu nữa thì anh có thể gặp lạI cái dáng này lần nữa



Phương đặt cốc trà trước mặt anh , hình như anh tiều tuỵ lắm ….



- Bạn bè chia tay hả anh ? – Phương cườI - vậy mà còn tỉnh nổI là hay rồI



- Không , anh tự uống đó chứ



- Ủa ngộ vậy , có chuyện gì buồn phảI không ?- Phương ngạc nhiên nhìn con ngườI chững chạc trước mặt mình - bộ anh vớI chị Lan cãi nhau hả ?



- Không ,tạI em –Khanh trả lờI gọn lỏn , dứt khoát mặt cúi xuống tách trà , anh nắm nó chặt đến nỗI sắp bị phỏng tay …



Phương im lặng , chờ anh nói tiếp …Phương không muốn dứt ngang câu chuyện anh sắp nói …có cái gì mách bảo Phương nên lắng nghe



Khanh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt dài đang nhìn anh chăm chú , nói rõ ràng từng tiếng



- TạI anh yêu em – Khanh nhìn rõ vẻ hốt hoảng trong mắt Phương , nhưng Phương vẫn không nói gì



- Anh biết là không nên nhưng từ lâu rồI anh ….anh cũng không nhận ra -Anh khó khăn nói từng lờI – anh biết là không nên nói …nhưng mai anh đi …anh không biết tạI sao …nhưng anh muốn em biết tình cảm của anh




avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:33 am



Phương nhìn anh , nghiêm túc …cái dự cảm của Phương chắc báo về điều này đây , mà tạI sao lạI là anh Khanh chứ , nếu Khang biết sẽ như thế nào , sẽ giận mình lắm ….



Phương cứ ngây ngườI nhìn anh Khanh…




- Em ghét anh lắm phảI không ?- anh hướng đôi mắt tuyệt vọng của mình nhìn Phương – anh biết là anh không nên nói mà….



- Không , không phảI – Phương cuốI cùng cũng mở được miệng mình ra -ý em là em không giỏI trong việc này lắm , anh cần cái gì khi nói vớI em những điều này



- Anh không biết – Anh thở hắt ra , mệt mỏI – anh biết anh không có một chút hi vọng nào hết



- Em xin lỗI



- Không , em không có lỗI gì đâu – anh …dương như đôi mắt tốI lạI – thôi anh về



Phương không thể giữ anh lạI , Phương cũng đang rốI bờI …Phương đứng dậy laọng choạng …đầu đau quá …chóng mặt …




Khanh bước ra tớI cửa thì nghe âm thanh loảng xoảng của li tách vỡ , anh lao vào …Phương mặt mày tái mét đang cố vịn lấy thành bàn …cố giữ thăng bằng cho cái thân hình mỏng manh của mình



Khanh lao đến , ôm lấy thân hình đang sắp ngã …ôm chặt lấy bằng tất cả sức mình …sức mạnh không cần thiết ….



- Em không sao , chỉ chóng mặt thôi – Phương có đẩy anh Khanh ra , đẩy cái thân hình to lớn phảng phất mùi rượu , Phương cảm thấy nguy hiểm



Khanh cứ nhìn trân trân vào gương mặt mà anh thấy xa vờI , anh không cho Phương cựa quậy được trong vòng tay chắc khoẻ của anh …anh không muốn …không muốn bỏ Phương ra



- Anh Khanh , bình tĩnh lạI nào – Phương nghiêm túc nhìn vào mắt anh , như nhắc anh nhớ vị thế của mình



Mặc kệ , anh không muốn nghe theo gì nữa hết , anh muốn quang cái lí trí chết tiệt đi , nó chỉ làm anh thêm đau đớn chứ chả được cái tích sự gì …bây giờ Phương đang nằm trong tay anh ….



- Anh Khanh – Phương quát lên , mong muốn cái gương mặt đang tiến sát mình tỉnh lạI …làm ơn tỉnh lạI đi anh Khanh …



Mặc kệ tất cả , anh hôn Phương …đói khát …mặc kệ đôi mắt hoảng hốt của Phương , đầu lưỡI níu vô vọng vào chút gì ngọt ngào đang chạy trốn …




Phương cố quay mặt tránh gương mặt đắm đuốI , đó …thở …Phương cần không khí ….




- Buông….- Khanh không cho Phương nói thêm , anh đặt môi mình lến đó , ghì Phương xuống sàn bếp lạnh tanh

Phương chống cự vô ích , con ngườI không nhấc nổI mình thì làm sao có thể chống lạI đam mê của con ngườI to lớn phía trên


Khanh dùng tay bịt nhẹ nhàng miệng Phương , không để Phương nói thêm …anh không muốn bị lôi về bằng những lờI nói từ cái miệng ngọt nào đó…..


Phương cố gắng kéo tay mình ra khỏI bàn tay to lớn , muốn thoát khỏI những cái hôn mãnh liệt nơi cổ mình ….muốn thoát khỏI hàm răng trắng đang giật mạnh những cái nút áo cuốI cùng ….


Hơi thở đam mê …mùi rượu ….



Phương cố dùng hai tay đẩy anh ra …vô ích …



Phương không thể chịu nổI , tay anh…tay anh lao vào khám phá phần dướI …Phương không muốn …không muốn ….



- Khang ơi – Phương thét lên …anh Khanh đột nhiên ngừng lạI



Anh rờI môi khỏI cái chấm hồng hồng trên ngực Phương , đau đớn nhìn voà gương mặt đẫm nước mắt trước mặt mình …anh rút tay lại….


Anh đang làm gì thế này ….



- Anh xin…xin lỗI – anh lắp bắp lao đi , chạy trốn khỏI chính đam mê của mình …



Phương nhìn theo ….Khang ơi , em phảI làm sao vớI anh Khanh đây …….
Khang



Khang nắm nhẹ bàn tay vớI những ngón dài của Phương , sao nó mỏng manh quá …



Kể ra cái cậu này cũng hay thật , mớI nãy còn hoảng hốt thế mà giờ ngủ lăn quay ra …ôi cha …còn ôm mình cứng ngắc thế này , đáng lẽ phảI chụp một tấm hình làm chứng mớI phảI , lần nào cũng bảo tạI mình ôm cứng ngắc ngủ thở không được …bây giờ mớI biết ai ôm ai …(^^)



Khang cườI tủm tỉm , xoa nhè cái đầu nham nhám , tròn xoe đang nằm trên tay mình , nếu không cạo đầu thì làm sao biết đầu Phương tròn đến thế này…không có tóc vẫn đẹp ….



Khang cố tưởng tượng Phương để tóc dài thì sẽ ra sao ? …không biết có như rapunzel không ….mà chả hiểu sao Khang lạI thích cái bộ truyện sến đặc ruột đó nữa , lạ thật ….ngoài mấy bộ truyện đánh nhau ì ầm ra thì đây là bộ truyện Khang thích nhất , Khang thích nó từ khi thấy kiểu cườI của ranpunzel giống Phương quá ….nó cứ hiền hiền sao ấy ….vô tình lụm được bí kíp ….



Khang thở dài , Phương không nói nhiều về chuyện anh Khanh nhưng Khang biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai ngườI , mà Khang cũng đoán được phần nào ….đang về thì thấy anh Khanh lao như bay ra ra mà , vào nhà thì Phương quần áo xộc xệch …..cũng may chuyện đó không diễn ra , nếu không dám mình nổI điên lắm à …..



Mai anh Khanh đi , không biết vậy có tốt không nữa ….nhưng cũng chả còn cách nào khác ….Khang thở dài ….



- Không ngủ được hả?- Phương bất chợt hỏI làm Khang giật mình



- Ủa ? em thức chi vậy – khang xoa xoa cái đầu nham nhám tóc con - ngủ đi



- Sao ngủ được , ông thở dài gì mà như thổI vô đầu ngườI ta – Phương cườI - nhột muốn chết sao ngủ



- Sạo thấy ớn , mà coi nè – Khang chỉ vào tay Phương đang dặt trên ngườI mình - thực tế chứng minh , em ôm anh rõ ràng , đừng có đổ thừa tạI anh ôm làm em ngộp thở nhá



- Thì thôi – Phương rút tay ra – tui không bao giờ ôm ông nữa



- Thôi , thôi – Khang cầu hoà – anh đùa ,anh đùa mà …cứ ôm đi ,anh không chống cự đâu



Không đợI Phương ôm , Khang vòng tay ôm lấy con ngườI thanh mảnh gọn trong tay mình ….tay khẽ chạm vào miếng bông băng mềm mềm ….chợt nhói nhói …



- Khang này , anh Khanh hồI nãy có nói chuyện vớI em – Phương ấp úng - ảnh nói ….



- Thương em phảI không ?- Khang đỡ lờI – anh biết



- Sao anh biết – Phương ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt dịu dàng – nói sạo



- Sao không biết ? – Khang cườI – còn biết chuyện gì hồI nãy nữa kìa , quần áo xộc xệch thế mà đòi dấu




avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:34 am



Phương ngạc nhiên nhìn vào gương mặt điềm nhiên nói câu đó , vậy mà Khang đã không hỏI , không nghi ngờ gì sao?



- Anh biết không có chuyện gì mà – Khang nháy mắt -anh cũng nghĩ bữa nay ảnh nói vớI em nên về sớm coi sao



- Anh không sợ có chuyện gì sao ?



- Sợ chứ sao không ?- Khang cườI – anh hỏI mấy ông bạn của ảnh , vừa nói ổng uống rượu là anh dzọt về liền



- Vậy bây giờ em phảI làm sao? – Phương thở dài



- Chả làm gì cả - Khang hôn nhẹ lên mớ tóc con – em cứ im lặng thôi , anh ấy hiểu mà .



- Vậy …chuyện anh ấy đi Tây Nguyên có phảI vì em không ?- Phương nép sát vào Khang hơn



- Chắc không đâu , lí tưởng từ lâu của ảnh mà , em đừng lo- Khang ôm chặt hơn – thôi ngủ đi



Phương thở dài nhăm mắt lạI , có nói gì cũng vô ích



Khang cũng nhắm mắt lạI ….không biết ông già tía sao rồI , thấy ổng không nói năng gì …ổng còn định làm gì nữa không dây ….



Còn anh Kháng nữa ,biệt tăm ….không biết đang làm gì nữa …



Khang lạI thở dài ….sao tất cả cứ rốI tung hết cả lên…..






Khanh




Cảnh vật cứ loang loáng lướt qua cái ô cửa nhỏ , đi xe cũng hay , có thể ngắm cảnh thoảI mái ……



Nhưng dường như cảnh vật chẳng để lạI gì nơi anh , đôi mắt nhìn cứ trống rỗng …nó như phản chiếu lạI tất cả cảnh vật xung quanh …nhưng dường như chẳng để lạI chút gì …



Anh thấy mình cũng may mắn lăm rồI , làm chuyện vậy mà Phương vẫn đến tiễn mình , còn gì mà tiếc nữa …hình như Phương còn yếu lắm , mất nhiều máu quá mà …..



Thôi kệ …..dù sao cũng đã qua rồI ….



Anh tự nhủ vớI lòng , ráng khắc kĩ tất cả những gì liên quan đến Phương trong tim để mà nhớ , biết bao giờ gặp lạI nữa chứ …khùng thiệt , có phảI sinh li tử biệt đâu ….nhưng …vĩnh viễn ….chẳng phảI đau khổ hơn sinh li tử biệt sao ….



Khanh nhắm mắt thở dài ….không lẽ ông trờI bạc đãi mình đến thế sao …..



À , phảI rồI ….hình như Phương có tặng mình quà thì phảI …..



Khanh lục cái mớ đồ lộn xộn lôi ra một cái hộp…ống nghe à …loạI tốt đây …để xem viết gì nào …



“ Mừng anh thực hiện được ước mơ “ – vơ vẩn , sao em biết được ước mơ của anh chớ



“ Chúc anh hạnh phúc “- chỉ đơn giản thế sao ?…chúc anh hạnh phúc , em trả lờI khéo quá nhỉ …anh nhận ra mình không hạnh phúc là tạI em …anh phát hiên ra mình bất hạnh khi biết yêu em ….bất hạnh hơn bất cứ cái gì ….yêu ….mà không được yêu .



Thôi đi ….sẽ nhanh quên thôi ….


Tây nguyên rộng lớn sẽ an ủI anh , Phương à …..tạm biệt …..



Hi vọng lần sau gặp lạI em , anh đã là con ngườI khác ……



Chào …..



Plâycu ….1000km ………..






Kháng




Cái quỷ gì thế này ?….mình đúng là điên rồI ….ở đây làm cái gì chứ ….cái ông già chết tiệt đó ….




Kháng dứt khoát đứng dậy bước ra khỏI căn phòng rộng lớn …phảI rờI đây nhanh , linh cảm cho thấy anh không nên ở đây lâu , phảI ra đi trước khi trờI sáng ….trước khi gặp mặt ông già đó …ông già biến thái đó….




Kháng gần như bó tay vớI ông già đó , lúc ông vào phòng anh giả vờ ngủ ….tránh phiền phức …mà cũng chả biết phảI nói gì vớI lão nữa ….



Lúc cái lão ấy đến gần là anh đã thủ nắm đấm rồI , nếu lão dám một lần nữa anh sẽ cho lão rụng răng ngay …nhưng….




Lão già chỉ hôn nhẹ lên trán anh rồI bước ra …lão thật ra là như thế nào …lão phảI căm ghét mình mớI phảI chứ …




Mấy câu hỏI chết tiệt cứ quay quay trong đầu Kháng làm Kháng không ngủ nổI …vả chăng …cũng tạI làn môi mềm của lão …nó cứ lẩn quất trên trán anh …cái cảm giác thật dịu dàng …anh chưa bao giờ được đốI xử như vậy …kể cả lúc anh còn bé …..



Nhà gì mà to khiếp , dài thượt thế không biết , Kháng lầm bầm chửI rủa cái nhà lạnh tanh này , có vẻ như nó quá cô đơn trống trảI ….



Lão già vẫn làm việc cơ à ….




Kháng nhìn vào căn phòng sáng choang , căn phòng sáng duy nhất trong cái nhà u ám này …..




Phòng làm việc …siêng thế thảo nào giầu …



Kháng ngó xung quanh …trang trí tao nhã …cái màu xanh ngọt ngào sang trọng quá …



Lão già nằm dài trên salông ngủ ngon lành …hay thật đèn sáng thế mà ngủ được …



Như có ma lực nào đó kéo Kháng tớI gần con ngườI đó …lúc ngủ nhìn đôn hậu quá , chả bù cho hồi sáng …cứ như sói…



Vài lọn tóc nâu phủ loà xoà trên cái kính , gương mặt gọn gàng vớI cái cằm hơi nhọn …ông lão này đẹp quá …sao không đi bước nữa đi …uổng đờI ….



Ông lão khẽ rùng mình …ai cha , lạnh đây mà , khuya quá rồI còn gì ….Kháng cởI cái áo khoác đắp lên thân hình cao lớn của ngườI đàn ông trước mặt mình …không hiểu mình đang làm gì nữa ^^



Kháng lạI gần cái bàn to lớn , chỗ ông hay ngồI làm việc đây sao , gọn gàng quá nhỉ ….



Kháng nhìn chăm chăm vào tấm hình đặt ở vị trí đễ thấy nhất ….một ngườI phụ nữ ….bà ta đẹp quá , cái vẽ kiên nghị đó hiếm có ở ngườI phụ nữ …quen quá …giống Phương …mẹ Phương …vợ cái lão già đang nằm chèo queo kia ….




Kháng cườI tủm tỉm …lão già chung thuỷ gớm nhỉ …cho đáng đờI ….



Hình như có gì đó hơi khó chịu ……



Kháng ngó cái lão già đang ngủ mà thấy hơi hơi tộI nghiệp , phảI sống cô đơn đến bây giờ sao , một mình đốI đầu vớIcuộc sống khốc liệt …ông ta có mệt mỏI không …..



Kháng đưa tay gỡ cái kính ra khỏI gương mặt đôn hậu đang ngủ say kia …chợt …ông Duy …nắm chặt lấy tay anh ….



Hết hồn …cứ tưởng lão thức chứ …đôi mắt dài vẫn còn khép …hơi thở đều đều ….ngủ mà cũng kiếm chuyện nữa ….



Kháng lấy tay kia đặt cái kính lên bàn ….ông Duy vẫn nắm chặt tay anh ….rất chặt …



Anh muốn giật ra nhưng sợ ông thức giấc , ông mà thấy anh trong cái tình cảnh này thì chỉ có cườI xỉu thôi ….ông già này …



Anh kéo nhẹ từng ngón ra , ông vẫn cố gắng níu lạI từng ngón …đến ngón út thì ….



- Đã sáng rồI sao – ông mở đôi mắt dài mệt mỏI nhìn Kháng , nhìn xuống tay mình …chợt…. cườI thật tươi – xin lỗI cậu , tật xấu của tôi đó mà .



Ông buông tay Kháng ra , nhìn chăm chú vào gương mặt hỗn độn cảm xúc của Kháng .



- Cậu sao thế - ông nắm lấy tay Kháng…tinh ngịch – hay cậu muốn tiếp tục



- Buông ra , ông già – Kháng giật mạnh tay mình ra – ông già biến thái



Ông Duy nhìn cườI nhìn theo cái dáng đi như chạy của Kháng , xem ra vẫn còn non nớt lắm



Kháng chạy nhanh về căn phòng rộng lớn mà quên mất ý định ban đầu của mình khi rờI khỏI nó …anh đang rất bực bộI , cái nguyên nhân bực bôi anh cũng không rõ …nhưng anh rất khó chịu …..



avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:34 am



Anh nằm dài ra cái giường mênh mông , căn nhà sao lạnh lẽo quá vậy …….



Dù sao ở đây cũng tiện nghi , việc gì phảI sợ lão già đó ……



Anh nhắm mắt lạI , cố xua đuổI cái cảm giác không thể định nghĩa ra khỏI đầu mình …



Ngủ ……






Ông Duy




Ông vớI tay lấy cái kính trên bàn , ông cận không nặng lắm , nhưng khi đọc cái gì thì cần có kính mớI xong …thật phiền phức ….



Cái áo trên ngườI ông tuột xuống sàn …à …áo của cậu ấy đây mà ….xem ra tốt quá nhỉ …



Ông cầm cái áo vẫn còn âm ấm lên , hơi ấm của ông hay của cậu ta …….nhưng có vẻ rất ấm , ông khoác vào ngườI ….cái mùi có chút gì đó bụI bặm lẩn quất quanh ông …



Ông tần ngần suy nghĩ gì đó , chợt cườI gian gian …..



Ông vẫn khoác cái áo của Kháng , tắt đèn …..




Cái cậu này cũng hay nhỉ , nhà ngườI lạ mà ngủ thản nhiên vầy ….cái mặt đen thui ….



Ông cườu thầm , nhẹ nhàng chui vào giường …chạm nhẹ vào cậu ấy ….



- Ai – Kháng giật mình thức giấc – ông làm cái gì mà chui vô đây , ông già



- Thì dzô ngủ chứ còn làm gì – ông thản nhiên nằm xuống



- Sao lạI ở đây ?- Kháng tức giận – qua phòng khác đi



- Chỉ có phòng này là ngủ được thôi , mấy phòng khác bụI lắm , ít ai đụng tớI – ông cườI - vớI lạI ở đây ấm



- Biến thái



Kháng nhảy ra khỏI giường



Ông Duy ngồI dậy , cườI nụ cuờI vốn cố của mình ….có chút gì đó thách thức …..



- Sao cậu lạI sợ , cậu nghĩ tôi sẽ làm gì vớI cậu được nào – đôi mắt ông cũng cườI



- Ông đừng có khùng – Kháng dễ dàng lọt vào bẫy – ông dám làm gì tôi sao



- Thế - ông vỗ nhẹ xuống cái giường rộng - giường đủ rộng cho cả hai ta



- Đầu óc ông có bình thuờng không vậy



- Cậu mớI không bình thường – ông cườI lớn - cậu lo sợ cái gì



- Tôi không sợ gì cả - Kháng bực bộI nằm xuống giường , nơi xa ông già đó nhất



Ông già đó nói đúng …anh lo sợ chuyện gì ….



Ông Duy mỉm cườI nhìn Kháng …trẻ con vẫn là trẻ con …..



Ông xoa đầu Kháng , tóc cứng quá ……



- Tôi cảnh cáo ông – Kháng gạt tay ông ra - đừng có chạm vào tôi




- Được thôi – ông quay lưng lạI - ngủ ngon



Kháng im lặng nhìn ông …



- Ông già – Kháng gọI khẽ - ông còn thức không ?



- Tôi già lắm sao – ông quay đầu lạI cườI vớI đôi mắt tròn nhỏ , đen …hơn cả mà đêm


- Chuyện ông nói hồI sáng đó – Kháng không muốn đôi co vớI lão này – ông có khả năng làm được sao?



- Hi vọng là được – ông nhìn anh có vẻ nghiêm túc hơn - nếu cậu cho tôi cơ hộI


- Là sao?



- Cậu cứ ở bên tôi , học cách khuất phục nó – ông nhìn sâu vào mắt Kháng …cái nhìn của kẻ thống trị



- Đến lúc nào – Kháng không e sợ cái nhìn của ngườI đàn ông này



- Tôi không biết – ông quay đi – có thể suốt đờI



- Ông đùa hả - Kháng kêu lên như muốn át cái giọng cườI không biết là nghiêm túc hay đùa đó



- Thôi tôi ngủ đây – ông dứt khoát quay đi



Kháng không thể ngủ được …không cách nào ngủ được …đêm dài quá …



Ông Duy mỉm cườI một mình , càng lúc ông càng thấy mình làm chuyện lãng nhách …nhưng ông vẫn muốn làm , có cái gì đó làm ông rất vui ….cái trò đùa này ….cứ như của bọn trẻ con …..



Ông chạm khẽ vào tay Kháng ….rồi nắm chặt ….




- Ông già – Kháng rít lên – tôi nói rồI mà



Ông cứ vờ nhắm mắt …nắm chặt hơn bàn tay đang trốn khỏI tay ông ….rồI …bàn tay ấy để yên ….ái chà …..



Cái cảm giác nắm tay một ngườI khác khi ngủ …nó bình an lắm ….



Ông nhớ đến vợ ông , Thư , ông vẫn hay nắm tay cô ấy khi ngủ , bao giờ cô ấy cũng hất tay ông ra ….ngườI đó không yêu ông …




Ông chợt thấy nhói trong lòng , bao lâu rồI vết thương vẫn chưa lành …có lẽ ngày xưa ông không nên ép gia đình cô ấy , nếu thế cô ấy có lẽ đã không căm hận ông ….



Bàn tay cậu ấy ấm quá ………..




avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:34 am


Phương




Sao hôm nay ông trờI nắng gắt thế không biết , ngồI trong phòng thi mà cứ như ngồI trong lò thiêu ….mồ hôi ướt đẫm áo …..




Cái tụI nhí nhố hò hét khi vừa thoát khỏI cái lò quay đó , mặc kệ ông trờI tụI nó cứ khoái chí khoe khoang cái sự trúng tủ của mình …..ông thầy đổI tính rồI , cho đề dễ quá mà ….




Phương nhìn xung quanh tìm cái dáng quen thuộc , hôm nay tên ấy không thi mà …..



- Phương – cái bóng quen thuộc vẫy vẫy



Phương thấy Khang có vẻ vui bất thường , cả tuần nay tên này cứ như lên cơn điên ấy , lần thi nào cũng vậy ….




Phương đi học lạI một tháng thì vào thi , cũng không khó lắm , ít ra hơn cái tên này ……





- Này , có gì vui thế - Phương nói vào tai cái tên mang bộ mặt hí hửng ngồI trước



- Bí mật - hắn ta đắc chí , bày đặt úp úp mở mở nữa



Phương không thèm hỏI nữa , có hỏI thì cũng làm tên này thêm khoái chí thôi



Khang chạy xe hơi nhanh hơn bình thường ….chuyện gì thế nhỉ …..




Phương đứng sững sờ nhìn ngườI đàn ông đang ngồI trên ghế



Ông HảI …….




Phương muốn khuỵ xuống , lạI chuyện gì nữa đây ….




Khang vòng tay qua vai Phương đẳy Phương bước tớI trước mặt ba mình ….tự tin




- Ba muốn nói chuyện vớI em – Khang cườI tươi - đừng lo




Ông HảI nhìn nó gượng gạo



- Bác muốn xin lỗI con



- Không , không có gì đâu ạ - Phương lúng túng , vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì



- Bác muốn nói chuyện vớI con – ông có vẻ tự nhiên hơn - một cách nghiêm túc


- Dạ


Phương ngồI xuống mà lòng dạ cứ nhảy nhót hết cả lên , có chuyện gì xảy ra đây .



Phương nhìn Khang , Khang đứng dậy bước ra sau bếp như muốn để hai ngườI nói chuyện , không quên gởI lạI nụ cườI trấn an cái gương mặt đang ngơ ra của Phương



- Con còn đau không ? – ông làm Phương ngạc nhiên hết sức , cứ như hồI xưa ông hỏI thăm nó khi nó bị té vậy



- Không ạ



- Bác xin lỗI – ông có vẻ rất thành thật




- Không sao đâu ạ - Phương cườI - chuyện này cũng khó trách bác mà



- Bác nói thẳng luôn – ông nói một cách khó khăn - chuyện của con vớI thằng Khang bác không can dự nữa , có lẽ ba con nói đúng , hạnh phúc của nó phảI để nó tự quyết định




Phương nhìn ngườI đàn ông trước mặt mình …bốI rốI …chuyện gì đã khiến ông thay đổI nhanh thế , có phảI nó đang mơ



- Dù sao ,bác cũng không muốn mất thằng Khang – ông cườI gượng gạo – nhưng dù sao bác cũng chưa quen vớI mọI chuyện cho lắm




Ông nhìn Phương chắm chú ….



- Cho nên hai đứa cũng đừng làm chuyện gì quá – ông đã cườI tươi hơn – ít ra là trước mặt bác



- Không , không có đâu ạ - Phương lúng túng trước những lưòi ngườI đàn ông này vừa nói, cứ như không thể tin vào tai mình vậy- con cám ơn bác




- Thôi , bác cũng kệ tụI bay – ông lắc đầu - tự nhiên lao vào chuyện này , thiệt tình ….




Ông thở dài …..


avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:35 am


Phương im lặng ……..




Ông HảI đã về từ lâu , Phương vẫn ngồI đó ….tự hỏI chuyện gì đang xảy ra , lẽ nào ông lạI chấp nhận tụI nó ….




Khang ôm choàng lấy Phương …hôn nhẹ lên cái đầu đinh xem ra rất mốt của Phương …




- Sao ngẩn ngườI ra thế , em không muốn vậy sao ?



- Không , chỉ là quá bất ngờ thôi



- Ờ , anh cũng bất ngờ - Khang cườI - chắc ổng sợ thôi , anh Khanh thì đi tay Nguyên mất , còn anh Kháng thì …ổng không thích anh ấy lắm …chỉ còn anh thôi



- Ông trở nên bất hiếu vậy từ hồI nào vậy – Phương nhìn vào cái mặt cườI nhăn như khỉ của Khang



- Ai bất hiếu – Khang cườI to – anh vẫn yêu thương ổng mà




Phương tự hỏI nó đã làm gì tốt đến mức mà ông trờI ưu đãi nó đến thế …đúng là ông trờI quá cưng chiều nó rồi….





Nó dựa hẳn ngườI vào Khang , để Khang ôm lấy nó ….

Nắng không còn gắt nữa ……..



( hết rồi, mừng ghê, kỳ này về nhà ăn cơm với mắn ruốc, post nhiêu đó tiêu quá trời ca-lo của con ng` ta -____-)


avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Sun Dec 04, 2011 8:35 am


Kháng


Kháng ngồI ngó chăm chú ra vườn …ỗng lão đang xớI đất cùng lão làm vườn ,cái lão này không biết đang nghĩ gì nữa …….


Nhìn ông già đó cườI mà phát ghét ……


Kháng thở dài , gần hai tháng nay Kháng ở đây , chẳng buồn ra ngoài nửa bước …gần hai tháng ở cạnh ngườI đàn ông đó ….


Ổng cho sửa sang lạI căn biệt thự , thuê thêm ngườI chăm sóc …cứ như cho Kháng ở không vậy ….dù vậy ông vẫn ngủ chung căn phòng đó ….vớI Kháng …


Kháng thoáng đỏ mặt , cái lão già đó không biết nghĩ gì nữa …dường như lão chẳng muốn làm gì khác ngoài nắm lấy tay Kháng và ngủ ….nếu có quá đáng thì chỉ là cái hôn trên trán trước khi ngủ thôi …


Khang đã đọc rất nhiều sách , suốt ngày đọc sách …lão già có cả một thư viện khổng lồ , hơn nữa anh cũng không ngờ là sách lạI hay đến vậy ….


Mớ tài liệu trên tay Kháng bị gió thổI bay vài tờ …tài liệu của công ty ông Duy .. Kháng vớI tay nhặt mấy tờ giấy đầy những chữ …..


Không biết ổng có ý gì khí đưa cho Kháng mấy thứ liên quan tớI công ty nữa , còn giảng giảI rất cặn kẽ ….ông ấy muốn mình làm việc cho ổng sao ….vớ vẩn , một thằng không học hết cấp 2 như mình sao ……


- Này ,chụp lấy


Kháng theo quán tính đưa tay chụp lấy vật đang bay đến …một bông hồng …


Kháng quay lạI nhìn chủ nhân cái bông hông đó , ông đứng dướI nắng tay ôm một bó hồng lớn …đỏ thẩm …cườI thật tươi ….


Khỉ thật hôm nay ông ấy cần nhiều hoa hồng thế làm gì , bình thường ông có ưa hoa hồng đâu chớ …


- Ông làm cái khỉ gì thế ? –Khán nhăn nhó nhìn cành hoa còn tươi nguyên trên tay nình , gai chạm vào da nghe nhồn nhột ……


- À , hôm nay sinh nhật Thư – Ông nhìn xa xăm… một nơi nào đó …nơi không có Kháng


- Đó là chuyện của ông – Kháng nắm chặt tay ….nhoi nhói – ông vất cái thứ quỷ này cho tôi làm gì


Ông thản nhiên cườI …rồI chợt nụ cườI tắt ngấm …


- Tay cậu sao thế này – ông nhẹ đặt bó hồng to lớn xúông bàn lao đến – buông tay ra xem nào


- Mặc kệ tôi - Kháng hất tay ông ra…mặc cho ông cố gắng gở cành hoa gai góc khỏI tay anh


Ông nắm chắc tay Kháng lạI , không để cậu vung vẩy bàn tay rướm máu , nhìn thẳng vào cậu …cái nhìn chẳngdịu dàng như lúc nãy nữa , cái nhìn đắc thắng ……


- Cậu đang ghen à ?


- Ông đừng có điên – Kháng gằn từng tiếng


Không để Kháng nói tiếp ông hơi nhoài ngườI tớI đặt môi mình lên môi Kháng


Ông ta lạI hôn mình , cái ông già này ….ông già làm vườn đang nhìn ….lão chỉ lắc đầu quay đi …..liệu lão có nói lung tung không ….nếu thế thì danh tiếng ông già phảI làm sao ?…(suy nghĩ chả ăn nhập gì tớI vấn đề ^^)


LưỡI ông thôi quấn lấy lưỡI Kháng , môi ông không còn đè chặt lên làn môi hơi khô của Kháng nữa …Kháng để mặc ông hôn lên trán lên tóc mình …rồI bất chợt …ông nhìn Kháng cườI


- Hôm nay cậu không chống cự à – cái nhìn tinh nghịch của ông làm Kháng xấu hổ


Anh sững sờ nhìn ông , anh cũng không ngờ mình không phản đối …không …anh cảm thấy choáng váng , anh đang lo sợ về bản thân đang càng lúc càng mất điều khiển này


Ông Duy cườI nhìn theo anh đỏ mặt chạy khỏI “ hiện trường :”. Ông không nghĩ mình lạI thành công sớm thế …nhưng kiểu cườI của ông chẳng có chút gì ác ý …thật hay đùa ….


Kháng


Kháng nằm dài trên cái giường êm ái rộng mênh mông , lơ đễnh nhìn mấy đám mây mệt mỏI bò qua bò lạI trên cái khung trờI xanh xanh vàng vàng chán ngắt …Kháng không thích buổI chiều , nó gợi cho anh nhớ những chuyện không vui một chút nào …nhưng ngày nào cũng có buổI chiều , mặc kệ anh có muốn hay không ….


Anh nhớ tớI cái thờI thơ ấu chán ngắt của mình ….nhớ tớI cái lão ba nuôi hay lôi anh ra làm thú tiêu khiển …nhớ tớI những trận đòn như cơm bữa …nhớ tớI gương mặt khoái trá của lão khi thấy anh đau đớn ….anh nhớ tất cả như mớI vừa hôm qua anh còn sống trong địa ngục …..


Anh lấy tay đập vào cái đầu đang bộn bề của mình , cái gì đã níu kéo anh ở lạI cái thế giớI quái quỷ này …..thằng em trai dễ thương , ngườI duy nhất coi anh là tồn tạI , không phảI ông ba vớI cái nhìn xa lạ hay ông anh hay nhìn anh e dè…..nhưng …nó đã tìm thấy hạnh phúc của nó rồI , nó sẽ hạnh phúc vớI Phương , ít ra nó cũng không để mất con ngườI đó một lần nữa …vậy thì anh còn gì phảI luyến tiếc nữa …….


Không phảI anh luyến tiếc thằng em trai , thật lòng anh yêu thuơng và mong nó hạnh phúc , bây giờ nó như vậy , dù sao anh cũng mừng cho nó …..


Gần đây anh không còn bị con thú chết tiệt trong anh hành hạ nữa ….không phảI con thú , mà là một cái khác của anh ….có lẽ vì anh bận đọc sách quá chăng ….hay bởI vì ngườI đàn ông đó …..


Anh thở dài , lấy tay che bớt cái rực rỡ cuốI cùng của buổI hoàng hôn , cái màu rực rỡ chói lọI nhưng sao buồn thế không biết …….


Anh biết ngườI đàn ông đó muốn làm gì anh , anh biết cái thái độ quan tâm lo lắng đó nhằm phục vụ ý đồ gì …..nhưng anh không thoát ra được , anh không thể chống cự trước những quan tâm , những yêu thương mà anh biết là dốI trá đó … anh đâu có ngu tớI mức cắm đầu cắm cổ tin ông già đó …nhưng anh cũng không thoát ra được …..


Anh muốn trốn tránh ….anh vùi đầu vào sách vở nhưng lạI không muốn ra đi , anh không muốn xa nơi cho anh một chút yêu thương dù là giả dốI…. ở nơi ngườI đó ….anh thấy mình giống con thiêu thân quá…..


Anh nằm như thế để chờ cái ánh sáng cuốI cùng của hoàng hôn tắt hẳn , anh không thể làm gì vào những lúc như thế này …..


Anh mở choàng mắt , không ngờ lạI ngủ được , không biết bao lâu rồI nữa ….


Có tiếng gì ồn ào thế nhỉ ….


Anh đứng dậy ra xem cái gì ồn ào thế không biết , những ngườI làm công hiền lành chất phác có bao giờ nghe cãi cọ đâu …..


Phòng ông già đó , tiếng của ngườI phụ nữ nào đó ….có vẻ tức giận lắm …..


- Anh không hiểu sao , bao nhiêu năm qua rồI anh vẫn không chịu hiểu à - ngườI phụ nữ sang trọng , đẹp như một đoá phù dung lúc gần tàn , rực rỡ chói lọI ……


Anh lừ mắt đuổI mấy cô giúp việc đang tò mò háo hức xem ông chủ đẹp trai vớI ngườI đàn bà đó ….


- Tôi nói lạI lần cuốI , tôi không bao giờ tha thứ cho anh , sẽ vĩnh viễn căm hận anh - cái nhìn có lửa của bà như muốn đốt cháy ông – anh có làm gì cũng vậy thôi


- Thư à , anh chỉ muốn mừng sinh nhật của em thôi – Ông già cất giọng yếu đuốI , làm Kháng suýt té vì bất ngờ - anh đâu có ý gì đâu


- Cám ơn anh , nhưng tôi không muốn nhận bất cứ thứ gì của anh hết – bà ta gần như hét toáng lên – tôi căm ghét tất cả mọI thứ của anh


- Anh hểu rồI – ông già nói một cách khó khăn – anh xin lỗI , nhưng chuyện đã qua lâu rồI mà Thư


- ĐốI vớI tôi thì không lâu - mặt bà ta đỏ lên tức giận , nhưng chỉ làm cho gương mặt thêm cuốn hút


- Em cứ cố chấp mãi thì được gì chứ , chỉ làm con buồn – ông nhã nhặn – anh chỉ muốn mình có thể làm bạn thôi mà


- Anh đừng lôi con ra , nó là con tôi nhưng không có dính dáng tớI chuyện này – bà như sắp bùng nổ - và không bao giờ tôi có thể làm bạn vớI anh hết


- Em muốn gì – nhìn ông có vẻ đau khổ quá – em cần thứ gì để tha thứ cho anh


- Không có thứ gì hết – bà có vẻ chùng xuống , mọI phụ nữ đều yếu đuốI khi đàn ông đau khổ , bà cũng không ngoạI lệ - anh không thể thay đổI được gì và tốt nhất , đừng để em nhớ anh


- Em ghét anh đến thế sao


- Em không thể tha thứ cho anh , cả đờI này – bà thấp giọng xuống , giọng nói nghe rất ngọt ngào , như lưỡI dao bén ngót – em xin lỗI


- Anh hiểu rồI – ông thẫn thờ nhìn bà – em đi đi , em có nhận được quà của con chưa ?


- RồI – bà dứt khoát quay đi – em về đây


Bà bước ra để lạI trên sàn nhà một bó hồng lớn , đỏ thẫm , tan nát ……


Kháng nhìn theo cái dáng uyển chuyển của bà , một phụ nữ đẹp hiếm thấy . Bà sang trọng kiêu sa trong cái váy đen như màu mắt , gương mặt đẹp sức sảo vớI cái mũi thanh mảnh và đôi môi chín mọng , thân hình uyển chuyển của bà đủ sức giết chết bất cứ ngườI đàn ông nào , cái nhìn kiên nghị đó cứu vớt cho sự lả lơi của đôi môi gợI cảm , mái tóc đen xoăn nhẹ …..cái nhìn của một ngườI mạnh mẽ ….quá mạnh mẽ ở một ngườI phụ nữ …


Kháng bước vào phòng khẽ khép cánh cữa lạI , anh muốn cườI nhạo ông …không phảI thế , anh không đủ vui để làm như thế , nhưng anh lạI không muốn bỏ đi , không muốn bỏ cái ngườI đang ngồI thẫn thờ trên cái ghế sang lông to lớn …..


- Cậu nên đi ra đi – ông nói nhẹ như gió thoảng – tôi mệt lắm rồI


Kháng lặng yên không nói gì , anh chỉ tiện tay lật lật mớ tài liệu trên bàn mà anh không biết nó nói gì nữa


- Xin cậu ra cho – ông nói nghe rõ ràng hơn – nhanh lên


Kháng mặc kệ cho cái giọng uy quyền của ông , ông vốn chẳng có quyền gì ra lệnh cho Kháng , và anh cũng chẳng quen nghe lệnh ai ……


Ông không nhìn Kháng nữa , ông lấy bàn tay to lớn che lấy gương mặt không có tuổI của mình , che lấy gương mặt yếu đuốI ……..


Kháng mặc kệ cho mình muốn làm gì thì làm , anh không muốn gò bó mình nữa , anh muốn sống tự do …anh muốn đến vớI ông ……


Kháng gỡ nhẹ bàn tay ông ra , nhìn sâu vào đôi mắt nhoè nhoẹt nước , điểm có vẻ già nhất trên gương mặt ông ….


- Tôi không cườI ông đâu – Kháng nói khẽ - ông không cần che mặt làm gì


Kháng nắm chặt lấy tay ông , ông cũng không phản đốI chỉ nhìn Kháng bằng đôi mắt nâu đầy nước ….


Kháng ôm lấy ông , hôn nhẹ lên mắt ông …liếm nhẹ những giọt nước mắt đang lăn trên mặt ông ….cái vị lờ lợ mà từ lâu Kháng không còn nhớ nữa ….


Kháng mặc kệ sự ngạc nhiên đang nằm chình ình trên mặt ông , Kháng đặt môi mình lên môi ông ………


Kháng tự do ….hoàn toàn tự do …anh không bị bất cứ ý nghĩ gì kiềm kẹp …anh lấy tay che đôi mắt nâu mở to ngạc nhiên của ông …tiếp tục hôn ông ngấu nghiến …mặc kệ cái lưỡI ông cứ đơ ra ….



Ông nhắm mắt lạI …bắt đầu đáp trả lạI ……


Ông kéo tay Kháng ra khỏi mắt mình , đặt nó sau cổ mình ….lao vào nụ hôn đắm đuốI …mạnh mẽ đến man dạI …..


Ông đã dứt ra khỏI nụ hôn dài như vô tận đó , nhưng Kháng thì chưa …vẫn chưa đủ , Kháng muốn nhiều hơn nữa …. Kháng muốn tất cả …..


Kháng tiếp tục đặt môi mình lên vừng trán rộng , lờ mờ vài nếp nhăn nhưng mấy cái nếp nhăn vớ vẩn ấy chả làm ông già đi tẹo nào ….


Liếm dọc cái mũi cao của ông …..ông bất ngờ kéo mặt Kháng ra , nhìn thẳng vào mắt Kháng ….ông có vẻ đã bình thường trở lạI , bằng chứng là ông đã cườI mà hỏI Kháng


- Cậu muốn tôi à – cái cườI của ông có chút gì đó thích thú , ngạc nhiên ….và trong mắt Kháng , có cả ngọt ngào trong đó nữa


Kháng không trả lờI , chỉ kéo tay ông ra ……tiếp tục mơn trớn cái cổ cao …cắn nhẹ vào đôi tai rộng …..


Kháng cho tay vào trong cổ áo ông …bàn tay được giữ lạI ở tim bởI một cánh tay khác , cách nhau một vạt áo nhưng vẫn ấm áp lạ kì …..


- Cậu suy nghĩ kĩ chưa – Ông không cườI mà nhìn Kháng nghiêm túc , tay ông nắm chặt tay Kháng , bàn tay đang cảm nhận nhịp đập gấp gáp của trái tim ông


Kháng vẫn không nói gì , chỉ lôi ông vào một nụ hôn dài thay cho câu trả lờI ….ông cũng không muốn hỏI nữa ……


Những cánh hoa hồng dập nát trên tấm thảm dướI trọng lượng của hai con ngườI đang quấn chặt lấy nhau ….những cánh hồng lả tả ….nhưng đỏ thắm ….

………..


Ông Duy


Ông nhìn vào gương mặt không biết thể hiện điều gì của cậu thanh niên đang nằm cạnh mình …


Ông mỉm cườI , lúc nãy cậu ta nóng bỏng lắm mà giờ lạI lạnh ngắt thế này ….lạ thật , ông còn đang thấy may là phòng làm việc của mình là phòng cách âm chứ nếu không ….


Ông cúi xuống hôn nhẹ lên vừng trán đang cau lạI , không biết đang suy nghĩ gì nữa ….


- Cậu hốI hận à – ông hỏI vớI cái giọng trìu mến nhưng có chút gì dí dỏm


- Không - cậu trả lờI gọn lỏn và chẳng nói gì thêm


- Thế giờ cậu định làm gì – ông cuờI thành tiếng – sau khi cướp mất đờI tôi


- Ông đừng có tào lao – Kháng có vẻ dịu đi - chẳng phảI ông muốn như thế này sao , trả thù thành công rồI đấy


Ông ngạc nhiên nhìn Kháng , Kháng chẳng buồn nhìn lạI ……


- Cậu nhận ra à - Một lúc sau ông cất tiếng – thông minh thật


- Ngu sao không nhận ra – Kháng giật tay ông khỏI tóc mình – ông làm như tôi 2 –3 tuổI ấy


- Thế giờ cậu định sao


- Chờ ông đi nước tiếp theo – Kháng thở dài - tống tôi đi


- RồI sau đó


- Ông cần gì phảI biết – Kháng nhìn thẳng vào ông - điều ông cần biết là ông đã thành công


- Có nghĩa là cậu yêu tôi – ông cườI hóm hỉnh


- Ông cần biết làm gì – Kháng có vẻ bực


- Thì mục đích của tôi là làm cậu yêu tôi – ông đưa tay xoa dọc thân thể rắn chắc của cậu


- Vậy thì ông thành công rồI đấy - Kháng lạI hất tay ông ra - giờ thì ông định làm gì


- Vậy cậu muốn tôi làm gì


- Có lẽ tôi nên đi - Kháng thở dài – ông cũng đâu có cần tôi


- Cậu muốn làm đúng ý tôi à – Ông cườI - yếu đuốI như vầy từ lúc nào thế


- Thế tôi phảI làm gì vớI ông già như ông – Kháng bực bộI cái kiểu nói chuyện của ông già chết tiệt này


- Chinh phục tôi – ông nói gọn lỏn rồI nhìn Kháng cườI – tôi không đuổI cậu đi , đây chẳng phảI là cơ hộI sao


- Ông không muốn trả thù tôi sao – Kháng nhìn ông ngạc nhiên , đôi mắt đen láy phản chiếu cái gương mặt đang đắc ý nhìn anh


- Xong rồI , cậu đã nói yêu tôi , vậy là tôi đã thành công


- Chỉ vậy thôi à


- Ừ


- Ông đang đùa à


- Không biết , nhưng không muốn làm khác – ông cườI nụ cườI hiền lành nhất mà Kháng thấy


- Thôi đi – Kháng cụp mắt xuống – ông yêu vợ cũ của mình như điên ấy , ai mà chen vào được


Ông im lặng , cái im lặng làm Kháng muốn nghẹt thở ….


- Cả đờI này Thư sẽ không tha thứ cho tôi – ông thở dài phá bỏ cái không khí nghẹt thở mà ông không hay biết


- Ông làm gì tệ lắm hả ?


- Ừ , tôi lấy cô ấy năm cô ấy 18 tuổI , thật sự yêu cô ấy nhưng lúc đó tôi dạI dột quá


- DạI dột ?


- Tôi đã quá dạI dột , tôi đã phảI vào đờI sớm , không có thờI hoa mộng đạI học như cô ấy , ghanh tị và ích kỉ làm tôi mờ mắt – ông ngậm ngùi


- Ông làm gì ?


- Ép nhà cô ấy vào cảnh khó khăn , chuyện này tôi thừa sức làm sau đó buộc cô ấy đồng ý – ông thở dài – không những thế còn đẩy ngườI yêu của cô ấy vào đường cùng


- Vậy mà bà ấy vẫn sống vớI ông à ?


- Tôi ngu đến mức để cô ấy biết sao – ông cườI nhẹ - lúc đó tôi là ân nhân của nhà cô ấy , sau này cô ấy biết là li dị tôi ngay lập tức


- Ông yêu bà ấy lắm à ?- Kháng hỏI mà nghe tim mình như ngừng đập


- Ừ , yêu cô ấy đến điên cuống – ông nhìn một nơi nào đó - chắc trờI phạt tôi


- Vậy thì làm sao tôi có thể chinh phục ông - Kháng có vẻ giận


- Đó là tuỳ cậu – Ông cườI , thoát khỏI sự lôi kéo của quá khứ - nhưng vừa nãy cậu đã rất thành công đấy thôi .


- Vớ vẩn


Ông cườI to , thích thú vớI cái kiểu trêu ghẹo của mình ….


- Cậu muốn đến công ty tôi làm việc không – ông đột nhiên hỏI nghiêm túc


- Tôi biết gì mà làm – Kháng cục cằn - học chưa hết cấp 3 thì biết làm gì


- Làm thư kí cho tôi , cậu Cường được đưa đi học rồI – ông chợt hấp háy đôi mắt – làm việc thực sự chứ không chỉ lên giường đơn thuần đâu nhá


- Tào lao – Kháng liếc ông đe doạ - ông nghĩ tôi làm được sao


- Được , cậu từ từ học thêm – ông cườI khích lệ - hơn nữa cậu cũng biết rất nhiều rồI đấy , cả hai tháng học hỏI điên cuồng mà


- Ông tin tôi sao , coi chừng sạt nghiệp


- Chả sao


- Ông tin tôi thật à


- Thật


- Không có ý đồ gì chứ ?


- Có lẽ có – ông cườI – trong những lúc rảnh thì có thể làm gì đó ngoài công việc


- TạI sao ông phảI làm vậy ?


- HỏI nhiều quá – ông nhăn nhó – không phảI tôi đang tạo cơ hộI cho cậu sao ?


- Chết tiệt , ông chờ xem – Kháng nhìn ông cườI , lâu lắm rồI mớI thấy anh cườI như thế - ông sẽ hốI hận cho mà xem


- Ừ , tôi chờ - Ông Duy ôm lấy Kháng như ôm lấy tấm phao cứu ông trong cái cuộc đờI chán ngắt này


Ông và Kháng đều tự mình bước vào mốI quan hệ nguy hiểm này , nhưnh cảm giác tự do đang chảy trong ngườI không cho phép ông làm ngược lạI ….


Cái cảm giác mà ông đã mất từ khi sinh ra ….



Kết thúc


Kháng gào lên


- Ông còn lề mề đến bao giờ , sẽ trễ mất - Kháng quăng bộ veston màu xám cho ông – chỉ còn 45 phút thôi


- Ai bảo tụI nó không chịu lên đây trước – ông làu bàu gài nút cái sơ mi mớI cáu – ai lạI để cha mình đi tiễn kiểu này


- Ông đừng có càu nhàu – Kháng kéo ông lạI , nhanh chóng gài nút và thắt cà vạt cho ông một cách chuyên nghiệp


- Làm gì cuống lên thế - ông vươn ngườI hôn lêm trán Kháng – chúng chỉ đi có ba tháng thôi mà , cái du học ngắn hạn ấy có khác gì đi du lịch đâu


- Ông đừng có lấp liếm , hôm qua tôi đã bảo ông ngủ sớm – Kháng vớI tay lấy cái di động nhá máy gọI tài xế - già mà cứ ham hố


- TạI cậu hấp dẫn quá – Ông cườI choàng tay ôm sau lưng Kháng – mà này , vẫn gọI tôi bằng ông à


- Nhanh lên – Kháng đẩy cái mặt đang cà rỡn khỏI mặt mình , tránh xa cái giọng thì thầm khẽ vào tai đây mê hoặc - trễ lắm rồI


Ông Duy nhìn Kháng bận rộn căn dặn ngườI giúp việc mà cườI , cậu ấy hoàn toàn hơn cả sự mong đợI của ông , cậu không ngừng học hỏI tiến bộ trong công việc …..đố ai biết được cậu ấy chưa học hết cấp 3 , quả thật cấu ấy giúp ông rất nhiều , cậu ấy quá thông minh …nhưng cậu ấy chưa đủ thông minh để hiểu tình cảm của ông dành cho cậu ấy đã đến mức nào , ông thật sự cũng không ngờ …..nhưng cứ để như thế này …..ông cườI cái cườI hơi gian gian ….ông muốn đóng vai ngườI để cậu ấy chinh phục một thờI gian nữa …..


…..


Khang nắm lấy tay Phương , Khang biết Phương không muốn gặp anh Kháng , Phương vẫn chưa chấp nhận chuyện anh Kháng vớI ông Duy ….


Ông Duy vẫn không nói gì rõ ràng , nhưng Khang biết…. Phương biết ….ngay từ cái ngày đầu ông giớI thiệu Kháng làm thư kí cho ông , cái nhìn không thể giấu diếm của hai ngườI đã tố cáo tất cả ….Phương vẫn không chấp nhận chuyện này …


Phương hạn chế gặp Kháng , ngay cả việc ông Duy bảo lên ở vớI ông vài ngày để tiện chuẩn bị đi qua Úc , Phương cũng từ chốI ….


Hai đứa muốn đi 3 tháng , muốn tìm 3 tháng tự do hơn ở đất nước ngườI ta , muốn có thể biểu hiện tình yêu của mình tự do trong 3 tháng đó ….và trờI đất ơi , Khang gần như quên mất Phương phảI học vớI cái lịch kín mít và mình thì cái lịch tập huấn kiểu giết ngườI đang chờ mình …mặc kệ…..ông trờI cho tụI nó một sự trùng hợp cực kì may mắn ….


Cái sân bay ồn ào vớI cái cảnh tiễn đưa , vài ngườI nước ngoài nháy mắt vớI tụI nó khi thấy tụI nó nắm tay nhau ….


Khang thở dài , tính ra cũng buồn ….anh em nhà nó đến là khổ sở vớI gia đình Phương , kiếp trước chắc mắc nợ gì đây ….nó , anh Kháng ….còn anh Khanh nữa…..


Chị Lan , cái chị ngườI mẫu xinh đẹp ngườI yêu cũ anh Khanh đã gặp Khang . chị ấy muốn tìm anh ấy , chị bằng lòng bỏ tất cả để theo anh mặc dù chị biết lí do anh chia tay chị . cái cô gái đó quá cố chấp , chị ấy nhất quyết bỏ cái anh đèn mê hoặc của sàn catwalk đẻ theo anh , ngườI ơn cũng là ngườI yêu của chị ….không biết cái gì làm chị tin là mình có thể thay đôi anh nữa …nhưng cầu mong chị thành công , anh Khanh xứng đáng đựoc hưởng hanh phúc


Khang thở dài , Phương nhìn trân trân vào hàng ngườI ….anh Kháng …..


- Xin lỗI , cha đến trễ quá – ông xoa đầu thằng co trai – Khang qua đó chăm sóc Phương dùm cha nhá


- Vâng ạ - Khang vẫn còn ngượng khi gọI ông Duy là cha


Phương nhìn anh Kháng , anh khác trước nhiều , chững chạc hơn , nghiêm túc trong bộ veston làm Phương không thể nhận ra con ngườI nói chuyện hất sức nhẫn tâm vớI mình dạo nào …..anh cườI ngượng nghịu …..


Ông Duy giữ Khang lạI khi Khang định ngăn Phương khi Phương bước về phiá anh Kháng , anh mắt ông như bào “ kệ nó , dù sao cũng phảI nói chuyện một lần mà “


- Anh xin lỗI em – kháng cuờI ngượng nghịu nói vớI Phương


- Chuyện gì ?- Phương chẳng cườI nổI - nếu chuyện phang vô đầu em thì không có gì


- Tất cả mọI chuyện - Kháng cườI có vẻ tươi hơn – em đi may mắn


- Cám ơn– Phương nhìn Kháng- em cũng muốn nói vớI anh một chuyện


- Em nói đi


- Em vẫn không chấp nhận được chuyên giữa anh và cha em – Phương cúi mặt - mặc dù em cũng không hơn gì


- Anh hiểu


- Nhưng ….em nhờ anh chăm sóc cha em – Phương khó nhọc nói – em biết anh làm cha em hạnh phúc hơn trước rất nhiều


- Anh hiểu mà – Kháng cườI – cám ơn em


- Cám ơn anh , em đi


- Ừ , nhớ phone cho anh khi em đến nơi


- Vâng


Phương quay đi , lạI bên ngườI cha đang cườI gì vui vẻ vớI Khang .


- Cha à , mẹ gọI điện nói tháng sau sẽ kết hôn - Phương nhìn cha mình , đôi mắt buồn rườI rượI


- Cha biết rồI - mắt ông cũng buồn – cha sẽ tớI chúc mừng , con nghĩ cha nên đi không ?


- Cha hỏI mẹ trước xem


- Ừ , con đi khoẻ nhá – ông xoa đầu thằng con yêu quý - nhớ phone cho cha


- Dạ ! – Phương quay lạI nói vớI ông – cha sống hạnh phúc nhá , đừng lo cho con


- TrờI đất cái thằng quỷ này – Ông cườI - cứ làm như sinh li tử biệt ấy có 3 tháng thôi


- Không , con chỉ hi vọng cha được vui thôi – Phương cườI vớI ngườI cha đáng kính phía sau một lần nữa rồI bước theo Khang


Ông Duy nhìn theo thằng con khuất dần , nó nói vậy là chấp nhận chuyện của ông sao….cái thằng này , có lẽ ông sẽ tìm được hạnh phúc thật sự mà ông đã không có từ lúc chào đờI đến nay


Để rồI xem cuộc đờI đưa đẩy số phận của ông và con ông đến đâu , nhưng …cho dù đến đâu thì ông cũng mặc , ông muốn bảo vệ những ngày như thế này mãi mãi ….


- Về thôi , đến giờ đến công ty rôi – Kháng đến cạnh ông – nhanh lên anh


Ông nhìn theo Kháng bước nhanh ,….”anh”….. chắc xấu hổ đây


- Còn đứng đó làm gì – Kháng quay lạI hốI thúc – nhanh lên ông già


Ông bật cườI chạy theo Kháng , vớI trái tim như chàng trai trẻ hai mươi năm trước …..


…………


- Em thấy như một giấc mơ – Phương bất chọt lên tiếng , từ lúc lên máy bay đến giờ Phương mớI lên tiếng - mọI chuyện diễn ra cứ như mơ


- Thế là ác mộng hay mộng đẹp – Khang choàng tay qua vai Phương, xoa nhẹ vào mớ tóc nâu


- Em không biết – Phương mệt mỏI ngả vào vai Khang – nhưng nó không đẹp


- Không sao , đẹp hay không thì chúng ta cũng ở bên nhau mãi – Khang thì thầm - mặc kệ sau này có ra sao


- Có hạnh phúc không ?- Phương thở dài – em , anh ba , anh Kháng còn …anh Khanh nữa


- Anh không biết , nhưng chúng ta ai cũng cố gắng thì sẽ hạnh phúc thôi – Kháng cườI – anh tin như thế


- Có lẽ - Phương mỉm cườI nhìn Khang – em thử tin anh coi sao


Khang cườI to , ôm chặt Phương trong tay mình hơn , vớI nó sau này có chuyện gì thì nó cũng không buông vòng tay mình khỏI Phương , đây là lờI hứa mà Khang hứa vớI chính mình ….mãi mãi ……



Complete



Sponsored content

[ST] LỪA 100 LẦN - Ser  - Page 2 Empty Re: [ST] LỪA 100 LẦN - Ser

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết