Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:13 pm
Từ mùa xuân năm đó tôi đã có dự cảm là bi kịch sắp bắt đầu. Mọi thứ đều không diễn ra trôi chảy. Mẹ tôi có một buổi nói-chuyện-suốt-đêm khác với tôi. Bà muốn tôi lập gia đình lần nữa ngay lập tức. Bà nói đi nói lại những mối nghuy hiểm của việc không có gia đình. Bà nói về cuộc đời bà, về bố tôi và những khó khăn trong cuộc sống. Rằng tôi không nên bốc đồng, nên có trách nhiệm với bản thân hơn. Tôi lắng nghe với sự ngạc nhiên. Tôi biết là bà tốt nghiệp trung học, nhưng tôi không biết bà có thể là một nhà tâm lý.

Một hôm tôi thấy em gái tôi nhìn tôi với vẻ kinh tởm. Sau đó mẹ tôi bảo tôi hồi trước Lin Tsung-ping đã kể cho nó về tôi và Lanyu. Tôi không còn là người anh mà nó tôn kính nữa.

Công việc kinh doanh cũng không tốt đẹp hơn. Giám đốc của Tsu Hang bị bắt. Ông ta từng là người hậu thuẫn cho người quản lý tài chính của tôi.

Tôi sợ rằng mình cũng sẽ bị liên luỵ nên không dám có bất cứ một nước đi liều lĩn nào, chỉ thực hiện thái độ chờ và xem.

Tôi bắt đầu xem xét quan hệ với Lanyu bằng một cái đầu tỉnh táo hơn.Dù cho có nhìn theo cách nào, tôi cũng hơn Lanyu mười tuổi và đã bước vào cái tuổi cần phải lập gia đình. Tôi không thể nào sống theo cảm xúc giống như các cậu trai trẻ được nữa. Tôi vẫn không rõ Lanyu muốn gì ở tôi.Tôi chỉ muốn cho em tất cả những gì tôi có. Tôi không còn bận tâm chuyện em đang làm gì hay hẹn hò với ai. Tôi chỉ muốn trân trọng từng phút chúng tôi bên nhau.

Một ngày tháng Ba, Lanyu gọi tôi đến chỗ em. Chúng tôi cùng nhau rồi nói chuyện.

Rồi chủ đề của cuộc nói chuyện chuyển đến một vấn đề mang tính thần bí. Về linh hồn và kiếp sau…

“Kiếp sau em có muốn gặp lại anh nữa không?” Tôi hỏi câu hỏi đang làm cho tôi suy nghĩ.

“Không.” Em trả lời thật đơn giản.

“Điều đó có nghĩ là em thấy hối hận phải không ?”

“Tron kiếp này em không hối hận nhưng chắc chắn em không muốn kiếp sau của mình lại như vậy.” Em nói. Tôi không thể hiểu nổi.



“Beep, beep…”Tiếng máy nhắn tin lại kêu. Em kiểm tra nhưng không làm gì cả. Em đang đọc những bản giới thiệu tóm tắt của vài trường.

“Tệ thât! Chắc chắn cả đời này em không thể đến MIT được rồi.” Em nói. Em đã từng bảo tôi đó là một học viện kỹ thuật nổi tiếng.

“Trong tương lai con trai em có thể đến đó học.”

“Em kiếm ở đâu ra con trai? “Em nhìn tôi cười.

Máy nhắn tin của em lại kêu. Tôi đưa cho em di động của mình.

“Tốt hơn là em nên xuống dưới kia và gọi điện.” Em hơi ngượng. Em quauy người đi ra cửa.

Em tràn ngập sung sướng khi quay lại.

“Tin tốt lành gì làm cho em hạnh phúc thế?” Tôi không muốn hỏi nhưng không kìm lại được.

“Anh ấy nhận được thông báo trúng tuyển. Hai tư nghìn một năm. Thật à tuyệt vời.” Tôi thấy rõ là em thật sự hạnh phúc.

“Cái gì hai tư nghìn?” Tôi không hiểu.

“Học bổng toàn phần. Thế chắc chắn là đủ! Anh ấy có thể đi ngay trong năm nay!” Em nói như một đứa trẻ.

Rút cuộc tôi cũng hiểu ra là bẹn em đang chuẩn bị đi du học. “Lớn tuổi quá. Cậu ta đi học gì?” Tôi nói với sự mỉa mai.

“Anh ấy mới hai tám thôi! Không già bằng anh!” Em cười sung sướng. Tôi ghét điều đó.

“Vậy thì em phải cố gắng để theo kịp cậu ta. Chuẩn bị đi rồi cùng nhau đi luôn trong năm nay,” Tôi chẳng tìm thấy lý do nào để mừng cho cậu trai kia cả.

“Nói thì dễ chứ. Kiến trúc rất khó xin học bổng. Rất nhiều xuất học nhưng không cung cấp học bổng.” Em nó mà mặt buồn đi.

Em nghĩ một lát rồi nói tiếp, ‘Có lẽ em nên thi lại GRE. Em đã được gần hai nghìn điểm rồi…” Có vẻ như em đang tự nói với mình.

Tối đó em rất lặng lẽ. Có lẽ em đang thấy buồn vì sắp phải tạm thời chia cách với bạn mình.



Tháng Tư. Tôi nhận được giấy thông báo vì có liên quan đến vụ Tsu Hang, sổ sách của công ty tôi cũng sẽ bị kiểm tra. Tôi đang trong thời kì khó khăn không thể lường trước được. Tôi rất ít về nhà. Tôi sợ phải nhìn vào mắt mẹ tôi. Dạo này bà rất ít cười. Có thể bà đã buông xuôi đối với chuyện của tôi.

Lanyu gọi cho tôi hai lần một tuần. Tôi bắt đầu tìm cách tránh mặt em hoặc từ chối không đến với em. Bên cạnh đó tôi còn nhiều việc khác phải lo.

Hôm đó, sau một hồi vui vẻ, tôi hỏi Lanyu,

“Em vẫn còn quyển hộ chiếu lúc trước chứ?”

“Em vẫn còn.” Em tò mò nhìn tôi.

“Có lẽ đã hết hạn rồi. Em đưa nó đây cho anh để anh đi gia hạn. Và cũng thay đối lý do ra nước ngoài luôn.” Tôi vừa nói vừa rời khỏi giường, lấy ra chiếc phong bì mà tôi đã mang theo.” Đây là thư bảo đảm của một ngân hàng nhà nước và một ngân hàng ở Mỹ. Em có giấy nhận vào học đúng không? Cầm lấy cái này và em sẽ lấy được hộ chiếu.”

Em nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng tôi nói tiếp, không chút cảm xúc,

“Nhưng rất khó lấy visa loại này.” Em biết khá nhiều về chuyện này.

“Thư giãn đi. Anh có một người ban, cô ấy làm về thủ tục visa ở phòng Kinh tế và Thương mại. Cô ấy rất thân với những người ở đại sứ quán. Cô ấy sẽ đưa em đến đó khi hộ chiếu hoàn tất.”

“Có thể là được thế sao?” Em hỏi, vẫn còn nghi ngờ.

“Không vấn đề gì. Em có thể thử làm việc khác khi em đã đến được Mỹ, anh đã chuyển cho em năm mươi ngàn dollar Mỹ rồi. Nếu em không biết phải làm gì. Em có thể lấy tiền ở đó dùng rồi trả lại cho anh sau.”

“…”Em không nói gì.

Có lẽ em cảm thấy hơi bị tổn thương.

Một lúc sau, em nhìn tôi cười. Rất thoải mái nhưng khô khan, “Anh không cần phải làm thế. Em có thể thấy là anh lại chán em từ lâu rồi. Anh tánh mặt em và bây giờ tìm cách gửi em đi Mỹ. Sớm hay muộn gì thì em cũng sẽ tự đi.” Rồi em mặc quần áo. Tôi không nói gì và cũng mặc quần áo vào. Tôi cầm đồ đạc của mình và đưa cho em một tấm danh thiếp.

“Lanyu, đây là danh thiếp của bạn anh. Chờ cho đến khi hộ chiếu của em xong thì gọi cho cô ấy. Anh đã nói chuyện với cô ấy rồi. Em muốn cùng người yêu mình đi Mỹ, đúng không? Nếu em không muốn thì đốt tất cả đi rồi quẳng vào sọt rác.” Tôi nhìn em và nói móc mỉa.

Em nhìn tôi im lặng.

“Đừng gọi cho anh nữa. Để cùng lên giường thì còn rất nhiều người khác tốt hơn anh.” Tôi nói.

Trông em tái hẳn đi, vẻ buồn bã lại tràn lên khuôn mặt em.

“Ngay từ đầu, từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, em đã bị thuyết phục rằng với em anh chỉ đồng nghĩa với tiền. Lần đầu chúng ta cãi nhau là về chuyện này. Em xấu hổ à? Nhưng thậm chí anh còn xấu hổ hơn…Tất cả những gì anh cho em chỉ là vài đồng tiền ? Hừm “ Tôi tự cười mình.

Em cúi đầu không nói gì.

“Tối nay anh sẽ không ở lại đây. Ở đây quá lạnh. TỪ lâu anh đã cảm thấy quá mệt mỏi.” Tôi đi ra cửa, “Em không tiễn anh à?” Tôi nói trong khi mở cửa.

Em vẫn đứng đó.” Chẳng phải tự anh biết đường xuống sao?”

Em nói đúng. Tôi nên tự ra về mà thôi.



Lần này chúng tôi chia tay là chắc chắn. Tôi không cảm thấy quá đau đớn. Tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi đã đau khổ quá nhiều và đã trở nên trai sạn. Tôi có thể hình dung ra Lanyu cũng đã từng cảm thấy như vậy. Sau đó Lanyu gọi cho tôi hai lần, nói em muốn mời tôi đi uống cái gì đó. Tôi nói tôi bận và tôi cũng muốn bỏ rượu. Tôi không có thời gian để gặm nhấm nỗi đau của tình yêu. Tháng sau tôi bị bắt.

Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, trừ việc tôi vẫn nhớ vào cái hôm tôi bị bắt, có mấy vị mặc thường phục đến văn phòng tôi cho tôi xem lệnh bắt giữ và yêu cầu tôi ký vào đó. Tôi đưa tay ra cho họ còng. Không phải tôi là một người dũng cảm nhưng ngày hôm đó tôi cảm thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Tôi đã làm mọi thứ để tự bảo vệ mình. Nhưng tôi nhận ra rằng vào những lúc như thế này, tất cả bạn bè không còn là bạn bè nữa. Tôi có thể hiểu được điều này.

Tôi bị buộc rất nhiều tôi, bao gồm hối lộ, buôn lậu, tìm kiếm những nguồn vốn bất hợp pháp…Khi bạn muốn kết tội một ai đó, bạn có thể tìm thấy rất nhiều lý do. Nhân đây, tất cả mọi người đều làm như thế, chỉ trách là tôi không có một hậu thuẫn đủ mạnh mà thôi. Tôi cũng không đủ gian ngoan. Sau bao nhiêu năm bôn ba trong giới kinh doanh, tôi thấy vẫn còn nhiều điều phải học.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:14 pm
Tôi bị nhốt ở phòng tạm giam. Tôi phải viết bản tường trình. Lúc đầu mọi chuyện có vẻ như rất kinh khủng. Tôi đã làm rất nhiều điều tôi tệ, và bây giờ có thể tôi sẽ phải trả giá cho những điều đó. Nhưng công bằng mà nói, có nhiều kẻ còn tồi tệ hơn tôi và chúng sống cung sướng hơn hầu hết những người bình thường khác. Lúc đó, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là mẹ tôi và Lanyu. Đặc biệt là mẹ tôi. Liệu cái chết của tôi có ý nghĩ như thế nào với mẹ. Tôi không lo lắng nhiều lắm cho Lanyu. Tôi chỉ thấy hối hận. Em là tình yêu duy nhất của đời tôi nhưng em lại không hiểu điều đó. Và chưa bao giờ em nói với tôi là em yêu tôi. Tôi không còn bận tâm việc mình là người đồng tính hay không; điều đó thật chẳng còn ý nghĩa gì khi sắp phải đối mặt với cái chết. Chỉ có những tình cảm cho đi và nhận lại là tài sản đáng giá nhất.

Nhanh chóng sau đó tôi tìm ra một cơ hội để thay đối tình hình. Tay luật sư bảo tôi vụ này có thể kéo dài. Tôi bị bắt vì có những thế lực mạnh hơn tham gia vào. Tôi chỉ là ngọn lửa nhỏ để nhen lên đống lửa lớn. Lúc đầu tôi không thấy ai ngoài tay luật sư vô dụng đó. Rồi tôi thấy Liu Qsing.

Tôi có cơ hội được gặp riêng Liu Qsing tại phòng gặp gỡ. Liu Qsing báo cho tôi rất nhiều ting. Tất cả tài sản đứng tên tôi và tên công ty tôi đã bị đóng băng. Cuộc điều tra vẫn đanh tiếp tục. Về cơ bạn công ty toi đã ngừng hoạt động. Tất cả các nhân viên đều bỏ đi, giống như khi một cái cây to đổ sụp, những con khỉ trên cây sẽ chuyền toán loạn đi mọi hướng. Liu Qsing cố làm mọi thứ để có thể kéo tôi ra khỏi tù.

“Mẹ tôi không sao chứ?” Tôi hỏi Liu Qsing sau khi đã nói xong về vụ án.

“Bà cũng vượt qua được! Đừng lo.”

“Làm ơn! Người anh em! Chăm sóc bà hộ cho tôi.” Tôi nghĩ về ciệc mình không thể làm hài lòng mong ước thông thường nhất của bà, và bây giờ bà phải đối mặt với việc tôi bị bắt, tôi thấy vô cùng xấu hổ.

“Thư giãn đi han-tung. Mẹ cậu cũng là mẹ tôi, giống như một người mẹ của chung. Dạo này tôi đến thăm bà hàng ngày. Tôi là con trai bà. Toi sẽ chăm lo phụng dưỡng bà…”

Mắt tôi đỏ hoe. “Cảm ơn!” Tôi nói.

Bạn bè, đây là người bạn đích thực của tôi. Lanyu đã từng nói thế với tôi.

“Đúng rồi, đây là vài dòng nhắn gửi của Lanyu. Cậu ấy nhờ tôi mang vào cho cậu.” Liu Qsing nói trong khi lấy ra một mảnh giấy từ trong sổ của anh.

Đó là những dòng chứ viết tay của Lanyu: Han-tung, mọi người đang cố gắng giúp anh. Anh phải mạnh mẽ. Chắc chắn rồi anh sẽ được ra khỏi đó. Cho dù bao lâu đi chăng nữa em sẽ đợi anh. Anh nợ em cả cuộc sống cảu anh, đó là những gì anh nói và anh không thể rút lại lời đã nói. Em đang chờ! Anh phải, phải tự chăm sóc cho bản thân!! Yu

Tôi nhìn vào chữ Yu, và nước mắt không ngừng tuôn chảy trên mặt tôi. Chúng tôi chưa từng gọi nhau như thế, nhưng tôi hiểu em muốn nói gì…

“Làm sao cậu ấy biết chuyện của tôi?” Tôi hỏi Liu Qsing.

“Cậu ấy gọi điện và không sao gặp được cậu. Cậu ấy lo lắng và đến hỏi tôi. Hôm nay cậu ấy cũng đi cùng tôi. Vì tôi đã thoả thuận với Kuo Ti (nhân viên toà án) rằng tôi muốn gặp riêng cậu nên cậu ấy phải đợi ở bên ngoài.”

“Nói với cậu ấy hãy nhanh chóng rời khỏi đất nước này. Cậu ấy và tôi phải kết thúc ngay bây giờ và ở đây.” Tôi nói.

Liu Qsing không trả lời, anh lại nói, “Lin cũng gọi điện bày tỏ là cô ấy rất tiếc! Cô ấy khá lo lắng cho cậu đây. Cô ấy hỏi xem liệu cô ấy có thể giúp được gì.”

“Đừng nhắc đến cô ta.” Tôi cảm thấy rất tồi tệ.

“Người phụ nữ đó hơi thủ đoạn nhưng cô ấy đối với cậu không tệ.” Liu Qsing lúc nào cũng bảo vệ cô ta.





Đó là một tháng ba khó khăn. Các bạn có thể tưởng tượng được cuộc sống trong tù như thế nào. Không có phiên toà nào, không có phán quyết nào cả. Tôi chỉ bị giam như vậy. Người khởi tố và người điều tra của ngân hàng đối với tôi khá tốt. Nhất là ở giai đoạn sau. Chúng tôi gần như đã trở thành bạn bè. Rồi một ngày, người ta bảo tôi đã được tự do. Khi bắt không có lý do gì và khi thả cũng không có lý do gì cả.

Ra khỏi cửa khu trại giam cùng Liu Qsing vàtay luật sư, tôi thấy Lanyu đứng ở đằng xa bên ngoài xe. Có thể vì tôi đã không gặp em trong cả một mùa hè, trông em gày và đen hơn. Khi chúng tôi nhìn nhau, em quan sát tôi từ đầu đến chân, như là cố tìm xem tôi có cái gì khác không. Chúng tôi không nói với nhau câu nào nhưng mắt Lanyu luôn nhìn tôi. Lanyu và tôi ngồi sau chiếc xe do Liu Qsing lái. Tôi nhìn ra ngoài của xe. Tôi đã được tự do, và còn sống quay về với thành phố mà tôi đã vô cùng quen thuộc này…Bỗng nhiên tôi thấy cócái gì đó chạm vào tay mình. Đó là Lanyu. Em rụt rè đặt tay lên tay tôi. Tôi nhìn em. Ánh mắt em đầy sự kiên quyết và bướng bỉnh, đôi mắt sáng rực, đầy cảm xúc. Tôi xiết chặt tay em. Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau bằng tất cả tinh thần. Tôi thấy đau. Chắc em cũng thấy đau. Nhưng cả hai đều không buông nhau ra, thậm chí còn nắm chặt hơn…



Liu Qsing lái xe về nhà tôi. Lanyu nói em sẽ đợi chúng tôi ở ngoài xe. Mẹ tôi đã đứng ở cửa trước khi tôi và Liu Qsing vào nhà. Tôi bước đến trước mặt mẹ, bà nắm chặt lấy cánh tay tôi. Rồi bà oà lên khóc. Tôi ôm lấy mẹ, cố làm cho bà bình tĩnh lại.

“Mọi chuyện ổn rồi mà mẹ! Mẹ đang làm gì thế nay? Như thế này chẳng phải là đã tốt rồi sao?” Tôi cũng cảm thấy nghèn nghẹn.

Mẹ tôi khóc to hơn…

Em tôi và Liu Qsing cũng đến an ủi mẹ tôi. Cuối cùng bà cũng ngừng khóc. Vào trong nhà, tôi thấy mẹ tôi đã nở nụ cười, và tôi bắt nghĩ đến Lanyu đang đợi ở ngoài xe. Thật đáng tiếc. Chỉ có hai người mà tôi nghĩ đến khi ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, vậy mà họ không thể cùng một lúc đứng bên tôi. Tôi nói dối với mẹ là có chút việc công ty cần giải quyết và đi ra ngoài cùng Liu Qsing.

“Sao anh ra nhanh thế? Mẹ đã đỡ hơn chưa?” Lanyu hỏi với sự quan tâm.

“Mẹ ổn rôid. Chỉ cần nhìn thấy anh là mẹ ổn thôi.” Tôi cười.

“Hai người định đi đâu? Tôi sẽ đưa hai người đi. “Liu Qsing nói.

“Anh đói không? Mình đi ăn nhé? Em mời.” Lanyu gợi ý.

“Để tôi. Hãy ăn mừng sự trở về của Han-tung.” Liu Qsing nói.

“Tôi muốn tắm trước. Và tôi cũng không muốn ăn ngoài!” Tôi ghét ăn ở nhà hàng, dù cho cả mấy tháng rồi tôi chưa ăn bữa nào ra hồn.

“Đến chỗ tôi nhé?” Liu Qsing đề nghị.

Chúng tôi quyết định đến chỗ Liu Qsing. Đó là một buổi tụ tập cảu cánh đàn ông. Chẳng mấy chốc mà căn phòng đã nồng mùi rượu và ngập trong khói thuốc lá. Và chúng tôi chửi bới ầm ĩ. Tôi là người đầu tiên say. Lui Qsung cũng ngà ngà. Lanyu uống rất ít nhưng trông em hạnh phúc, lắng nghe tôi và Liu Qsing nghuyền rủa, chửi bới những sự bất công trên đời.

“Lui Qsing, mời anh chén này! Tôi phải đền ơn anh! Chúng ta là bạn cả trong lúc sung sướng cũng như lúc khó khăn. Tôi phải báo đáp cho anh.” Tôi có thể nói ra những lời từ trong trái tim mình khi tôi say. Liu Qsing đã dùng hết khoản tiền tiết kiệm ba trăm nghìn dollar để giúp tôi ra khỏi tù. Đó là những gì anh đa xlàm cho một người bạn.

“Đừng nhắc đến nó. Khi tôi đưa được cậu ra ngoài thì những đồng tiền đó đã được tiêu đúng chỗ.” Liu Qsing nâng chén và cùng tôi uống cạn.

Tôi quay ra nhìn Lanyu. Em đim lặng nhưng lắng nghe chúng tôi với vẻ thích thú.

“Cảm ơn dòng tin nhắn của em. Nếu không có nó anh đã không thể chịu đựng nổi cái địa ngục đó.”

Em cười nhẹ, “Cạn chén!” Em nâng ly về phía tôi…


Vụ việc rồi cũng khép lại. Nhưng lời buộc tội dành cho tôi đều bị bác bỏ vì thiếu chứng cứ. Nhưng có quá nhiều việc xảy ra với công ty, như thất thoat, nợ thuế, đã tạo thành một khoản thâm hụt lớn. Những tài sản bị niêm phong được trả lại. Tôi khá hài lòng với diễn biến này. Dù cho có tổn thất lớn về mặt tài chính, tôi vận có thể quay lại với công việc. Đó là một khó khăn lớn trong đời tôi, thật may mắn là tôi có thể thoát ra được. Và tôi cũng đã học được đôi điều. Tôi đã thay đổi cách nhìn về cuộc sống. Tôi bắt đầu sống một cuộc sống không phô trương và tự nhiên.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:15 pm
Trong căn hộ nhỏ của Lanyu, tôi nằm trong vòng tay em trong khi em nhìn tôi rồi hôn tôi không ngừng.

“Anh đã khác lắm rồi phải không?” Tôi hỏi, ý muốn nói đến vẻ bề ngoài sau khi tôi ra khỏi tù.

“Không nhiều lắm. Chỉ gày hơn thôi.”

“Anh nghĩ là em đã quên anh rồi!” Tôi nói.

“Em đã sợ là anh không thể vượt qua nổi. Em còn nhớ khi em nhận được bản fax đó, tất cả những người lãnh đạo trong công ty muốn nói chuyện với em. Bên bảo vệ yêu cầu em viết thông tin chi tiêt…Em rất lo cho anh.” Em không giỏi trong việc diễn tả ý của mình, nhưng tôi hiểu em.

Tôi trở mình, ôm em vào trong vòng tay và nhìn em thật kĩ. Em có đôi chút thay đổi so với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Có thêm sự từng trải trong đôi mắt em. Trước đây, khi em nhìn tôi, có gì đó không thoải mái và nghi ngờ. Bây giở, khi em nhìn tôi, em đã tự tin hơn vào bản thân và có sự thành thật ở đó. Em hơi gày hơn so với lúc chúng tôi quay lại với nhau. Vì sao thế? Ở bên cạnh tôi làm cho em đau đơn hay sao?

Tôi cúi thấp đầu xuống, dùng đôi môi ứt của mình hôn lên trán, lên mắt, lên mũi em. Rồi từ từ di chuyển xuống dưới môi em. Tôi cẩn thận để lưỡi mình trôi trên đó và em cũng đáp trả lại bằng cách hé miệng đẩy lưỡi ra. Tôi cúi thấp hơn nữa, chúng tôi đưa nhau vào một nụ hôn thật sâu, tràn đày cảm xúc…Tôi ngẩng đầu lên nhìn em, luồn sâu tay vào trong tóc em, nghịch từng sợi tóc.

“Nói cho anh biết, tại sao em lại ký là Yu trong cái mẩu giấy em gửi cho anh?” Tôi hỏi

Em cười nhưng không trả lời.

“Em muốn anh đền đáp lại ha. Bằng cách nào nào?”

“Làm cái gì mà anh thấy nó đáng ấy.” Em cười.

Tôi nhìn em.Tại sao em không nói với tôi là em yêu tôi? Nhưng tôi có thể cảm nhận được điều đó, và thế là đủ. Điều đó làm cho tôi thấy hạnh phúc hơn nhiều so với những lời ngọt ngào vô nghĩa.

“Anh muốn có em! Trừ khi anh chết đi, cứ để mọi chuyện diễn ra như thế này, được không?” Mắt tôi dán chặt vào em khi tôi nói điều đó.

Em cười, và rất thoải mái. “Chuyện gì xảy ra nếu em già đi?” Em hỏi.

“Trừ khi em nghĩ là anh quá già với em!” Tôi nói.

Em vẫn cười. Em là tôi cảm thấy hơi chạnh lòng.

Chắc hẳn em đã thấy tôi không được vui. Em xoay người, áp sát mặt em vào mặt tôi và hôn tôi.

“Anh là một thứ thuốc gây nghiện. Em biết là mình không nên chạm vào nó, nó sẽ làm hỏng cuộc đời em, nhưng em lại đang dùng nó rồi.” Em cười và nói.

Chúa ơi! Thật là một sự tình cờ khi chúng tôi đều coi nhau như một thứ thuốc mê. Tôi không thể nói được gì.

“Thế là em nghiện lại rồi hả? Vậy em định sẽ làm gì đây?” Tôi cố tỏ ra bình thường và hỏi.

“Chờ lần cai nghiện tiếp theo.” Em nói. Tôi không hiểu.

“Thế em nghĩ là lần cai nghiện đó sẽ xảy ra à?” Tôi đoán là ý em muốn nói rồi cuối cùng chúng tôi sẽ đi trên hai con đường khác nhau, chúng tôi sẽ chia tay.

“Chờ anh lập gia đình lần nữa. Hoặc hẹn hò với ai đó khác.” Em vẫn cười, thật thoải mái, không có vẻ gì là nghiêm túc.

Nhìn vào nụ cười của em, nghe những lời em nói, tôi không thể diển tả nổi cảm xúc của mình. Em không hề tin tưởng tôi chút nào, nhưng em vẫn sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ với tôi mà không cần quan tâm đến thế giới bên ngoài…

“Năm nay em có thể đi ra nước ngoài chưa?” Tôi cố gắng đổi chủ đề và hỏi em về kế hoạch của em.

“Còn lâu mới được.”

“Cậu ta đi rồi à?”

“Vâng”

“Thế mọi thứ giữa hai người đã chấm hết rồi à?”

“…” Em không trả lời.

“Hẳn là cậu ấy phải biết rất nhiều về chúng ta?” Tôi hỏi.

“Anh ấy không biết gì cả. Em chưa bao giờ kể với anh ấy.”

Tôi ngạc nhiên và không thể hiểu nổi.

“Em chưa từng kể cho ai về chuyện của chúng ta.” Em nói tiếp.

“Tại sao?”

“Em không muốn chia xẻ chuyện này với bất kỳ ai.”



Tôi chỉ có thể ngồi đó nhìn em, sửng sốt và im lặng.

Chúng tôi đã quen nhau được bảy năm. Tôi biết tình cảm là điều quan trọng nhất đối với em nhưng tôi không ngờ là em lại bị ám ảnh tới mức như vậy

Đêm đó chúng tôi cùng nhau như thể không có ngày mai. Lanyu hoàn toàn thỏi mái tận hưởng những giây phút đó. Tôi cũng vô cùng sung sướng nhưng làm mọi thứ hết sức cẩn thận, như thể sợ em sẽ tan biến đi trong tay tôi. Sau đó, tôi gần như thức suốt đêm, để em ngủ trong vòng tay mình. Em ngủ thật bình yên. Tôi nghĩ về cuộc đời mình, sự nghiệp của mình, mẹ mình và quãng thoời gian trong tù. Tôi tự thề với bản thân mình trừ phi Lanyu chán cuộc sống như thế này, tôi sẽ mãi mãi ở bên em.



Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời mọc lên từ phía đằng đông, chúng tôi lại quay lại với cuộc sống bận rộn của riêng mình. Tôi đưa Lanyu đến chỗ em làm, rồi quay lậi công ty để cố gắng cứu vãn một vài thứ. Việc này giống như là bắt đầu lại từ đầu. Thật khó để có thể hồi phục lại như trước kia. Tôi đã bỏ đi căn phòng dành riêng cho mình ở khách sạn và bán căn nhà ở Temporary Village và Movement Village vì tôi cần tiền mặt. Trừ thình thoang có lúc về thăm mẹ, tôi hầu như dành cả ngày ở căn hộ nhỏ của Lanyu ở Tsing Huo. Tôi đùa rằng mình đang tìm đến chỗ dựa là em sau khi trượt ngã.

Em rất bận. Ông chủ người Nhật rất nghiêm khắc với em. Em luôn nói với tôi rằng những ông chủ người nước ngoài đều keo kiêt, và em muốn trở thành Hitle và giết tât cả người Nhật. Tôi nói em quá tự hào dân tộc và em nói tôi đúng. Nhưng em làm tốt công việc của mình. Hôm đó, em vui vẻ nói với tôi ông chủ mới tăng lương cho em. Vì thế chúng tôi đi đến một nhà hàng và tôi để cho em thanh toán bữa ăn đó.

Lanyu không bao giờ nhắc lại quá khứ hay nói đến tương lai. Em không tin vào số phận. Bây giờ cả hai chúng tôi đều hạnh phúc, và điều đó mới thực sự có ý nghĩa. Hôm đó, tôi đang đợi em ở xa phía bên ngoài nới em làm. Một cô gái rất xinh đẹp ra cùng em và họ nói cười vui vẻ. Khi em vào xe, tôi trêu

“Em cóvẻ ổn quá nhỉ? Đi cùng với một cô gái xinh như thế.”

“Là tại cô ấy không để cho em yên đấy chứ.” Em vui vẻ nói. Tôi có thể hình dung được.

“Thế sao em không nắm lấy cơ hội và cầu xin cô ấy nhỉ?”

Em nhìn tôi kúng túng, rôi nhứơng mày với vẻ khinh ghét, “Điều đó sẽ làm tổn thương cô ấy.”

Tôi nhận ra là mình đã quá lời. “Anh chỉ đùa thôi! Anh nghĩ là em thích cô ấy!” Tôi tìm được lời bào chữa cho mình.

“Trong cả cuộc đời này em sẽ không lấy vợ! Em không hiểu tại sao phần lớn chúng ta chọn lập gia đình. Thật vô nghĩa, và phi đạo đức nữa.” Em nói

“Ho-hum!” Tôi cười khô khốc.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:15 pm
Khi tôi ở chỗ của Lanyu, em chịu mọi chi phí của chúng tôi, trừ những lúc ra ngoài ăn. Cả hai chúng tôi tránh nói đến vấn đề tiền nong. Đấy là một điểm yếu trong tim Lanyu, và cũng trong cả tim tôi nữa. Tôi thường nghĩ nếu chúng tôi không gặp nhau trong hoàn cảnh bất thường như vậy thì chắc chắn chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn.

Một hôm, Lanyu nói với tôi chủ nhà muốn lấy lại chỗ của em vào năm tới.

“Ông ấy muốn tăng tiền thuê nhà à?” Tôi hỏi.

“Em hỏi rồi. Ông ấy bảo chủ của căn phòng này có thể quay về trong năm tới.”

“Vầy thì tìm một chỗ khác.” Tôi nói.

“Khó tìm được chỗ khác lắm.”

Tôi nghĩ một lát rồi thận trọng thăm dò, “Hay chúng ta có thể quay về Scandinavia?”

Em không nói gì, chỉ tiếp tục rang cơm trứng.

Tôi đưa cho em lọ muối và quan sát thái độ của em thật kĩ. Chắc hẳn em đang không vui.

“Quên nó đi. Nếu em thật sự không thích ngôi nhà đó chút nào, anh sẽ bán nó. Thật trùng hợp là anh đang cần tiền.”

Em vân không trả lời.

“Em không đồng ý à?” Tôi hỏi.

Em tắt bếp ga rồi quay sang tôi cười.

“Em bán nó rồi!” Em vui vẻ nói.

Tôi ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời.

“Chẳng phải anh nói là anh cho em rồi sao? Anh lại đổi ý rồi à?” Em cố tình thử tôi.

“Bán cho ai? Giá bao nhiêu?”

“Một người kinh doanh bất động sản ở Shezhen. Ba nghìn tám trăm Mĩ kim.” Em vừa nói vừa quan sát tôi.

“Chẳng phải anh nói với em là nếu em không thích nó thì bán nó đi à? Em đã nghe lời anh đấy.” Em cười một cách duyên dáng.

Tôi cười một cách khó khăn, “Em yêu anh nhiều thế sao?”

“Đúng thế!”Em vẫn cười và đưa tay vào trong lớp áo khoác của tôi. Tôi rùng mình.

Tôi không hỏi em xem em đã làm gì với khoản tiền đó.

Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn với cái tin không ngờ đó. Tiền!

Lin Tsung-ping đã nói tôi nghĩ quá nhiều đến tiền. Điều đó đúng. Từ khi tôi phát hiện ra Lanyu đã chấp nhận món quà đó, tôi thấy chúng tôi đã trở nên như nhau. Tôi không cần phải lo lắng quá nhiều về em như trước. Và tôi cũng không còn cảm thấy hối hận nữa.



Sáng chủ nhật, khi tôi vẫn còn đang ngái ngủ, tôi thấy có ai đó đang ‘nghiên cứu’ cơ thể mình, có ai đó chạm vào phần dưới của tôi. “Cái cậu Lanyu này. Thật phiền quá đi.” Tôi vui vẻ nghĩ. Tôi giả vờ ngủ để xem em định làm gì. Em bỏ cái chăn của tôi ra và hôn lên người tôi, rồi làm như em đang xem xét rất kĩ cơ thể tôi. Tôi không thể nhịn được cười. Tôi thét lên,

“Em đang làm cái gì thể?”

Em ngừng lại và đổ vào vòng tay tôi.

“Em chưa bao giờ nghiên cứu cơ thể anh cả.” Em cười nói.

“Anh là cái bản đồ à? Em cần nghiên cứu anh thế sao?” Tôi cũng cười.

“Ha! Em đang nghĩ tại sao khi mới sinh ra, hầu hết mọi người đều như nhau, nhưng khi lớn lên mỗi người lại có kích cỡ khác nhau.” Em cười to hơn, tì lên người tôi.

“Từ khi còn bé anh đã hơn em rồi.”

“Không đâu.”

“Đo thử đi nếu em không tin.” Tôi nói.

Em đi tìm thước. Nhưng rồi em nói

“Không tính như thế được. Đây hoàn toàn không giống với lúc bé.”

Em cười. (…don’t know how to make you misunderstand more ….)

Tôi đã say. Tôi đã đam mê em quá mức, đến nỗi tôi không thể kìm chế nổi bản thân. Tôi nâng cằm em lên và giữ chặt

“Yêu anh không?” Tôi hỏi gằn giọng

Chắc hẳn em cảm thấy không thoải mái với cách tôi đang giữ em. Em cau mày, nhìn tôi, rồi, dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, trở nên lúng túng rồi cố gật đầu.

“Nói đi! Để cho anh nghe thấy điều đó!” Tôi bỏ tay ra và dồn ép em.

“…” Em nhìn tôi nhưng không nói gì.

“Anh yêu em! Anh yêu em vô cùng.” Tội lại giữ chặt lấy cằm em và thổ lộ tình cảm từ trong sâu thẳm trái tim mình.

Em gỡ tay tôi ra và cười.

Chết tiệt! Tôi ghét nụ cười của em. Từ khi chúng tôi quay lại với nhau, tôi vẫn chưa thể nào hiểu được tình cảm em dành cho tôi sâu nặng đến mức nào.

Em luôn cười nụ cười ngượng nghịu đó…Tôi cui đầu và chặn nụ cười của em bằng môi mình.Tại sao tôi phải ép em nói ra điều đó? Em không muốn nói dối. Chúng tôi hôn nhau. Chúng tôi lăn ra giường và chìm trong những nụ hôn…

(…^_^…)

Chúng tôi cùng cười, rồi nhảy ra khỏi giường và lao vào phòng tắm…
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:15 pm
Đó là một ngày cuối tuần với nắng ấm và gió nhẹ. Lanyu đề nghị chúng tôi ra ngoài để tận hưởng khí trời. Tôi hơi mệt nhưng vẫn đi với em. Em lái xe. Chúng tôi muốn đến chỗ nào đó không có người.

“Tươi tỉnh lên đi anh.” Em nói khi thấy tôi ngáp liên tục.

“Chẳng nhẽ em không biết là anh đang tgià đi sao? Hát một bài cho anh thấy vui vẻ nào!”

“Em hát cái gì bây giờ?” Em suy nghĩ…

“Chúng ta đang hứng ánh mặt trời, chân chúng ta đang bước trên mảnh đất quê hương…” Em bắt đầu hát với sự sôi nổi say mê.

“Hy vọng của tổ quốc đang đặt lên vai chúng ta. Chúng ta là đội quân vô hình…” Tôi vui vẻ hát theo.

“…….Tiến lên, tiến lên. Chúng ta đang đi về phía mặt trời, đối diện với thắng lợi của cuộc cách mạng, đối diện với sự độc lập dành cho tổ quốc!” Chúng tôi hát to, không cần biết đến thế giới xung quanh.

Rôi chúng tôi phá lên cười.


Chúng tôi đến một ngọn đồi phái tây Bắc Kinh. Đó là nơi khá xa, nơi mà chúng tôi không bị quấy rầy. Lanyu đang nằm gối đầu lên đùi tôi, nhìn lên bầu trời

“Dường như trời ở Bắc Kinh xanh hơn ở quê em.” Em nói.

“Trời ở Mỹ còn xanh hơn nữa cơ.” Tôi nói

“Và mặt trăng ở Mỹ thì tròn hơn ở đây, phải không?” Em trêu tôi.

“Không phải chính em là người khóc đòi đi sao?” Tôi cười.

“Ai khóc chứ? Em không có sự lựa chọn nào cả.” Em cười.

“Em không định đi nữa à?” Tôi hỏi.

“Trừ khi anh đi cùng em. Mình cùng đi nhé, được không?” Em nhìn tôi vẻ nghiêm túc.

“Nếu anh không đi thì sao?”

“Thì quên nó đi. Ở Bắc Kinh cũng tốt chán rồi.” Em nói không cần suy nghĩ.

Tôi thoáng ghe thấy có tiếng nói

“Có người đến. Dậy nhanh lên.” Tôi vừa nói vừa kéo em dậy.

Em tựa vào tay tôi. “Nhìn anh kìa! Anh sợ gì chứ? Để người ta đến! Anh ta không phải đối thủ của em đâu!” Em cười vô lo

“Thế nhỡ có hai người thì sao?” Tôi hỏi.

“Còn có anh nữa cơ mà.”

“Thế nếu có ba người?”

“Họ vẫn không phải là đối thủ của mình.”

“Nếu có rất đông người?” Tôi lại hỏi em

“Hừm! Tồi nhất là bị thương.” (The net breaks even though the fish dies <- I don’t know what does this mean, so I cant translate it.)

“Tuyệt! Đó chính là tinh thần của ĐH Trung Hoa. Bất cẩn vừa đủ.!”Tôi cười và nhìn em. Em cũng cười.

Tôi thật ngưỡng mộ em. Em có sự can đảm mà tôi không có. Trên gương mặt em, tôi không chỉ thấy vẻ đẹp trai của một người trẻ tuổi, mà còn thấy cả sự hấp dẫn và sức trẻ.

Tôi nhìn em. Em ngồi dây, và cũng nhìn tôi. Một lần nữa, tôi ôm em vào lòng. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau…Tôi nhắm mắt và hôn em. Đôi môi ươn ướt của em áp vào mặt tôi. Chúng tôi hôn nhau, điên cuồng như những người mới yêu nhau…Đó là lần đầu tiên chúng tôi ôm hôn nhau bên ngoài. Đối với chúng tôi, chỉ có ánh sáng mặt trời rực rỡ và ngọn đồi yên ắng.




Bắc kinh mùa thu lạnh và khô. Trời vẫn xanh. Những chiếc lá trên cây đã rung, phủ kín mặt đường, làm cho đường trông dày hơn và cứng hơn.

Sáng sớm, những tia sáng của mặt trời tràn vào trong căn hộ nhỏ bé của chúng tôi, thay thế cái lạnh bằng sự ấm áp. Cả Lanyu và tôi đều dậy muộn. Tôi có một buổi hẹn quan trọng mà không muốn bị muộn còn Lanyu là kiểu người ghét sự muộn giờ. Chúng tôi nhanh chóng ra khỏi giường, vệ sinh buổi sáng và chuẩn bị đi. Trước khi ra cửa, Lanyu cười và bảo tôi hôn em. Tôi hôn nhanh lên má em cho qua chuyện. Tôi hỏi xem em có muốn đi nhờ không. Em nói em sẽ tự thuê xe đi. Chúng tôi thoả thuận buổi tối tôi sẽ đến đón em. Tôi đến buổi đàm phán đúng giờ và kết quả tốt đẹp. Tôi sắp kiếm được một khoản tiền kha khá. Tôi, Chan Han-tung sẽ xoay chuyển được tình thế, và điều đó tất nhiên sẽ xảy ra.

Buổi trưa, tôi hạnh phúc quay về từ Tai-Hsia. Tôi vừa bước chân vào trong thì Liu Qsing lại gọi tôi đến văn phòng. Trông anh có vẻ căng thẳng và nghiêm túc.

“Cậu ngồi xuống đi đã!” Anh nói và đẩy tôi ngồi xuống ghế.

“Có chuyện gì thế?” Tôi tò mò.

“Han-tun, cậu phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất…”Anh bắt đầu một cách khó khăn.

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Tôi hỏi to, rất căng thẳng. Liệu chó phải mẹ tôi…

“Lanyu bị tai nạn giao thông.!”

“…”Tôi há miêng, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chiếc taxi mà cậu ấy thuê đâm vào xe tải…cậu ấy đã ngay lập tức…Bên giao thông mới gọi điện đến đây…”

“…”Nước mắt lăn trên mặt tôi, nhưng tôi không biết phải nói gì.

“Han-tung! Cậu không sao chứ?” Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Liu Qsing từ một nơi nào đó xa, rất xa.



Tôi giống như là rơi vào một đám mây, nhẹ trôi, không cảm thấy gì cả. Tôi đi theo Liu Qsing gần như vô thức đến cái bệnh viện đó, rôi như nghe có tiêng Liu Qsing và một người khác nói chuyện trong một căn phòng. Trong đó có rất nhiều giường, tất cả đều phủ vải trắng…Họ dừng lại trước một chiếc giương, kéo tấm vải phủ ra…

Tôi nhìn thấy. Đó là một khuôn mặt người, đầy máu. Tôi cười! Tôi biết đó là Lanyu. Em đang ở đây mà, phải không! Tôi cúi người xuống, nắm lấy vai em trong tay mình. Thật là quen. Đây là tay em. Chỉ khác là bây giờ nó thật cứng và lạnh… Tôi nhìn em bằng đôi mắt mà em đã rất quen. Tôi không thể nhìn thấy đôi mắt sáng, cái mũi cao, đôi môi cuốn hút. Tất cả chỉ có máu đã khô đen lại…Thế thì sao? Tôi biết đó là em. Tôi không cần phải nhìn mới biết…Với tất cả ý chỉ của mình, tôi ôm chặt lấy em và sẽ không rời ra!!

“Oh! Oh!...” Âm thanh phát ra từ trong cổ họng tôi, giống như một người đang rên trước khi chết. Tôi thấy có ai đó kéo mình, nói “Han-tung, bình tĩnh.” Cút xuống địa ngục đi! Tất cả những kẻ đang sống và chết rôi, tất cả chỉ nhìn thôi!! Tôi không còn cần phải che giấu điều gì nữa.Tôi muốn ở bên em!! Các người có thể hát về tình yêu của các người và ôm hôn người yêu của các người ở nơi cộng cộng, tại sao tôi không thể khóc thương cho người yêu dấu của tôi?!! Tôi nhìn xuốg ngực em, nơi tôi đã từng hôn lên đó, từng vuốt ve không biết bao lần…

Hình như ai đó đang kéo tôi rất mạnh ra khỏi em. Cút xuống địa ngục đi! Các người muốn cười tôi à? Vậy thì cười đi! Tôi không thể rời xa người tôi yêu như thế này được. Tôi muốn được ôm cậu ấy. Tôi chắc chắn là cậu ấy đang cần tôi! Tôi muốn ôm em chặt hơn. Tôi muốn em tan biến đi trong vòng tay tôi…Em chưa chết! Có thể chỉ một phút nữa thôi em sẽ tỉnh dậy. Em đã bảo tôi tối nay đến đón em. Đúng rồi! Sáng nay em đã bảo tôi hôn em. Ít khi em làm như thế. Chắc em có ý gì đấy…Và tôi không để tâm vào việc hôn em… Sao tôi có thể ngu ngốc đến thế!! Tôi tới gần mặt em hơn. Tôi muốn làm lại nụ hôn đó lên khuôn mặt dính máu của em…

Rốt cuộc tôi bị một lực rất mạnh kéo ra và tôi đang cách em ngày một xa hơn…Tôi không muốn điều đó xảy ra nhưng tôi không thể làm gì được…
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:16 pm
Mùa thu Bắc kinh không còn là mùa mà tôi yêu thích nữa. Nó thật ảm đạm và cô hồn, với những cơn gió lạnh thổi sạch mọi thứ.

Một lần nữa tôi lại bước vào căn hộ nhỏ ở Tsing Huo. Ở đó thật thoải mái nhưng cũng đồng thời thật đáng sợ. Chiếc cốc còn để lại sau ngỳa định mệnh ấy vẫn còn ở trên bàn, vẫn còn chút nước chưa uống hết. Tôi không dám chạm vào chiếc cốc ấy…

Tôi đi vào phòng ngủ. Tất cả đồ của em vẫn còn đó, không mất chiếc nào. Nhưng sao chủ nhân của nó không quay lại? Giường đã được dọn gọn gàng. Lúc đó tôi bảo em đừng dọn, rằng chúng tôi không có thời gian, nhưng em nói em không thể chịu được sự luộm thuộm của tôi…Tôi cầm bộ quần áo em thay ra. Không còn hơi ấm cảu em ở đó nữa. Tôi khóc

Cuối cùng cũng vỡ oà ra và thật sự khóc…Tiếng khóc xé lòng của một con người vọng khắp căn nhà..

Tôi không thể ở Tsing Huo, và càng không muốn về nhà. Vì thế tôi chỉ ở lại văn phòng. Trong suốt cả tuần lễ sau đó, tôi như một cái xác không hồn. Tôi gày đi trông thấy. Tôi luôn có ảo giác, luôn cảm thấy Lanyu đang gọi mình.Mỗi phút tôi đều mong Lanyu sẽ xuất hiện trước mặt mình. Tôi luôn quay đi quay lại để nhìn xem liệu có phép màu xảy ra hay không. Tôi hoàn toàn suy sụp.

Hôm đó, mẹ tôi yêu cầu tôi về nhà. Tôi bước vào nhà, chào bà rồi nhanh chóng về phòng mình. Tôi không muốn bà nhìn thấy tình trạng hiện nay của tôi. Tôi nằm lơ mơ trên giường. Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu,, tôi nghe tiếng cửa mở và mẹ tôi đi vào.Bà ngồi xuống cạnh giường. Tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ. Tôi thấy tay mẹ đặt lên tay mình, giống như khi tôi còn nhỏ. Dịu dàng xoa nhẹ

“Tiểu Tung! Mẹ biết con đang cảm thấy rất khủng khiếp. Nhưng con không thể làm cho người chết sống lại được.” Tôi nghe tiếng mẹ nghẹn ngào. Nước mắt tôi lại chảy ra nhưng tôi không gây ra tiếng động nào.

“Mẹ biết mọi chuyện rồi. Liu Qsing đã nói tất cả cho mẹ. Nếu cậu bé ấy không ra đi, mẹ sẽ không phản đối việc hai con sống cùng nhau.” Bà nói.

Nước mắt tiếp tục chảy ra khỏi mắt tôi. “Mẹ nói quá muộn rồi.” Tôi lặng lẽ nói trong trong tim mình…



Hai tuần sau, theo sự gợi ý của Liu Qsing, tôi gọi điện cho bố của Lanyu. Khi tôi báo tin dữ cho ông, tôi nghe thấy tiếng sụt sùi ở đầu dây bên kia…

Vài ngày sau, bố của Lanyu gọi cho tôi.

“Nó có để lại gì không?” Giọng mệt mỏi hỏi

“Không. Và vì đó là tai nạn, xảy ra quá đột ngột, cậu ấy không kịp nhắn gửi gì.”

“Ờ …có còn gì khác không?” ông hỏi

“Vài bộ quần áo, mấy quyển sách, nếu ông muốn thì tôi sẽ gửi cho ông.” Tôi nghĩ ông ta muốn có đồ đạc của Lanyu để tưởng nhớ đến cậu.

“Oh..” Ông ta như muốn nói điều gì.

Rôi tôi thấy mọi thứ trở nên dễ hiểu, ông ta muốn nói đến tiền. Tôi nghĩ là Lanyu đã bán căn nhà, ba trăm tám mươi ngàn USD. Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ giấy tờ nào có liên quan đến khoản tiền đó, trừ quyển sổ tiết kiệm còn vài nghìn dollar.

Tôi hỏi Liu Qsing, “Anh biết về chuyện Lanyu bán căn nhà Scandiavia chứ?”

“Tôi biết…”giọng anh thật nặng nề.

“Ông bố vô tích sự của cậu ấy đang nghĩ đến tiền cậu ấy để lại vào lúc như thế này! Tôi không biết cậu ấy đã để tirnf ở đâu.”

Liu Qsing nhìn tôi ngạc nhiên, “Cậu ấy không nói với cậu à?”

“Nói gì?”

”Khoản đó đã được dùng trong lúc cậu ở trong tù!”

“Sao anh không nói với tôi?” Tôi ngạc nhiên hỏi

“Lanyu không cho. Câu ấy bảo sẽ tự nói với cậu, để làm cho cậu ngạc nhiên.”

“…”

“Khi cậu mới vào tù, chúng tôi rất tuyệt vọng. Hàng ngày Lanyu đêu hỏi thăm tin tức về cậu. Chúng tôi đều nghĩ là cậu đã hết đường rồi. Rồi mẹ tìm được Li. Nhưng thằng cha khốn nạn đó ra giá Mười nghìn!”

“Nhưng anh nói là một triệu?”

“Lanyu nói. Tôi chưa bao giờ bảo là một triệu.”

Anh nói tiếp, “Nhưng làm sao chúng tôi có đủ tiền? Tôi đã dùng hết cả ba trăm nghìn. Mẹ bỏ ra khoảng sáu trăm nghìn. Tôi không thể vay từ ai cả. Thậm chí Ai-tung và Tsing-tung (hai em gái tôi) cũng nói chúng không có tiền. Lin Tsung-ping cũng nói để cô ta giúp. Nhưng khi tôi muốn vay thì cô ta lại nói không muốn giúp liên quan đến tiền…Không thể trách họ được. Ai chẳng biết tiền đó sẽ giống như nước nhỏ xuống sa mạc? Lanyu cũng rất tuyệt vọng nhưng cậu ấy không thể làm gì được. Cậu ấy nói rằng trong cuôc đời trước đó, cậu ấy chưa từng nghĩ rằng tiền lại quan trọng đến thế. Rồi cậu ấy nhớ đến biệt thự Scandinavia. Nó đứng tên cậu ấy nên có thể bán được. Tôi bán nó đi trong vòng một tuần. Ba trăm tám mươi nghìn USD, bao gồm cả nội thất và chiếc xe. Nhưng chúng tôi không biết phải làm sao nữa…

“Thành thật mà nói, tôi từng rất coi thường cậu ấy. Nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy vì việc này. Cậu ấy là một người bạn, và rất tốt. Chỉ là quan hệ như thế mà cậu cũng vô cùng tử tế. Nếu chuyện tương tự mà xảy đến với tôi thì chắc vợ tôi cũng không quan tâm như thế. Chết tiệt!”

“Thế tại sao cậu ấy không nói với tôi?” Mắt tôi nhoè đi khi tôi hỏi đầy băn khoăn

“Cậu ấy nói cậu ấy muốn lừa cậu. Tôi nghĩ cậu ấy phải nói ra từ lâu rồi.”

“Mẹ tôi biết không?”

“Tât nhiên! Hôm chúng ta đến chỗ mẹ mà Lanyu đợi bên ngoài, mẹ đã đến bên cửa sổ và nhìn cậu ấy một hồi lâu.”
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Sat Jul 18, 2009 8:16 pm
Ba năm sau, tôi đã chuyển đến Canada và mua một ngôi nhà ở West Vancouver. Tôi đã tái hôn. Tôi không có đủ dũng khí như Lanyu để đối mặt với con người đồng tính trong mình. Hơn nữa, cánh cửa đến với tình yêu của tôi đã đóng chặt từ lâu. Tôi không thể yêu người vợ trẻ của mình. Nhưng tôi làm hết sức mình để quan tâm và chăm sóc cho cô.

Tôi đã theo đạo. Tôi là một tín đồ Thiên chúa. Khi tôi mới làm lễ nhập đạo, tôi nghi ngờ việc Chúa sẽ chấp nhận tôi, đứa con đồng tính này. Bây giờ tôi là một con chiên của Người, tôi thường cầu nguyện cho em:

Thưa Chúa! Xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của đứa con tôi lỗi này. Con đã yêu một người. Con đã làm cho cậu ấy đau khổ rất nhiều. Nhưng giờ đây cậu ấy đã chết và con không thể bù đắp được cho cậu ấy. Con xin người, thưa Chúa nhân từ, xin hãy cho cậu ấy được lên thiên đường. Khi còn sống cậu ấy chưa từng làm đau ai. Cậu ấy rất trung thực và tốt bụng. Chỉ có duy nhất một việc mà cậu ấy không nên làm là yêu người cậu ấy không nên yêu và đó là một tình yêu bị coi là vô lý, đáng xấu hổ và phi đao đức ở trên trái đất. Nhưng tình yêu này trong sáng, vô tội và vĩnh cửu. Xin Chúa! Con có một cầu xin khác mà người phải rủ lòng thương. Dù cho người có gửi cậu ấy đến đâu, xin hãy gửi con đến đấy sau khi con từ bỏ cõi đời này. Nếu cậu ấy ở Thiên Đường, hay để chúng con được trở về bên nhau , và nói về tình yêu của chúng con ở trên mặt đất, và để cho con bù đắp cho cậu ấy. Nếu cậu ấy phải xuống địa ngục, hãy cho con cùng xuống địa ngục, để đứng sau cậu ấy, dùng hai tay con ôm chặt lấy đôi vai cậu ấy, dữa vào lưng câu ấy, để cùng nhau chịu đựng những cực hình và lửa thiêu đốt của địa ngục. Con sẽ không hối hận chút nào.

Nhân danh Cha, Con, và Thánh thần. Amen

Thới tiết ở Vancouver thật đẹp. Cũng đã vào giữa thu rồi, nhưng không có sự ảm đạm. Phần lớn cây cối vẫn xanh tươi, chỉ có vài chiếc là vàng rơi xuống thảm cỏ xanh. Tôi đang đứng ở trước cửa ra sân, sau lưng tôi có tiếng cười của mẹ tôi, vợ tôi và con gái tôi. Tôi nhìn vào mặt trời đang lặn ở phía chân trời xa. Trong ánh mặt trời rực đỏ ấy, tôi thoáng thấy Lanyu từ từ đi về phía tôi, nhìn tôi buồn bã, rồi khẽ cười. Nụ cười thật tự nhiên, bình yên và rạng rỡ…
avatar
MotThoiBuonLau
Tổng số bài gửi : 331
Điểm : 366
Chất lượng : 8
Join date : 02/11/2011

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Wed Nov 02, 2011 5:37 pm
Đọc truyện hay quá! khóc luôn rồi nè! Tội nghiệp nhân vật chính quá
Sponsored content

Lam Vũ (ST) - Page 2 Empty Re: Lam Vũ (ST)

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết