Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:49 pm
21-11-2018

31 tháng 08 năm 2008…

{Trích từ truyện kể lại của một người bạn được chắt lọc bớt và cường điệu lên. Tên các nhân vật đã được đổi}

[1.3012]

Thật lòng thì tôi chưa coi công ty là mái nhà thân yêu của mình bởi khá nhiều lý do, không phải tôi có ác cảm với đồng nghiệp nào mà chắc là vì tôi không hề có tình cảm đặc biệt với ai. Công việc hầu như nó cứ nhàm chán trôi qua, xung quanh tôi mỗi người một phong cách tạo nên cái gọi là môi trường văn hóa hết sức đa dạng khiến tôi nhiều lúc phân vân không biết nên ra đi hay là ở lại…

Sắp tới phía tổng công ty có tổ chức chuyến “Hành trình về Đất Phương Nam” cho các công ty con để mọi người có dịp nghỉ ngơi sau một năm dài vất vả làm việc. Chị Trang giám đốc thì muốn cả công ty chơi hết mình, chơi không thua kém ai bởi thế công tác chuẩn bị được nhiều ưu ái. Chị Quyên ma-cà-tưng (marketing) chạy tới chạy lui lo lắng sốt sắng, đã vậy thằng Trung và Dũng chơi chiêu tung hỏa mù bàn bạc túa lua xua trông đến buồn cười. Tôi không thiết tha với trò đó lắm nên chỉ im lặng. Thằng Toàn thì không ai lạ gì cái cách của nó cả và cũng như mọi lần nó vẫn hành động theo đúng phong cách tưng tửng không lẫn vô đâu được. Chẳng biết chị Quyên có phân biệt cái nào thật cái nào hư không nữa. Người bạn thân thiết nhất của tôi trong công ty là chị Khanh, một con chiên ngoan đạo thì lại đang vô cùng khổ sở vì bị bắt tham gia biểu diển văn nghệ trong khi chỉ vô cùng nhút nhát. Tôi cũng là nạn nhân cho tiết mục “thời trang dạo biển” của ba thằng chung nhóm nhưng tôi chẳng màng, vì tự tin tôi có thừa nếu không muốn nói là quá mức. Mà tôi cũng đang do dự là nên đi hay không nữa, thấy chán chán thế nào ấy.

Đời mấy ai học được chữ ngờ, hôm sinh nhật chị Trang tính trốn về rồi, tôi không thích cái ồn ào của mấy người trong công ty xui sao gặp ngay chị giám đốc, bả vô tư hỏi mình:

- Ủa chút đi sinh nhật chị xong em định ngủ lại hay chạy về Long An?

Chỉ là câu quan tâm đơn giản thế thôi mà tôi đã cảm động và thay đổi quyết định đi dự sinh nhật của sếp bự. Đôi khi tự hỏi sao mà mình nhạy cảm thế không biết. Chưa dừng lại ở đó, hậu quả kế tiếp của việc mủi lòng đã khiến tôi bước lên xe số 03 của đội Lộc Trĩ Thôn Cư khuya đêm hôm đi tham quan đó hồi nào chả hay. Mọi việc yên ả diễn ra: nào là ca hát, hò hét, ăn uống, bài bạc đủ cả hết. Công ty tôi tỏ ra là một đội Út Tiêu không thua kém bất kỳ đối thủ nào trong cuộc chơi. Cũng ấm áp tình đồng đội ghê ta, bây giờ nhìn ai sao cũng đáng yêu thế nhỉ.

Cả đám xúm nhau dựng trại thi xem đội nào đẹp nhất. Chả hiểu sao thằng Dũng với thằng Trung bày trò khùng, trò điên kiểu gì mà khi hoàn thành coi cũng được ghê. Rồi khi đoàn giám khảo của tổng công ty đến chấm điểm tôi thấy hình như có vị người Nhật gương mặt hiền hậu cười ra dấu No.1 cho trại chúng tôi, theo sau ông ta hình như cũng có vài gương mặt ngoại quốc là lạ, tôi không kịp để ý, chỉ thấy bé Nhi em chị Trang nói với chị Khanh:

- Trời ơi! Thằng nhóc dễ thương quá! Chắc em yêu nó mất!

Tôi chỉ nhìn được sau lưng thằng bé và cười khẩy:

- Khùng quá gái! Nó có chút xíu…

Nhi vẫn xuýt xoa:

- Thời buổi này tình chị yêu em thiếu gì anh!

Tôi và chị Khanh chỉ biết le lưỡi cười. Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ kết thúc ở đó.

Đêm Kiên Giang thật đẹp và lãng mạn. Tôi và chị Khanh đi thơ thẩn ngắm hết trại này đến trại kia, ước gì có thằng nào đó mình thích ở đây thì còn gì bằng. Chị Khanh bắt đầu mở màn bằng một câu nói mà tôi đã nghe đi nghe lại cả trăm lần:

- Chị nói thiệt! Lần này về là chị bỏ ổng luôn, chị chán quá rồi!

Tôi bĩu môi:

- Thôi đi bà ơi! Nghe bà nói câu này hoài, nhàm cả tai.
- Nhưng lần này là chị nói là chị làm, mấy bữa nay ổng gọi điện mà chị đâu bắt máy. Mà thôi nói chuyện của em đi! Em có yêu ai chưa nói cho chị nghe coi!

Tôi giả bộ làm màu, trốn tránh câu trả lời:

- Em chưa có ghệ chị ơi!
- Sao lạ vậy? Chứ đối tượng em thích phải như thế nào?
- Để em suy nghĩ một chút xem có nên nói hay không.. hi hi

Chúng tôi đi bộ vòng vòng một chút, nhìn bên ngoài giống như một cặp xứng đôi vậy. Cuối cùng không nhịn được được sự yên lặng chị Khanh nói:

- Hay là em không thích con gái? Nói cho chị nghe đi, có phải vậy không? Nói đi! Chứ chuyện gì chị cũng nói cho em nghe hết mà…

Tôi cười thoải mái, ừh, có thêm một người tâm sự thông cảm cũng tốt chứ sao! Vậy là tôi come-out (công khai thiên hướng tính dục) với chị luôn:

- Hi! Hi… dạ đúng! Em chỉ thích con trai!

Tôi biết chị sẽ không nhìn tôi một cách ngạc nhiên vì chị đã nói từng hỏi mấp mé tôi câu đó nhiều lần, tụi làm chung cũng chọc tôi hoài, đáp lại tất cả tôi chỉ cười. Bây giờ thì khoảng cách của tôi và chị đã gần hơn rất nhiều sau cái tiết lộ mà đối với tôi không chút động trời gì hết. Không phải tôi ngại hay sợ phải thú nhận với chị điều đó mà vì tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải né tránh cái câu hỏi “Em có bạn gái chưa?” hoài. Hôm nay mãnh đất Kiên Giang làm tôi cảm thấy thích hợp để trãi lòng với chị Khanh. Nào ngờ sáng hôm sau một sự kiện nhỏ ập đến, khiến chuyến đi này của tôi trở nên không thể nào quên trong đời. Tất cả cũng tại bé Nhi mà thôi.




Được sửa bởi Admin ngày Wed Nov 21, 2018 3:22 pm; sửa lần 5.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:49 pm
Sáng chúng tôi phải dậy sớm dọn trại leo lên xe để đi ra chỗ tập kết chuẩn bị chuyến đi bộ làm náo động thành phố ở Kiên Giang. Trong lúc xếp hàng tôi đứng chung với chị Khanh, bé Nhi cũng vậy… hic hic, bé Nhi quỷ quái… cái miệng cứ lẩm bẩm:
- Trời ơi… dễ thương quá hà…
Chị Khanh cười:
- Chắc nó yêu rồi quá!
Tôi ngạc nhiên:
- Vụ gì vậy?
Bé Nhi lại chắc lưỡi còn suýt xoa nữa chứ:
- Trời ơi ước gì nó lớn thêm vài tuổi. Nhìn kìa… chậc chậc dễ thương quá!
Giời ơi, vừa chỉ tay về phía..kia miệng vừa mút gió chụt chụt làm tôi tò mò quá xá nhìn theo hướng bé Nhi chỉ. Oh, thì ra là thằng nhóc con ông người Nhật hôm qua… tôi nhìn sơ qua. Hừ… cái tụi Nhật đáng ghét. Những bài học lịch sử đã khiến tôi dành cho người Nhật cảm tình ít nhất. Thằng nhóc đó cũng khó ưa như vậy thôi.Tuy nhiên nhớ tới nụ cười hiền hậu của ba nó cũng làm tôi nguôi ngoai đi phần nào. Nhi nói:
- Chắc nó khoảng 16, 17 tuổi…
Tôi cười ghẹo bé Nhi:
- Con khỉ nè.. thằng đó nhìn chừng… 4, 5 tuổi hà.
- Hả cái gì? Giỡn hả? Nhìn sao mà nói nó 4, 5 tuổi, có bị… mù màu không?
- Thiệt mà… con nít ngoại quốc nó như vậy đó… chứ thật ra cỡ đó chừng 5 hay 6 tuổi là cùng…
Bé Nhi nhăn mặt, sốc nặng còn chị Khanh thì cười bò:
- Em nói quá! Bé Nhi nó tự vận àh.
- Cho em lạy chúa đi! Đó là con nít phương Tây, còn nó là người châu á như mình mà.
- Không tin để qua hỏi nó cho coi, mấy thằng Nhật nó mau lớn lắm chứ bộ.
Trong lòng tôi cũng thắc mắc không biết nó bao nhiêu tuổi nữa…

Trong lúc đi bộ mặc dù cố gắng đuổi theo thằng nhóc đó nhưng vì nó đội 1, tôi đội 3 và sức người có hạn nên… càng lúc tôi càng xa nó dần. Tới điểm tập trung nó và thằng anh nó (Nhìn giống tụi Nhật dễ sợ… cái mặt thấy khó có cảm tình làm sao! Ý tui nói thằng anh nó đó.) Còn nó thì nhìn giống con gái dễ sợ… nhìn kỹ thì dễ thương và đẹp… kinh hồn, hèn chi bé Nhi mê mệt. Lần đầu tiên nhìn kỹ nó đã khiến tôi… ngỡ ngàng. Đẹp không thể diển tả. Cứ như một diễn viên Hàn Quốc thứ xịn ấy. Tự nhiên tôi… đứng gần để nhìn nó rõ hơn và nhìn cho đã con mắt. Nhìn nó khép nép, bẽn lẽn… da mặt nó mịn màng, hồng hào, nụ cười thì có răng khểnh, mái tóc nó hay hay làm sao nhìn muốn ngây ngất. Ông Phi ngồi kế tui trên xe nói chuyện xì xào gì đó với anh nó bằng Tiếng Anh.. Tôi đánh gan… quay qua hỏi chuyện nó:
- How to say “Hello” in Japan?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:49 pm
Nó gật đầu… đánh vần cái âm gì dài thooàng khó khủng khiếp, tôi cố nhớ, cố nói theo nhưng có lẽ nó làm đầu óc tôi bối rối, mất tập trung hay sao mà… không cách nào lặp lại được. Tại vì nhìn nó là người tôi như bay bổng đâu đâu mất rồi thì làm sao mà còn biết nó nói cái gì nữa. Ai đó quắc nó qua băng ghế ngồi… nó lịch sự cúi đầu chào tôi, cười một cái. Trời ơi, nó dễ thương chịu không nổi. Đẹp gì đâu mà dữ vậy nè… chẳng trách chi sao bé Nhi cứ tấm tắc khen hoài.
Rồi sáng đó sau chuyến đụng độ với nó tôi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nó. Dễ thương không gì sánh nổi. Tôi kết luận. Từ xa chỗ nó ngồi… bé Nhi và chi Khanh đang ve vãn gần đó. Tôi cười. Ước chi bé Nhi quen nó thì có lẽ tôi sẽ có cơ hội… ngắm nó nhiều hơn. Tự nhiên tôi phát hiện ra mình thích nhìn nó dễ sợ. Vẻ mặt nó toát ra vẻ gì đó mà cứ hút hồn tôi mãi… ngó đâu thì ngó cuối cùng cũng quay về nhìn nó.
Đi ăn tôi cũng lóng nga lóng ngóng… cố nhìn nó một cái cho đã thèm.
Sau đó xe chúng tôi tiến về Hà Tiên, Mũi Nai cắm trại tiếp. Trưa tới nơi, đoàn chúng tôi mướn 3 phòng trọ. Tôi bây giờ bắt đầu cảm thấy… chuyến đi này thật thú vị chứ không nhạt nhẻo như ban đầu. Vì sao, vì thằng nhóc người Nhật dễ thương đó. Xuống xe định bụng trưa nay sẽ tìm nó đi… tắm biển chung và làm quen nó cho bằng được. Khi thấy nó đang lựa quần đùi để tắm và mua đôi dép thì vô tình tôi lại gặp bé Nhi với chị Khanh gần đó…
- Sao rồi em? Làm quen được với nhóc yêu chưa?
- Nó dễ thương quá!
Chị Khanh góp vô:
- Giờ thì bé Nhi chỉ có một hướng tập trung duy nhất mà thôi!
Tôi thấy câu chuyện với bé Nhi lấy nó làm đề tài sao mà hấp dẫn và không hề cảm thấy chán chút nào… tất nhiên tôi không để Nhi biết rằng tôi còn cảm thấy nó dễ thương hơn cái mà bé Nhi cảm thấy nhiều lần.
Thế mà trời xui đất khiến thế nào tôi bị trúng nắng… phải nằm… liệt giường thế là vỡ tan kế hoạch tắm biển. Tức điên người luôn. Trời ơi vậy là cơ hội làm quen bể tan tành, tôi chán nản nằm trên giường như một người bại trận. Hic, chuyến đi này chỉ mong được tắm biển vậy mà giờ… đã vậy còn không thể được nhìn mặt nó nữa…
Chiều đó dì Vẹn cạo gió cho tôi rồi tôi nằm ngủ một giấc dài đến tối. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đổ mồ hôi rất nhiều và cũng khỏe hơn rất nhiều. Tôi mặc áo vô và đi kiếm cái gì ăn và để tìm kiếm nhìn thấy nó một cái. Quả thật… hình như tôi nghĩ và tưởng tượng về nó với cường độ càng lúc càng nhiều. Dường như chưa bao giờ tôi thấy một ai dễ thương đến thế. Hình như thật sự là thế. Tối đó ba nó có lên phát biểu tôi không thấy nó đâu cả chỉ có thằng anh xấu như khỉ già của nó được ba nó giới thiệu mà thôi. Tôi và bé Nhi ngồi kế nhau và… tự thốt lên! Trời! Hai đứa tôi nhìn nhau. Sao mà suy nghĩ trùng hợp vậy kìa.
Ngồi ngắm biển với chị Khanh tôi gọi điện cho.. cục cưng ở quê nhà tôi như để xua tan bớt những ám ảnh của thằng nhóc Nhật. Không biết rồi cuộc sống tôi sẽ như thế nào nữa… Biển xanh ơi!!!
Đêm đó chị Khanh đã kể cho tôi nghe rất nhiều về quá khứ… không tưởng của chị. Tôi cười. Thật thú vị.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:50 pm
Sáng hôm sau… tôi đi tìm nó, và cuối cùng tôi thấy… gia đình nhỏ bé nó đang chơi đá bóng chuyền. Tôi lụm được đôi dép của ai đó trên xe và đứng nhìn nó say mê như chưa bao giờ được nhìn nó vậy. Nó đeo kiếng, chảy mồ hôi, ôi cái gương mặt hồng hào cái răng khểnh của nó sao mà… làm lòng tôi cảm thấy ngây người thế này. Không may cho cậu khi… đạp phải vũng sình… một thứ có lẽ hơi lạ lẫm với nó… bố nó dẫn nó đi rửa chân. Còn tôi tự nhiên ở lại đá banh chuyền mà thấy… chán đến hụt hẫng. Thằng em út của nó nhìn… mạnh mẽ và ngầu hơn nó nhiều. Nhóc nhỏ đó chuyền trái banh qua tôi đá một cái… đứt cả dép, nó cười tôi. Tôi bỏ dép lên xe lấy dép mình… đi tìm thằng nhóc Nhật kia. Tôi chạy theo hướng bố nó vừa dẫn nó… tôi thấy anh nó dẫn nó đi vô nhà vệ sinh nhưng người ta có lẽ không cho vào vì… phải trả tiền. Anh nó đứng từ xa nhìn nó chỉ về hướng bãi biển. Nó lê đôi dép dình sình đi trông tội và đẹp làm sao. Tôi chạy theo nhìn nó không sót một chi tiết nhỏ từng cử động.
Anh nó đứng nhìn từ xa, tôi đứng trên bờ nhìn nó lóng nga lóng ngóng trông đáng yêu, yếu đuối hết sức giữa bãi biển mênh mông này. Nó không biết phải làm sao nữa… Như một phản xạ tự nhiên, như đã có nhiệm vụ phải chăm sóc nó, tôi… nhảy xuống bãi biển tiến lại gần nó… mặc cho cát vào, nước thấm có thể làm hư đôi dép xịn tôi mới mua. Tôi nhìn nó say mê và nói:
- You must take it off and clean it like that…
Vừa nói tôi vừa… quỳ xuống cởi dép từ chân nó ra… lấy tay mình rữa cho thật sạch dép nó… tôi nhìn lên gương mặt đẫm mồ hôi của nó thật là.. đẹp. Tôi lấy tay mình rữa sạch bàn chân dễ thương của nó… nó co cái giò trông thật dễ thương… anh nó bấy giờ cũng đã đến gần… Đây có thể là giây phút lãng mạn nhất mà tôi với nó có với nhau.
Tôi bây giờ có thể tự nhiên nói chuyện với nó, nó nhìn tôi nói:
- Thank you, xin… cảm… ơn
Ba chúng tôi bước lên bờ và tôi nói:
- uhm… how many Person are there in your family?
Anh nó phấn khởi trả lời và chỉ về nó:
- I, my father, mother, my younger brother and he.
Tôi cũng lịch sự hỏi lại anh nó vài câu mà chỉ yếu là muốn hỏi nó mà thôi. Nhưng mà để cố tự nhiên tôi hỏi mỗi thằng một câu cho… công bằng:
- What’s your name?
Anh nó nhanh nhảu trả lời:
- Nari…
Rồi anh nó nói cái gì đó rồi cười, tôi quan tâm hay hiểu chết liền, sau đó tôi quay qua nó hỏi:
- How about you?
Nó cười… dễ thương như mọi khi:
- Me? Kem… shi… ro
- What? Wao it’s difficult to remember…
Anh nó trả lời:
- My name is difficult but his name is easy… in Viet Nam it’s like “ice cream”
Tôi ừh hử:
- Àh ha… “Kem”
Tôi hỏi nó học tiếng anh bao lâu rồi nó nói:
- For three years.
Lúc đó tình cờ thấy chị Quyên, chị Hương đang chụp hình tôi nhanh nhảu nhờ 2 bà đó chụp dùm tôi một tấm làm kỉ niệm với nó, tôi kéo 2 anh em nó lại chụp chung với tôi một tấm. Người ta nói chụp 3 không hên cho lắm và bây giờ hình như tôi cũng cảm thấy vậy. Đó là tấm hình duy nhất tôi có về nó. Đẹp tuyệt vời. Chỉ mình nó thôi.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:50 pm
Rồi chúng tôi phải tập trung chụp hình tập thể nữa… tôi cố đi chung nó để nói chuyện nhưng cơ hội dường như rất hiếm. Bực cả mình. Lúc chụp hình tôi có giấu một cái áo sau lưng đi từ từ… nó, em nó và anh nó đi sau lưng chỉ trỏ xem cái đó là cái gì? Tôi lấy cái áo ra anh em nó bất ngờ cười lớn. Thật đáng yêu. Làm như chuyện đó lạ lắm vậy. Mọi người tập trung ra xe. Tôi vừa đi vừa hỏi nó:
- How old are you…uhm… and what is your name? It’s hard to remember…
- I’m fifteen, my name’s KEN SHI RO or you can call me KEN
- Ok! I’ll remember Ken Shi Ro!
Tôi nhìn nó cười như bắt được vàng. Cuộc nói chuyện rất ngắn ngủi… tôi lại phải lên xe đi tiếp. Lên xe tôi khoe ngay chiến lợi phẩm của mình cho bé Nhi:
- Nhi, nhìn hình đi nè… coi ai đây!
Khi nhìn thấy tấm hình đó bé Nhi xuýt xoa:
- Ôi trời ơi! Người dễ thương thế nào thì hình cũng dễ thương thế đó…
Tôi giả vờ mơ màng ghẹo bé Nhi:
- Trời ơi! Khen tôi dễ thương hả, cám ơn nhé!
- Ọe, ọe! tỉnh ngủ đi cưng…

Xe tiến về An Giang ăn trưa, quả thật tôi luôn mong được gặp nó. Tới An Giang vô quán chờ hoài chưa thấy đoàn xe của nó tới trong khi tui với bé Nhi, chị Khanh dứt sạch sành sanh cái mâm cơm. Trong khi xe tui sắp chạy thì nó mới xuất hiện… Tôi nhìn nó ăn… như một chú mèo ngoan, còn thằng em nó thì ăn như… vũ bảo. Khi mọi người ra xe hết tôi vẫn kiếm cớ đứng nhìn nó từ xa, tôi rất muốn hỏi số điện thoại của nó để nhắn tin với nó vậy mà…
Nó không thấy tôi. Nó đi đi lại lại với anh nó nhìn cái gì… tôi muốn giả bộ tình cờ chạy lại xin ngay nó số điện thoại nhưng mà thấy lộ liễu thế nào ấy. Chán quá!
Mọi người trên xe hối hối bác tài chạy cho nhanh còn tôi thì chỉ mong… tất cả chờ chạy chung với nó cho… vui. Dù không được gặp nó nhưng chạy xe gần gần theo tôi nghĩ chắc cũng ấm lòng và an tâm. Xui này chưa hết tới xui kia… bọn Ban tổ chức giờ bày ra 02 lối đi khác nhau nữa… thiệt là tức điên đi được. Tôi chợt nảy ra một hy vọng là khi lên phà sẽ được đi chung, đứng gần và… xin nó số điện thoại. Trong lòng nơm nướp lo sợ xe nó sẽ chạy một hướng khác… tôi nói với chị Trang:
- Chị ơi! Xe Tổng công ty chạy hướng nào mình chạy hướng đó đi chị!
Chị Trang và mọi người lại muốn đi riêng để mua đặc sản về làm quà biếu. Lẽ ra tôi phải đồng tình nhưng ngược lại nghĩ tới cảnh hết gặp nó mặt tôi méo xẹo. Hên một cái là lão tài xế cà chớn kiếm cớ này cớ nọ nên… xe thẳng tiến chạy về siêu thị mắm Trí Hải ở Cái Bè.
Lúc xe lên phà… ôi tôi ngóng, tôi mong chiếc xe của nó tới biết bao nhiêu mà nói, tôi chờ, tôi đi chậm lại… thậm chí tôi bỏ cả một chuyến phà nhưng tất cả cũng chỉ là bặt vô âm tín. Ông trời đã phụ lòng tôi. Đứng trên phà tôi mới nhớ ra rằng… lần đi phà trước… tôi đã gặp nó rồi nhưng mà chưa có ấn tượng.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:50 pm
Tới siêu thị Trí Hải thì… xe nó đã đến được 30 phút rồi… tôi lao đi tìm nó ngay… mặc cho mấy người bạn rủ tôi đi chung… Cái siêu thị đúng là khá nhỏ để tôi tìm ra nó… kia rồi nó và anh nó đang lựa mấy món đồ… tôi giả bộ đi sau lưng… lấy một chai trà xanh ra tính tiền… chung. Giả bộ tình cờ gặp nhau, giả bộ hỏi thăm xem thằng anh nó mua gì… để làm gì… rồi hỏi số điện thoại nó một cách tỉnh như ruồi chứ trong lòng đang rất… hồi hộp. Nó móc điện thoại ra… bấm bấm ra hiệu… hết pin. Anh nó mới lục trong danh bạ của anh nó và đưa tôi số điện thoại để tôi ghi vô. Tôi như người chết đuối bắt được cái phao giữa biển vậy… mừng rỡ. Chào tạm biệt 2 anh em nó tôi ngồi xuống băng ghế mừng cho chiến công của mình…
Mừng được chưa lâu thì tôi… thấy mình muốn nhìn nó nữa vậy là đi tìm… một kỉ niệm đẹp nhất và cuối cùng nhất đã diễn ra mà tôi dường như khó có thể quên nhanh đi được. Vừa mới đi ra thì gặp ngay anh chàng đang đi lơ ngơ láo ngáo một mình… tôi nhanh chóng chạy đến hỏi:
- What are you looking for?
- My brother…
- Ok! I will help you to find him. But… why don’t you buy anything?
Hắn mỉm cười nhún vai trời ơi tôi như rơi lạc vào rừng hoang…
- I have no money.
Tôi hỏi:
- Are you thirsty? We’ll find something for a drink?
- But I have no money…
- Ok! I’ll buy it for you.
Tôi nắm tay và dắt nó đi…
- Let’s go to the supper market… I’ll will buy for you something.
Trời ơi hắn đi theo tôi cứ như một con mèo ngoan khiến tôi thật hạnh phúc. Tôi dẫn hắn đến gặp bé Nhi và nói với hắn là bé Nhi rất thích hắn chẳng biết hắn có hiểu mô tê gì không mà bé Nhi mặt đỏ bừng và dọa:
- Nói bậy là em sẽ giết chết một cách thảm khốc luôn đó!
Tôi dẫn hắn mua chai trà xanh không độ. Nó ngài ngại lắc đầu vì không có tiền… tôi ra dấu bảo nó thích uống gì cứ lựa đi. Trông nó vui mừng như trẻ em được người ta cho quà ấy! Nó lấy chai trà xanh, tôi dẫn nó đi xem thêm một số món khác… tôi nói tôi sẽ mua cho nó… được nắm tay nó cảm giác thiệt là ngổn ngang. Tôi chỉ nó món Mít sấy. Tôi giới thiệu nó là rất ngon tôi hỏi nó thích không, nó gật đầu, rồi tôi chỉ món khác.. nó cũng đi theo tôi nhưng bỏ túi mít lại. Tôi quay lại cầm túi mít đưa nó! Nói nó cầm đi, tôi sẽ mua tặng nó. Sau đó tôi còn cao hứng mua thêm thốt nốt, cốm cho nó nữa… tôi dẫn nó đi vòng vòng và cảm thấy thế giới này như muốn dừng lại. Tôi cảm thấy thật gần gũi và thân thiết với nó. Sao nó ngoan hiền như một chú bọ con vậy kìa. Tôi ngắm nó cho thật đã, thấy nó xuýt xoa trước những món quà tôi mua cho nó. Nó có vẻ rất thích thú và tôi thì thật hạnh phúc. Và lần này là lần tôi xài tiền nhiều nhất và hình như là duy nhất trong suốt chuyến đi chơi.
Có lẽ đi chung với nó đã lâu… chắc khoảng hơn 10 hay 15 phút tôi dẫn nó đi gặp thằng em nó. Thật ra tôi đã thấy ba nó, anh nó, thằng em của nó từ lầu nhưng dẫn nó đi lòng vòng tránh mặt họ chơi. Gặp em nó tôi và nó tạm biệt nhau. Ôi, thật tuyệt vời. Hạnh phúc vượt quá mong đợi.
Ra chờ xe… tôi thấy nó ngồi ở băng đá tôi… chạy lại hỏi nó, thằng nhóc em nó đang chơi rubik, tôi hỏi làm sao có thể gặp nó? Nó sống ở Việt Nam lâu chưa? Địa chỉ nơi nó sinh sống để tôi có thể tìm được nó. Nó nói… nó ám chỉ nó sống chung với ông tổng giám đốc công ty tôi nhưng mà… rất tiếc tôi không hiểu ý nó diễn đạt. Cứ ngỡ nó sống ở trong tổng công ty. Tôi tạm biệt nó đi lại xe tôi chuẩn bị về thành phố.
Thật ra mắt tôi luôn hướng về nó. Lát sau có một cô bạn người ở tổng công ty đến nói gì đó với nó, nó chỉ trỏ gì đó rồi nhìn dáo dát. Thật không ngờ nó đang tìm tôi. Và nó dẫn cô bạn đó đến gặp tôi. Tôi sợ họ đến gần thì tụi chung công ty sẽ la ó lên nên tôi nhanh chóng chủ động ra đón nó. Cô bạn đó nhìn tôi cười rồi nói:
- Bạn mua mấy món này cho nó àh?
Tôi gật đầu, mỉm cười hơi ngượng một chút. Mấy đứa bạn nhìn tôi huýt sao liên hồi. Cô bé nói tiếp:
- Nó nhờ tôi nói với anh là nó cảm ơn anh.
Tôi cười nói, bẽn lẽn và liếc nó:
- Đâu có gì đâu! You…
Ám chỉ là tôi kêu nó giữ bí mật chuyện này mà.. tôi giả bộ thanh minh với cô bé đó:
- Mình thấy nó đi lạc… mình… hỏi nó sao không mua quà gì hết nó nói nó không có tiền nên mình mua một ít tặng nó vì thấy nó có vẻ rất thích…
Cô bạn đó cười… tôi nói thêm:
- Tôi có hỏi nó đang sống ở đâu, nhưng nó diễn đạt làm tôi không hiểu.
Cô bạn mới nói:
- À, gia đình nó đang sống chung với anh Việt.
Bấy giờ tôi mới té ngữa ra… thì ra nó ở chung nhà với… tổng giám đốc của tôi. Tôi chào tạm biệt họ. Lũ bạn trong công ty bắt đầu hò hét… bình luận thật là… tôi leo lên xe lòng hạnh phúc phơi phới.
Chuyến đi chung với nó ở siêu thị hầu như đã đưa tôi sống trên mây kể từ sau thời gian đó. Biết bao nhiêu dự định tốt đẹp cứ nhảy múa trong đầu. Lên xe tôi nhắn ngay cho nó tin nhắn đầu tiên.

“* Hi! Mr Kenshiro. Did you came back home yet? Remember me? Please to meet you! Hoping see you again soon.”
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Jul 14, 2009 6:51 pm
Tối đó về tới nhà.... tôi nhắn cho hắn cả chục tin chứ chẳng chơi... vừa mở Lạc Việt TĐ vừa nhắn tin thiệt là mệt. Gọi điện thì cứ ò í e mãi làm tôi sốt ruột dễ sợ.

Bữa sau toàn bộ cty được nghĩ một ngày, tui tranh thủ cắt bỏ hình của tôi và anh nó, ghép phong cảnh khác, phóng lớn, rữa ra rồi ép gỗ. Yes mặc dù tay nghề photoshop dở tệ nhưng nhờ người đẹp nên tấm ảnh được in ra ai cũng tấm tắc khen... và tưởng đó là diễn viên thần tượng nào đó của tôi bên Nhật.

Đôi đặt tấm hình đó trước mặt bé Nhi, vào sever của công ty lấy hình của nó đặt làm hình nền cho máy của bé Nhi (máy tui cũng vậy) mặt vênh váo trước bé Nhi... Chụp tấm hình đó bé Nhi hôn lấy, hôn để thiệt là... hết biết. Sau đó cô nàng cứ tò tò theo tui hỏi: "Bữa đó nói với nó cái gì về em vậy? Năn nỉ đó...." Nhờ thế mà tôi tha hồ bắt cô nàng mua bánh tráng trộn nè, sinh tố cam dâu nè, rồi dẫn tôi với chị Khanh đi ăn bánh canh nữa... sướng hết biết. Trong lúc nhâm nhi tôi nói:
- Nhi hay là... kua nó đi! Anh với chị Khanh hậu thuẩn cho!
Bé Nhi ngúng nguẫy:
- Trời cái mặt em vầy mà đi kua nó hả anh? Trời ơi! Nhưng mà... lỡ mọi người biết thì sao? Nhưng công nhận nó hấp dẫn thiệt, mới lạ nữa, mà em thì không biết tiếng Anh rành sao nói chuyện với nó giờ? Phen này chắc phải đổi khẩu vị quá! Hu hu hu Top Hoa Hậu Du Lịch Việt Nam giờ phải hạ mình vì thằng nhóc Nhật 16 tuổi.
Tôi và chị Khanh cười sặc cả tô bánh canh xem cô nàng diễn trò:
- Oẹ... oẹ Hoa hậu du lịch... xém đậu của Việt Nam hố hố!
Rồi cô nàng điệu nghệ móc cái di động hiệu HP không đụng hàng ra:
- Alô anh iu hả? Chia tay từ giây phút này nha! Em hôm nay đổi món ăn tinh thần rồi.... năn nỉ hả... không được anh ơi, anh giàu hả.... anh đẹp hả.... kệ pà anh chứ... chia tay nhoa.... u moa... ua moa...
Cô nàng hun cái điện thoại rồi làm ra vẻ như vừa cúp máy xong nhìn tôi say sưa, cười, rồi đá lông nheo một cách hết sức mê đắm:
- Rồi, em giải quyết chuyện... chồng con xong rồi đó! Giờ em sẽ nghe lời anh... miễn sao có được nhóc iu về vòng tay của em là được!
Chi Khanh nãy giờ sặc sụa:
- Trời ơi! Chị là chị thấy bé Nhi bệnh nặng lắm luôn đó....
Và 3 chúng tôi chụm đầu lại... bàn tán kế hoạch, mục tiêu cho những hành động đen tối sắp tới....

2 ngày trôi qua, tôi vẫn đều đặn nhắn tin cho nó nhưng vẫn không nhận được bất cứ tín hiệu gì cả. Bé Nhi thì mỗi sáng dẫn tôi đi ăn vừa hỏi tin tức của nó... tôi vẫn lắc đầu thở dài...
- Hay Nhi lấy số của nó nè... tự xử đi.
- Thôi anh ơi, kỳ chết! Nó quánh giá em ra đám ôn gì nữa....
- Trời ơi! Nó là con nít, là người nước ngoài chứ phải là tụi quỷ Việt Nam đâu mà lo....
- UHm... thì anh cứ cho thử. Em để đó cho biết chơi thôi! Chứ hẻm có gọi đâu! Loạn luân lắm!
- Má ơi! Nhanh tay, lẹ chân lên nha! Nhi hổng kua, chúng nó Kua ráng chịu.
- Chúng nào đụng tới sợi lông chưng của nó pà... đấm cho vỡ mồm, long móng luôn!
Hí hí, cô nàng giả phong cách Pắc Kỳ thiệt là khiến tôi nôn ruột. Nếu nó biết tôi từng đụng tới cái chân của hắn hổng biết sẽ ra sao nhỉ?

Tôi nghĩ chắc... chắc là người Nhật họ khác, họ khó....
Bữa nay là gần hết ngày thứ 3, coi như là hết hy vọng. Kệ nhiêu đó cũng vui. Tôi thầm nghĩ cứ coi như nó là thần tượng của mình như vậy đi. Tôi trịnh trọng treo tấm hình của nó lên tường trong phòng ngủ của mình... nhìn say sưa chắc có lẽ là lần cuối. Dù sao cũng là lũ nước ngoài, lũ Nhật khó ưa, tôi thầm nghĩ....

- Ai tu đu ná na, ai xà phan lén lai, tu râu tàn kun, tàn kơn, tàn bai ní quán nán. Ai ni khoai lán korn...

Nhạc chuộng bài Roo Suek Barng Hmai réo muốn bể nhà. mẹ tôi bực mình kêu tôi bắt máy để bả coi TV. Tôi uể oải cầm cái điện lên nhìn coi đứa ôn dịch nào gọi giờ này... Mr. KenShiRo is calling you....

Tôi quăng cái điện thoại xuống chiếu, nhảy cẫng lên thiếu điều muốn đụng nóc nhà, hét lên như thằng điên chạy tuốt ra trước sân. Mẹ tôi giật mình tắt TV la lớn:
- Cái gì vậy hả? Chuyện gì hả?
Tôi cười hí hửng:
- Hẻm có gì.... mời quý nương vô nhà coi TV típ... chuyện con nít... người lớn xem vô làm gì....

Khi bảo đảm chắc chắn đã khỏi tầm phủ sóng của cái lỗ tai mama tôi bắt đầu run run mở máy, mịa poà... trái tim nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực hay sao thế này!
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Jul 15, 2009 8:32 pm
Tôi mở máy và giọng không hề giấu đi nỗi vui sướng tột cùng:
(mạn phép dịch ra tiếng Việt luôn chứ ghi tiếng Anh mắc công thiên hạ cười cho thúi mũi, và phải tra từ điển nữa...)
- Hi there... Ken này em làm anh bất ngờ quá đó nha. Anh đã cố gắng tìm mọi cách để liên lạc với em 3 bữa nay mà không được?
- Chào anh, em là Ken nè, mấy bữa nay điện thoại em bị rớt mất em mới tìm được nó hôm nay nè! Em cám ơn anh về món quà mà anh đã gửi cho em.
Tôi hồ hởi:
- Vậy em đã... xử nó xong chưa? Em ăn với ai hay một mình? Em thích quà nữa không? Anh sẽ gửi cho em!
- Em rất thích quà của anh, nó rất ngon, em phải nhờ tất cả thành viên trong gia đình của em mới thanh toán nó hết đó. Một lần nữa cám ơn anh.
-Ken này, cho anh hỏi, mình có thể làm bạn với nhau không?
- Dạ em rất vui!
- Cám ơn em nhé.
- uhm tới giờ em đi học bài rồi. Tạm biệt! Chúc ngủ ngon.
-Chúc nhóc ngủ ngon! Nhóc không biết nhóc làm anh vui thế nào đâu? Mơ đẹp nhé người bạn mới của anh!

Hic hic khổ thiệt, vốn từ tiếng Anh của mình tệ thật, chắc phải đi học thêm 1 khoá quá, chứ điệu này sau này sao mà mần ăn được. Chỉ nói mấy câu đơn giản thế mà thật ra tôi đã ú ớ sửa đi sửa lại nhiều lần đó. Trong khi nhóc thì nói tiếng Anh một cách rất bài bản. Tôi thấy nó dùng thì chắc đúng hơn tôi, còn tôi thì nghĩ tiếng Việt sao cái là... translate qua tiếng Anh mà làm tới. Tôi tin là hôm đó tôi đi vào giấc ngủ một cách hết sức mãn nguyện. Mai có chuyện để kể cho bé Nhi rồi!

Mấy đứa bạn làm chung thấy tui cứ mân mê tấm hình nó hoài bắt đầu lôi ra chọc. Chỉ ngặc một nỗi là tụi nó cho rằng nó là... con gái mới chết chứ. Tôi chỉ phì cười, im lặng cho tụi nó muốn nói gì thì nói. Thằng choá Trung ma quỷ nhứt trong đám (mới 20 tuổi mà đã làm vợ mang bầu 5 tháng rồi, thứ ham dzui!) lại ôm tôi giở cái giọng đểu chưa từng có:
- Êh! Mày đổi gu sang thích con gái hồi nào dzạ? Bộ hết iu tao rồi hả?
Thằng Dũng bắt đầu chu chu cái mỏ xáp vô mặt tui cười hết sức nham nhở:
- Con người ta nay mê con nít nước ngoài òi, Nhựt Bổn mới chịu nha! Đâu đưa lưỡi ra cho anh núp cái coi....
Bực bội, tôi chụp đầu nó... tính cho một phát rồi (cũng chỉ là giỡn thôi vẫn giữ khoảng cách) làm nó hết hồn. Ha ha ha. Thằng Toàn thấy thế bắt đầu bò lại... nó vừa tới gần là tui hét lên:
- Ba đứa bây biến hết cho tao... làm công chuyện à nha!
Ai chứ thằng Toàn này thì... có trời mới biết đầu óc nó nghĩ gì. Nó là một dạng người có thể nói là bệnh hoạn, dem tẹc ấy. Trai, gái gì nó cũng.. í ẹ... mà cái cách nó thiệt là làm tuýp người soang troọong như tôi cảm thấy tởm lợm ấy. Không phải tôi gì gì gì nó, mà thời gian làm chung đã dạy cho tôi biết tốt nhất đừng bao giờ gợi những thứ liên đến vấn đề nhạy cảm này trước mặt thằng đó. Lúc ấy nó bổng nhiên trở thành 1 con quỷ chứ không phải người ta. Tôi nói thật. Kinh không thể tả.
Thấy bé Nhi dựng xe ngoài sân tôi bỏ ra ngoài, trước khi đi tôi phán 1 câu:
- Tao cấm thằng Toàn lấy máy tao vô WEB bậy nha. Tao vô mà thấy là biết tay tao...
Thằng Trung và Dũng đều có Laptop riêng nên tao không cần phải dặn dò. Tao đi theo bé Nhi ra ngoài quán sinh tố thằng Trung gọi với theo rồi cười hết sức nham nhở: (Bực mình quá nên xưng tao luôn hồi nào hẻm hay bít hí hí, kệ để đó luôn khỏi sửa)
- Nhi sao em bỏ anh mà đi theo thằng đó? Thằng đó giờ đã có con Nhật rồi. Quay lại với anh đi em...
Nhi liếc tôi:
- Anh ghê nha, con Nhật nào nữa vậy? Kể em nghe với!
Tôi... tím cả mặt chứ hổng dám đỏ:
- Nhỏ Nhật nào đâu? Nghe tụi nó nói bậy!
Chị Khanh thì kéo tôi ra khỏi bé Nhi rồi hỏi nhỏ:
- Đừng nói với chị là em... cũng... nhóc của em sao rồi?
Tôi phì cười một cách khó khăn:
- Có gì đâu chị... bình thường mà! Cái này chỉ là ngưỡng mộ cái đẹp mà thôi! Em biết em yêu ai mà, với lại có bé Nhi, hổng lẽ em choá tới độ.... không sao đâu mà...
Và trong thâm tâm của mình tôi cũng "rất ư là rất" mong đó là những lời thật lòng của mình. Lý trí nói vậy còn trái tim thì sao? Trời mới biết.
Vô quán ăn sau khi kêu 1 ly sinh tố và tô bún bò tôi khoe ngay:
- Tối này bé iu của Nhi mới gọi điện cho anh nè!
Nhi mắt sáng rỡ:
- Thiệt hả? Nó nói gì... anh kể em nghe với!
- Mấy bữa nay nó mất điện thoại nên hẻm gọi được! Nó gọi để cám ơn anh và nói là... nó nhớ bé Nhi nhiều lắm!
Bé Nhi mặt đỏ ngầu lên đập vô vai tôi 1 phát:
- Anh nói xạo nè! Nhớ... chị kưng đó chứ nhớ! Nó có biết mặt em đâu mà nhớ!
Tôi phì cười:
- Thì giờ nó nhớ trước, mốt trước sau gì cũng biết mặt mà...
Nhi đổi giọng:
- Nghe chị hai (bà giám đốc của tụi tui đoá) em nói cty mình mốt sắp kí hợp đồng gì đó với ba nó về mấy cái NetBook mang thương hiệu của cty đó. Ổng đem về thị trường Nhật...

Tanh... ta ranh.... Điện thoại tôi có tin nhắn. Mịa Poà mấy cái ĐT của bác Mao, tin nhắn nó hẻm có hiện thị tên người gửi vì vướng cái mã +84 gì gì đó... tôi mở máy coi: "Where are you? I'm now standing in front of your company..."
Tôi hét lên:
- Nhi... nó.... nó...
Nhi ngạc nhiên:
- Nó... sao? Có chuyện gì hả anh?
Tôi đưa điện thoại cho bé Nhi xem... bé Nhi sau khi coi xong la lên:
- Trời ơi!... Nó bị làm sao vậy? Anh.... dịch ra cho em nghe đi, mấy chữ này nó hổng có biết em...
Mém tí nữa tôi té ghế... Tôi hét
- Giỡn mặt hả?
- Anh quên òi hả? Hồi đó em học chuyên Pháp mà... Tuần sau tính đăng kí học tiếng Anh... mà điệu này chắc em... chuyển qua tiếng Nhật luôn quá! Mà... nó nhắn tin anh cái gì vậy?
Tôi nói:
- Nó đang đứng trước công ty!
Bé Nhi vọt miệng:
- Xạo ke... à mà... rất có thể...
Tôi đứng dậy la lên:
- Tính tiền.... Rút quân nhanh anh chị em ơi!


[...to be cont...]
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Thu Jul 16, 2009 10:48 pm
Bước ra khỏi quán thì tôi mới cảm giác được bước chân mình nó nặng nề và run rẫy đến thế nào! Từ quán nước về công ty lòng tôi như đeo hai tảng đá nặng trên vai. Bất ngờ này đột ngột quá, tôi chả biết thích nghi và phản ứng với nó ra làm sao nữa. Thôi kệ bà nó đi. Tới đâu hay tới đó!
Trước cổng công ty một chiếc xe bốn bánh (chả rành là xe gì) hình như là hiệu Everest màu đen, chắc là của anh chự đây! Mặt bé Nhi lúc này ửng đỏ. Thật là tội! Còn tôi thì chắc tím tái! Vừa bước vô công ty một cảnh tượng khá hãi hùng hiện ra trước mắt tôi...

Sếp Bự đang dẫn ba nó đi vòng vòng siêu thị, còn thằng Toàn cùi bắp thì đang ra dấu với... nó gần cái máy của tôi. Cũng hên là thằng Toàn không biết tiếng Anh, còn nó thì không biết tiếng Việt nếu không thì... chu choa mèn đét ơi. Sau giây phút ngỡ ngàng tôi nhìn kỹ cu cậu hơn một chút. Ôi hôm nay sao nhìn nó dã man thế này. Đẹp tới tê người! Cái quần jean xanh và áo thun trắng trông nó manly hơn khi mặc đồng phục đi chơi với công ty nhiều... Thấy tôi bước vào, nó quay qua cười một cái thiệt là muốn đứng hổng vững. Thằng Toàn bấy giờ mới bắt đầu ba hoa:
- Nãy giờ nó chờ mày đó! Tao mở máy chỉ cho nó...
Tôi nạt lên:
- Mày chỉ cái gì? Ai cho mày lục lọi máy tao vậy? Lỡ hư máy tao sao? Biến đi chỗ khác mày!
Thằng Toàn lúc này tỏ vẻ bất ngờ:
- Hình như nó là con trai chứ đâu phải...
Tôi nẹt nó:
- Nhiều chuyện, con gì kệ người ta! Đi chỗ khác... ai nói nó con gái hồi nào?
Toàn cãi lại:
- Chứ sao 2 thằng kia nói mày... thích nó?
Tôi phẩy tay:
- 2 thằng kia nói chứ tao có nói đâu? Mày nhảm quá, biến đi cho tao nhờ!
Bé Nhi và chị Khanh đứng đó theo dõi nó từ nãy giờ im re. Chờ thằng Toàn đi lại phía ba nó theo thằng Trung, thằng Dũng với sếp Bự. Tôi nắm tay nó kéo lại ngồi ngay trước máy tính của tôi. Cho nó xem mấy tấm hình của nó mà tôi đã chỉnh sửa. Hì hì đứng sau lưng cu cậu quàng tay qua người nó, kê cái mũi gần ót nó một mùi thơm thiệt là dễ chịu. Tụi nước ngoài nào cũng thơm nức mũi, quyến rũ và soang troọong thế nào áh. Chả bù với Việt Nam, nhiều lần đi xe buýt về có mấy người làm tui mém té xỉu.

Tôi cũng chưa mở lời với nó tiếng nào cả, chỉ là ra dấu và mở cho nó coi hình thôi. Chả biết sao lại áh khẩu như vậy nữa. Anh chàng bối rối khi tôi mở ra quá trời hình của hắn ra. Tôi hỏi:
- Which one do you like best? I'll make 4 U a very special present.
Nói đeo cái mắt kiến, le lưỡi, quay qua cười với tôi rồi lắc đầu:
- I don't know... All of them are beautiful. I can't decide.
- OK let's me choice the one I like best.
Nói xong tôi mở hộc tủ mình ra và đưa nó tấm hình khổ 13x18 tôi đã ép gỗ sẳn và nói:
- It's yours.
-Thanks.
Lúc này ba nó và chị Trang đang đứng sau lưng chúng tôi nhìn... ba nó cầm bức tranh và ra dấu: Number 1. Rồi ba nó hỏi tôi:
- Có phải bạn là người mua quà cho Ken không? Về nhà nó nhắc bạn hoài! Nó rất thích. (Ông nói tiếng Việt thật sành sỏi.)
Tôi bổng nãy ra một ý tưởng:
- Àh, không phải tôi ạh! Bạn này đã mua và nhờ tôi gửi lại cho Ken đó chứ! Mấy tấm hình này cũng là do cô bạn này nhờ tôi thiết kế lại để tặng cho Ken.
Tôi chỉ tay về phía bé Nhi. Cô nàng lúc này miệng O rồi tới chữ U... mặt cô nàng đỏ rần rần. Ngắt tay tôi một cái, nghiến răng thì thầm:
- Vậy là ý gì? Em hông hiểu gì ráo!
Tôi nói:
- Thì cứ biết vậy đi!
Ông Nhật lúc này cười:
- Ồ thì ra là cô bạn gái xinh đẹp này àh! Cô ta là ai thế?
Sếp Trang bây giờ cười nói xù xì với ổng bằng tiếng Nhật hay gì áh... sau đó chị Trang chỉ tay về phía tôi ra lệnh, một mệnh lệnh dễ thương nhất từ lúc tôi bước chân vô công ty làm tới nay:
- Em lấy cái NetBook trong tủ này ra cài Win cho ông Nawagaki, rồi đem giao tận nhà cho ông ấy. Chị muốn tặng cho bé KenShiRo cái Netbook này...
Rồi chị quay qua ba nó:
- Mời anh lên phòng, Nhi đi pha cho chị bình trà...
Ông ta nói với nó cái gì bằng tiếng Nhật, tôi nghe, tôi hiểu, tôi... chết liền. Chỉ biết nó lắc đầu chỉ chỉ tay về phía tôi. Chắc ổng kêu nó lên lầu theo ổng hay gì mà nó mê tôi nên ở lại đây chắc. Hí hí... (Cho em quyền mơ tưởng chút nhá!)
Ổng và bả (hí hí) vừa khuất bóng sau lầu tôi trịnh trọng ra lệnh làm oai đó mà:
- Toàn lấy chìa khoá mở tủ đem cái NetBook này để "cậu" cài cho bé Ken coi!
Tôi nhìn nó say đắm:
-From now it's yours. What a happy news, doesn't it? (nói đúng hem trời, sai đừng có ghẹo nha đã nói tôi cùi bắp lắm!)
Ken trố mắt nhìn tôi gật đầu thiệt là dễ thương... (thôi dịch ra luôn tiếng Việt đi cho dễ xử)
Thằng choá Trung đang in bảng báo giá cũng chỏ mũi vào:
- Toàn! Lấy cái laptop đó nhanh đi Kưng để cho anh ấy đây cài cho... người iu của ảnh.
Rồi thằng choá đó quơ quơ tay gây sự chú ý cho Ken rồi chỉ về hướng tôi rồi rồi chỉ vô ngực trái của nó... rồi chỉ về phía Ken bập bẹ, sau đó còn lấy tay hun gió chụt chụt:
- Hi lốp du vé ri mất.
Ken nhún vai cười, hông biết nó hiểu gì không mà thấy nó lắc đầu thật là dễ thương. Tôi gằn giọng:
- Mày điên thì mày chết từ nhỏ đi nha thằng chó kia. Không liên quan tới mày... nói bậy nói bạ coi chừng tao đó!... Notthing at all Ken... just funny!
Ken cười, thằng Trung chưa chịu buông tha:
- À chà chà... lòi mặt chó mày ra rồi nha! Giờ có hàng ngoại mày bỏ hàng nội nha! Mày là cái đồ.. cái đồ... anh chơi em đã rồi anh chán anh bỏ em là sao, là sao hả?
Rồi nó quay qua thằng Dũng nói:
- Moá nó... vậy mà tưởng nó mê gái nó bỏ em, anh Dũng! không ngờ, nay lòi ra thằng Nhật này, tưởng là con gái em im re chịu nhường chứ biết vậy... em kua thằng ghệ nó luôn cho bỏ ghét ha anh Dũng...
Rồi hai thằng đó cười nham nhở hết sức. Trò này mà nó cũng nghĩ ra. Thua! Thằng Toàn sau khi lấy cho tôi cái máy, nghe thằng Trung với Dũng ghẹo cũng bắt đầu sáp vô nói bậy. Thậm chí nó còn ôm nhóc Ken kéo đi, chỉ trỏ cái gì đó... Tôi liếc nó:
- Buông thằng nhỏ ra! Mày điên hả? Buông ra!
Toàn hơi hoảng, bổng thằng Trung và Dũng đốc vô:
-Trời nó ghen kìa.. êh ghen hả mậy? Nó khách của công ty mày tưởng mình mày có quyền hả? Toàn dẫn em nó đi mua bánh cho tao!
- Tụi bây điên hết rồi.
Thằng Toàn ra dấu chỉ nó ra phía ngoài sân chắc là muốn dẫn đi đâu đó. Ken nhìn tôi ú ớ. Tôi cười định.... thì thằng choá Trung chồm tới ôm tôi, quay cái cổ tôi qua hướng khác:
- Cản cái gì hả mậy? Giờ mày là của tao òi! Toàn dẫn em nó đi nhanh lên.
Tôi bực bội:
- Tụi bây khùng quá! Ừh mày dẫn nó đi đi Toàn, có chuyện gì mày chịu trách nhiệm. Mệt tao hổng biết.
Lúc đó bé Nhi đi xuống thấy thằng Trung đang ôm và vật lộn với tôi nó le lưỡi:
- Í, hai anh làm cái trò gì vậy? Thấy ghê quá đi àh! Ô Môi hả trời? Méc dzợ anh Trung cho coi nè!
Trung bắt đầu nói:
- Nhi nhảy vô ôm tụi anh luôn đi kưng, mình chơi trò chơi tình yêu tay 3 em.
- Xì anh mơ hả? Ủa Ken đâu rồi? Chị Hai kêu coi chừng nó đó.
Trung lúc này mới nói:
- Trời ơi! Thằng này tính dê thằng Ken nè, không có tụi anh can thiệp nãy giờ là xong đời thằng nhỏ rồi. Nhi dẫn em nó đi ra ngoài chơi đi! Để thằng này ở đây anh xử cho.
Mịa poà rồi nó xiết cổ tôi hét:
- Tính dụ con nít nhỏ hả mậy, mày muốn bóc lịch hả, có giỏi... dụ tao nè đủ tuổi cho mày dụ nè!
Bé Nhi le lưỡi nhìn tôi.
- Thôi em dẫn nó đi chơi àh! Mấy anh ở lại vui vẻ nha.
Tôi hét lên... giỡn theo:
- Nhi cứu anh... nó híp hóp anh! Em nỡ để anh mất đời trai vì thằng này hả?
- Anh còn mới sợ...
Tôi mỉm cười gật đầu nhìn Ken khi thấy nó nhìn tôi dò hỏi coi có nên đi với bé Nhi không. Hai đứa nó đi mất thì thằng Trung mới chịu buông tôi ra. Thằng Toàn nhảy vô tôi hét lên liền:
- Mày biến ra... không tao đập một cái là... dập từa lưa... cho má mày nhìn không ra, dòng họ mày mất giống, tiệt nọc tông đường àh...

Hic hic, mấy thằng quỷ trong công ty này giỡn như quỷ vậy đó. Thằng choá Trung là thằng hay ghẹo tôi nhất. Mỗi lần có khách tới. Nếu là con gái tụi nó nhảy tranh giành... chọc ghẹo kinh dị và dã man hết sức. Làm như thiếu gái dữ lắm vậy. Bởi thế còn bà già và con trai thì tụi nó đẩy hết cho tôi tiếp vì thế tụi nó chọc tôi có... vấn đề. Tôi cũng cười trừ chả phản ứng gì hết. Đôi lúc còn hùa theo nữa chứ. Chỉ riêng có thằng Toàn là tôi... kỵ và tôi ghét chả bao giờ muốn giỡn với nó. Hic hic. Vì thằng đó ghê ghê thế nào áh. Ăn nói thô tục, bậy bạ và có vẻ gì đó bệnh hoạn. Chắc có lẽ vì tôi không có sở thích và thói quen ghẹo con gái, rồi còn đi matxa, uống bia ôm nữa nên thằng quỷ Trung cứ chọc tôi hoài. Nhiều lúc đang tiếp khách nó chọt vài câu vô làm tui cứng cả họng. Hôm đang tư vấn cái laptop cho thằng sinh viên "hơi kỳ kỳ" khoa hồi sức gây mê của ĐH Y dược thì thằng Trung nó nhảy vô dứt điểm:
- Mua đại cái này đi anh! Thằng này nó mê trai lắm! Anh đẹp trai như vậy thế nào nó cũng lựa cái tốt cho anh mà còn lấy giá gốc nữa. Miễn là anh để cho nó giao hàng tận nơi cho biết nhà anh là nó chịu àh. Em làm chung em rành nó lắm. Thấy trai là lỗ nó cũng bán.
Mịa poà. Đang tư vấn ngon trớn nghe nó nói tui sượng chín người. Im re, quay qua liếc nó... rồi hì hì cười với khách mà trong bụng toàn là dao gâm:
- Chắc nó nói trúng đó cưng! Ai kêu kưng đẹp trai quá chi! Lấy cái này đi anh để lại giá gốc làm quen!
Hic hic thật ra nói như vậy chứ trong lòng tôi cũng thấy đau khổ và xấu hổ chết đi được. Mà mình có mê trai tới mức như vậy đâu mà nó sĩ nhục mình dữ vậy chứ. Sau câu nói đó thằng sinh viên kia tưởng thiệt hay sao mà chịu lấy Laptop đó. Cũng hên. Xài khổ nhục kế.
Không biết bé Nhi dẫn Ken đi đâu nhỉ? Tự nhiên thấy trong lòng buồn buồn....
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Sat Jul 18, 2009 6:35 pm
Ngồi cài máy cho anh chàng mà lòng dạ tôi cứ như đánh trống trong bụng. Bao nhiêu là câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu. Trong lúc chờ phần copy file của Windows tôi cứ đi ra đi vô, lóng nga lóng ngóng... ngó ngoài sân thì thấy chiếc Atila của bé Nhi đã mất chắc là 2 đứa đó đi chơi xa òi. Mà sao mình không vui cho bé Nhi mà nghĩ ngợi lung tung beng thế này... bất ngờ thằng Trung vổ vai tôi:
- Mày sao không vô cài máy đi mà làm gì mà như gà đứt dây thun dzậy mậy? Đừng nói tao mày ghen nha...
Tôi đỏ mặt quay lại cự:
- Điên hả? Ghen gì? Tao đang cài mày không thấy sao?
- Cài thì sao không ngồi một chỗ mà cài, đi ra đi vô làm gì? Tao thấy kì kì...
- Kì cái đầu mày, đi ra đi vô cho thoải mái...
Rồi thằng Trung thì thầm với tôi:
- Bà Trang bả tính kỹ quá ha, tính cho em bả dzớt thằng đó hay gì áh... chuột sa hủ nếp hen? Còn bả chắc...
- Mày nói bậy quá mày ơi! Bé Nhi thích thằng đó thiệt chứ bộ. Còn... ổng thì ổng có vợ rồi, vợ ổng sắp qua đây nè! (Tôi nhớ lúc... rữa chân cho Kenshiro xong thằng anh nó có nói vậy!)
- Vậy hả? Còn mày thì sao?
- Tao sao là sao? Thì thấy người nước ngoài mình hiếu khách thôi chứ có sao... thằng này ngộ! Với lại tao muốn trao dồi tiếng Anh...
- Vậy áh hả? Tao hy vọng mày nói thiệt lòng...
Chị Trang và ông Nhật sau khi đàm đạo thì bước xuống:
- Sao cài xong chưa em?
- Dạ, gần xong rồi chị! Dạ... ông có cần cài thêm chương trình nào vô máy không ạh?
Tôi quay sang ổng hỏi. Ổng mỉm cười thật hiền:
- Cái nào anh bạn thấy thông dụng thì cứ cài. Em nó chỉ xài các ứng dụng văn phòng và học tập thôi.
- Dạ có cài font tiếng Nhật không ạh?
- Àh.. nếu được càng tốt.
- Nhưng mà... tôi chỉ cài vô thôi chứ... tôi không biết cách sử dụng thưa ông...
- Không sao, Ken biết sử dụng máy tính mà...
- Uhm... ông có cần hỗ trợ thêm gì không ạh? Tôi rất quý Ken, nếu có thể thì tôi sẽ đến nhà ông chỉ Ken sự dụng một số phần mềm cũng thư thao tác máy tính cơ bản ạh!
-Oh.. thế thì mất công cậu quá. Liệu có phiền không? Máy tính này là... hàng tặng mà phải không chị Trang?
Ông Nhật pha trò nhìn chị Trang cười, chị Trang nói:
- Trời ơi, thằng này sao bữa nay tốt vậy ta...phải chi với khách nào nó cũng thế chắc công ty giàu to. Khoản đi thêm này... công ty không trả lương nha em!
Tôi cười đỏ mặt:
- Dạ, em biết mà chị...
Bé Nhi từ xa chở Ken chạy về tới sân, tay Ken cầm 2 túi hàng thật to chắc mới ghé CoopMart Phú Lâm mua đây mờ.... Thấy Ken ông Nhật nói gì gì đó với nó rồi quay qua nói với chúng tôi:
- Các bạn Việt Nam thật là dễ thương và mến khách.
Bé Nhi nhìn tôi đá lông nheo như kêu tôi chia sẽ niềm vui của nó còn tôi thì cười đáp lại mà cái mặt méo xẹo. Nhưng nghĩ tới chuyện sắp được qua nhà nó dạy cho nó thì... cũng gở được chút ghẻ. Từ lúc nó về tôi tự nhiên cảm thấy giận không thèm nhìn nó nữa. Nó chạy lại kế tôi... chìa ra cho tôi một bịch kẹo socola M & M. (Dịch ra tiếng Việt luôn nha!)
- Của anh nè...
- Thanks. Quà gì mà nhiều thế? Ken có thích không?
Bé Nhi nhảy vô nói:
- Toàn là bánh kẹo cao cấp, hảo hạng không đó anh...
Tôi cười buồn, mình thì làm sao mà sánh được với em của sếp chứ... Tôi kéo bé Nhi qua nói:
- Êh Nhi! Anh lãnh được cái kèo dạy vi tính cho nó nè, Nhi... lấy không? Rẽ thôi, một chầu bánh canh!
- Xì... ai mà thèm. Khi nào rãnh thì em sẽ đi theo anh, chứ em bận đi học thêm rồi với lại... biết gì mà dạy ông nội! Nãy giờ chở nó đi toàn là... á há với à há Yes,,, No không àh. Chán chết. Nhưng mà em nắm tay nó được nè anh, nựng mặt nó, nhéo mũi nó được... cảm giác thật là... lâng lâng. Chưa bao giờ em gần với nó như thế. Cứ như là trong mơ.
Tôi chúc mừng:
- Chậc! Dê quá má ơi! Con người ta sướng quá nha! Còn không biết cảm ơn anh nữa.
Khi ông Nhật leo lên xe về thì có một sự cố nhỏ xảy ra... Ken không chịu về chung với ổng mà đòi... ở lại siêu thị chơi. Qua cách nói và cử chỉ tôi đoán thế nên mới nói:
- Ông cứ cho địa chỉ, chút khi giao máy tính tôi hoặc bạn Nhi sẽ chở Ken về nhà an toàn cho ông. Sẳn để Ken ở đây tôi hỏi cậu ấy những chương trình nào cần thiết cài vô máy...
Trong bụng cứ đánh lô tô và nam mô cho ổng đồng ý.... Bé Nhi nhìn ổng với anh mắt... thiết tha cuối cùng thì ổng nói gì gì đó với Ken rồi cười chào chị Trang với bé Nhi ra về. Hic hic sao ổng hổng chào mình nhỉ? Mà hic hic nó ở đây mần chi chắc bé Nhi cũng... chiếm hết rồi làm gì tới lượt tôi. Một hồi dễ gì cô nàng cho tôi chở nó về... Tôi thầm nghĩ mà quay vào vị trí cài máy của mình. Ken đưa 2 cái bịch hàng cho bé Nhi, cười cười đến híp mắc lắc tay... nói nói tiếng Nhật gì đó. Bé Nhi cũng khoát tay xua xua... no... no... thật buồn cười. Tôi quay lại nói với Ken (Tiếng Anh):
- Cô ấy thích Ken nên mua tặng Ken đó! Lấy đi!
Ken nói:
- Cám ơn cô ấy dùm em. Nhưng em không lấy đâu! Bánh kẹo này ở nhà em rất nhiều!
Tôi nói với bé Nhi:
- Chia buồn cùng em, mấy thứ này ở nhà nó quá trời Nhi ơi! Thôi cho anh đi hí hí...
- Trời giỡn hả anh? Mấy xị của em đó! Quê àh nha. Chứ ai biết nó thích gì mà mua... con nít thì mua cho nó bánh kẹo... toàn hàng nhập không đó!
Tôi quay sang nói với Ken:
- Vậy Ken thích món gì? Anh sẽ mua cho..
Ken mỉm cười... cố rặn từng chữ:
- Vi na ... mít áh. mấy món bữa hổm anh đã mua cho em đó! Em thích đặc sản của Việt Nam!
Bé Nhi quay qua tôi hỏi:
- Cái gì Vina Mít vậy anh? Bộ nó thích ăn món đó hả? Trời ơi sao không nói... mà nó nói gì nữa vậy anh?
- Nó nói nó thích ăn mít sấy và đặc sản của Việt Nam.
Bé Nhi ôm đầu:
- Trời ơi! Phải chi nó nó sớm thì đâu có mất nữa tháng lương của em... hu... hu.... kỳ này chắc phải kiếm ai bán rẽ lại mấy món này quá!
Tôi ghẹo:
- Đại gia ai làm thế! Cho anh đi!
Nói le lưỡi:
- Làm thế mới trở nên đại gia đó anh. Chứ đụng gì cũng cho chúng nó... nghèo sặc máu sao?
- Chúng nào hả? Không thèm...
- Không thèm kệ anh. Cho nó em còn được lợi! Cho anh coi như đổ sông đổ biển...
- Anh cũng như nó mà.. em muốn làm gì nó... thì có thể... làm với anh mà..
- Oẹ... oẹ... mơ đi kưng!
Hên sau lúc đó ghệ của bé Nhi thằng Hải Bắc Kỳ đi xuống. Bé Nhi nói nhỏ với tui:
- Êh, đừng cho cha nội đó biết chuyện này nha!
Rồi nó quay sang thằng Hải ngọt như mía lùi:
- Honey... em mua kẹo cho ông xã ăn nè.... nhớ trả tiền lại cho em nha!
Rồi cô nàng chộp 2 bịch hàng te te đi theo thằng Bắc Kỳ khó ưa đó. Để tôi ở lại một mình với Ken. Thật không ngờ nó còn nhớ tới tên cái món Mít sấy mà tôi nói với nó nữa... một cảm giác lâng lâng, dễ chịu thật khó tả. Tôi quay qua nhìn anh chự đang mỉm cười nhìn tôi. Không cầm lòng được tôi đưa tay... véo lên má nó một cái... bé Nhi làm được thì tao cũng phải làm... được tôi tự nhủ.
- Ê! Làm gì đó thằng kia?
Tiếng thằng Trung bất ngờ vang lên làm tôi... hết hồn.

[To be continue..]
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Jul 22, 2009 2:23 pm
Mặt tôi đỏ ngầu chối bay bảy còn Ken rụt đầu xuống cổ mỉm cười vì mặt nó luôn ở chế độ hồng hào sẳn nên chả biết khi nào nó thẹn thùng cả.
- Tao có làm gì đâu!
- Không có gì hả? Tao thấy rõ ràng... mày tính chồm qua hung nó...
Tôi há hốc:
- Moá... điên hả?
- Tao thấy rõ ràng.... mày lau mặt nó chuẩn bị chồm qua hung..
Nói xong nó cười ha hả...
- Mày nhảm dễ sợ!
- He he he... dê bị bắt quả tang tại trận nha con, chiều nay không dẫn tao nhậu tao la làng cho công ty biết.
- Mệt mày quá!
Thằng Trung bắt đầu nhảy qua ôm ấp và vuốt ve tui... hic hic:
- Sao chiều nay dẫn "cậu" đi nhậu không hả? Hay là muốn..
Vừa nói xong nó bẻ cổ tui kêu một cái rắc... hic hic tui sợ nhứt là trò này của nó. Nhiều lúc tưởng gãy cổ:
- Buông tao ra coi.
- Đi không hả?
Vừa nói nó vừa tiếp tục vặn cổ tui, Ken nhìn cười (nó hình như không biết cảm xúc nào khác) còn tui thì la lên như con heo bị cắt tiết:
- Dạ... đi đi... anh Trung tha cho em...
Nó cười cười buông ra:
- Nhớ nha chiều nay đi về tao chờ đó.
- Chó đẻ.
Tôi tức giận chửi. Hic hic mấy thằng này sao mà phiền quá. Tui nhìn Ken cười hì hì. Cậu cũng đáp trả lại bằng một nụ cười đưa tôi lên mây. Tôi kéo ghế nó lại gần và bắt đầu hỏi nó về chuyện cài máy tính... ôi thật là hạnh phúc quá đỗi, ngồi gần cậu bé cảm giác nó lâng lâng thế nào áh! khó tả ghê. Đâu phải mình chưa có ghệ, đâu phải mình chưa ôm ấp ai, nhưng mà sao ngồi gần nó thôi mà đã cảm giác đã phê thế này thì.. hí hí hí. Thôi không nói tiếp đâu. Tôi cài cho hắn English Study 4.1 bản mà tự tay tôi crack 4 giáo trình nghe vô 1 đĩa (khoe mẻ chút xíu áh mà), cái EV trans 3, rồi cái từ điển đa ngôn ngữ của Huy Biển, Encatar 2009, bộ giáo trình phim tài liệu của đài BBC về Biển về thế giới tự nhiên và nhiều giáo trình Anh ngữ khác mà tôi đã down và tự tổng hợp lại trên megasharesvn do tui cũng bít chút xíu cái gọi là vọc phá và coding... tôi lướt sơ qua các chương trình tạo icon đầy đủ trên desktop cho anh chàng...Xin giải thích thêm về mấy cái đó. Tui là thằng tham lam nên chỉ down về cho cảm giác mình có đầy đủ và nhá hàng với khách cùng thiên hạ (như mấy bạn đang đọc nè) thôi chứ chưa hề đụng tới nó. Tui ngu đặc tiếng Anh hay nhứt là cái miệng bô lô ba la thôi! Bất chợt tôi nhớ mình quên một chi tiết cực kỳ quan trọng đó là... nick yahoo của nó. Tôi quay qua vừa nhìn nó thật đắm đuối vừa hỏi:
- Ken có nick yahoo không? Cho anh đi!
- Dạ có.
Rồi cu cậu lấy cái điện thoại Nokia nắp bật của hắn ra (tui hẻm biết là code gì nhưng hình như giá nó mắc hơn 3110c và 3500 một chút) nhắn tin cái nick yahoo của nó qua cho tui... BasketclubkenXXXX@yahoo.co.jp và cho tới bây giờ tui vẫn hẻm hiểu là vì sao tui chả add được cái nick yahoo đó mặc dù search trên google là có nick đó.
Sau đó tui hỏi nó một số kiến thức cơ bản về máy tính thì thấy anh chàng cũng chưa rành lắm. Hỏi cái gì hẻm biết là nó le lưỡi rục đầu vô cổ cười (muốn cắn cho chết đi mất):
- Ba em không cho em xài máy tính nhiều. Em còn phải học rất nhiều.
Tui thầm chửi rủa..." Học, học, học hèn chi tụi Nhật nó giàu hơn Việt Nam mình quá trời." Nhân đây mời mọi người giải thích cái cảm giác kỳ lạ mà tui dành cho Ken với. Thật không thể hiểu nổi. Tui đang có người yêu rồi. Và cảm giác dành cho người yêu nó đâu có như dành cho thằng bé này... khó hiểu quá, cho tới tận bây giờ vẫn là một ẩn số. Thôi bỏ qua đi!

Cuối cùng cũng xong cái máy. Tôi ra dấu Number 1 với Ken. Rồi kêu nó ngồi đó chờ một chút. He he he tui ranh mãnh lên xin sếp Trang về sớm. Trốn được thằng Trung ôn dịch. Chở Ken đi chơi cho nó đã. Bé Nhi đang trong phòng SMB tù ti tú tí với thằng Hải. Tui chả ưa mấy đứa Bắc Kỳ chút nào (có đụng chạm tới ai cho em xin lỗi) thằng Hải là đứa nó năng lực, xếp Trang kêu bé Nhi... cầm chưng nó, còn bản thân thằng Hải thì cũng có con ghệ Bắc Kỳ rồi (trên Status Yahoo nó ghi vậy thì phải) nhưng nó lại cua bé Nhi vì muốn chứng tỏ cho công ty thấy cái tài kưa đỗ hoa khôi của công ty và em sếp bực.... rắc rối vậy đó chứ tụi nó hình như chả ai thích ai, toàn làm ra vẻ. Tui chả quan tâm mấy cái thứ rối rắm đó! Tui soạn đồ đạc rồi nháy mắt ra hiệu Ken đi ra sân trước. Phải giải quyết dứt điểm thằng quỷ Trung lùn này mới được.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Jul 22, 2009 2:23 pm
Thông cảm cho em dùng hẳn 1 chương để nói xấu mấy thằng trong công ty cho đã miệng luôn nha!

Để nói sơ lại thêm thằng này, nó còn rất ư là trẻ, trắng trẻo, đẹp trai, vợ đang sắp có em bé, nó dê gái đại độc, chơi bời, nhậu nhẹt vô địch. Tuy nhiên nó đối với tui cũng không tệ, ít nhứt là tốt hơn thằng Toàn và thằng Dũng nhiều. Có điều nhiều lúc nó giỡn tui rất bực mình, chịu không nổi. Chả hiểu vì lý do gì mà nó luôn cho là tui... thích nó bởi thế nó hay giỡn cái kiểu như trai gái với tôi áh. Bực gì đâu! Nó ghẹo gái và ghẹo... tui tàn bạo. Khỏi phải nói đôi khi nó giỡn với tôi khiếp đảm lắm chả dám nghĩ lại nữa, có những thứ kiến thức về cái "thế giới mới" mà tui không biết mô tê gì ráo, qua cái làm và nói chuyện với nó tui mới học hưởi được đó. Kinh dị làm sao. Nó còn có cả lô phim tầm bậy của "TG đó" nữa chứ! Nó thường mở ra coi tỉnh bơ trước mặt tôi, thậm chí còn ôm đầu tui bắt coi chung nữa chứ. Đôi lúc nó vuốt ve, sờ soạng, rồi giả bộ như là... với tôi. Tất nhiên tôi biết nó giỡn vì nó luôn biết dừng đúng điểm, nhưng mà tôi vẫn cảm giác ghê ghê sợ sợ và khó chịu làm sao. Nếu yếu bóng vía chắc chết bà với nó từ lâu òi với lại tui biết nó có vợ rồi mà. Thôi nói sơ nhiêu đó thôi, mốt có gì tui nói thêm.

Còn thằng Toàn là tuýp người khác. Nó bệnh hoạn, cũng mê gái điên cuồng mà nói đúng hơn là nhục dục thì có. Đôi khi thằng Trung giỡn nhưng với nó thì khác nó luôn tưởng thật và làm thật. Mà gương mặt nó lúc đó nhìn kinh lắm. Tất nhiên ba của bố nó sống dậy cũng không dám giỡn với tôi. Nhờ vài lần tui làm cho tởn đó mà. Chỉ cần đứa khách hàng nữ nào mà kém đoan trang một chút là bị thằng Trung đẹp trai vờn sau đó nó bát xê qua cho thằng Toàn là coi như thúi hẻo. Thằng Trung thích nhứt trò đó. Mà quả thật nhiều lúc buồn coi thằng Toàn làm trò đó cũng vui. Chuyện khách hàng mắng vốn xếp bự thậm chí người tát vô mặt nó là đều không hiếm hoi chút nào! Lúc đó nó còn cười liếm lưỡi quanh vành môi trông càng tởm lợm! (hí hí nói xấu mấy thằng trong công ty sao nó sướng miệng vầy nè trời... Chắc mốt lập topic chuyên chửi cha mắng chú mấy thằng này quá, vì em làm trong công ty bị tụi nó híp hóp nhiều quá mừ!)

Còn thằng Dũng là một con cáo già đạo đức Trung Quốc (hàng TQ chất lượng thế nào chắc ai cũng biết, em hẻm dám dùng chữ "giả" hơi nặng), keo kiệt rất mê và nhát gái, (mà thằng Trung hay chửi là hòn bi... mủ mỗi lúc đụng chuyện) lại hay lên vẻ ta đây, lý sự, dạy đời thiên hạ mới chết chứ nhờ thế mới được làm trưởng nhóm đó! Nó cũng hay ghẹo tui nhưng tui tin chắc là nó chả biết hay quan tâm gì đâu. Đôi lúc nó ôm tôi đòi... núp lưỡi (cái từ nó dùng áh) tôi giả bộ làm tới thế là anh chàng chạy tám cây số cạch tôi từ đó. Tức nhiên điểm dừng của tôi xa hơn nó một tẹo thôi chứ cũng chưa tới đích. Còn thằng Trung thì khác... hu hu nó chả có điểm dừng nhiều lúc bực mình giỡn tới với nó lại bị nó làm cho tới hơn khiến tôi xanh mặt (mà thôi chuyện này hẻm nhắc thêm!).
Đó bài diễn văn dài về lũ sâu bọ trong công ty tui đó... xin lỗi vì sự lan man này nhưng nó... cần thiết vì các bạn phải hiểu rõ chúng nó vì sau này có liên quan mật thiết tới câu chuyện của bé Ken.

Tôi vừa đượm bước đi là thằng Trung mặc dù đang dán mắt vô cái Võ lâm truyền kỳ cũng nói vọng theo:
- Đi đâu đó? Nhớ gì hem!
Tôi cười:
- Mua bánh một chút. Nhớ gì là nhớ gì?
- Giỡn hả mậy? Tin là tao "đâm sau lưng" mày nữa hem hả?
Cái thằng này ai hổng hiểu nó là chết, toàn nói chuyện làm như đã có rồi không vậy.(Xin thề là nó chuyện gia nói như vậy thôi, chứ không có gì ráo đâu nhé.). Tôi nhăn mặt:
- Nói bậy quá nha! Chiều nay mày vô quán chờ tao trước về lấy tiền cái đã chứ!
- Ủa, bộ ông Nhật hổng boa cho mày Yen nào hả?
Tôi lầm bầm, tốn kém thêm thì có. Rồi cười hì hì đi ra sân cười với Ken đang đứng chờ tôi sẳn.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Jul 22, 2009 2:23 pm
Tôi đã chuẩn bị sẳn hết òi. Hôm nay là cơ hội nghìn năm có một, phải dẫn Ken đi chơi đến tơi bời hoa lá mới thôi. Hé hé hé! Tôi thầm cười với ý nghĩa gian manh trong đầu mình. Tôi hỏi (Lưu ý toàn là nói tiếng Bồi hem đó nha):
- Giờ Ken thích anh chở đi đâu đó chơi tới mấy giờ về?
Kinh nghiệm bán hàng dạy tôi dùng chiêu "làm như khách hàng đã đồng ý rồi", hic hic làm như người ta đã chịu đi chơi với mình rồi áh. Có bỉ ổi quá không khi toàn chơi chiêu với hồn tâm hồn thánh thiện thế này! Ken chồm tới tôi! Thật sát! (tê dại quá!):
- Dạ! Sao cũng được! Anh và em trai của em đi học 9h tối mới được ba đưa về nhà. Em về nhà với dì (gì đó) buồn lắm!
- Còn Ken sao không đi học?
- Hôm nay giáo viên cho em nghĩ và em muốn theo ba cảm ơn anh vì món quà đã cho em!
- Oh... có gì đâu! (tui xài not at all đúng hem ta tui nhớ vậy áh)
Trời ơi! Nó sao mà sát tui quá vậy nè. Chưa hết nha! Cái mặt nó gần như song song với mặt tui luôn. Chỉ cần quay qua một cái là... ôi sao trời đày đoạ tui thế này. Nó ngồi sau mà tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa hoà cơ thể thơm tho đến lạ kỳ! Tôi ngã lưng sát về phía cậu hơn nữa, quay đầu sát cho mặt tôi mặt cậu hơn, tay lay đùi cu cậu hỏi (xin lỗi, chịu hẻm nổi):
- Ken đói chưa? Mình đi ăn nha!
- Dạ!
Tôi tạt qua cái ATM HSBC rút vài trăm dằn túi hic hic. Khổ tới rồi đó. Ken hỏi một câu hết sức thơ ngây:
- Oh! Làm sao mà cái máy đó có tiền vậy anh? Thích thật!
Tôi xoa đầu chú cười:
- Ừh, thích thật đó.
Dù đã lên xe rồi mà chú vẫn ngoái lại nhìn cái máy đó đầy tiếc rẽ... bít giải thích bằng tiếng Anh với nó thế nào giờ. Im là vàng. Tôi ghé CoopMart mua hai hộp cơm, 3 cái đùi gà chiên, 1 miếng sườn ram, một ít bánh ngọt Kinh Đô, 6 lon Twister và tất nhiên là không thiếu món mít sấy quen thuộc, òi chở cu cậu thẳng tiến về Đầm Sen cho mưu đồ của mình. Giữa đường chị Khanh điện cho tôi:
- Em đang ở đâu vậy? Trưa nay có đi ăn với chị không?
- Dạ em đi giao máy òi. Chị đi ăn với bé Nhi đi!
- Em biết sao không? Thằng Hải nó ghen ầm lên với bé Nhi về thằng bé Nhật đó. Tội bé Nhi ghê! Nó giờ sao rồi!
- Nó an toàn trong tay em chứ sao chị! Hì hì! Nói bé Nhi đừng lo, em sẽ chăm sóc nó chu đáo.
- Em đó nha! Đừng nói với chị là... bộ em hết... rồi sao?
- Đùa chút thôi, em biết em đang làm gì mà chị. Chị lo xa quá!
- Ừh chị nói vậy thôi! Thôi nha! Cúp máy đây!
Hic hic, tôi cũng rất hy vọng tôi biết tôi đang làm gì. Ba Ken điện thoại cho nó, hai cha con chứ honda yamaha suzuki cái gì mà chả hiểu cái mô tê chi rứa. Hí hí
- Ba gọi chi vậy Ken?
- Ba hỏi em ăn gì chưa! Em nói anh cho em ăn rồi! Ba hỏi em ăn gì! Em nói em không biết. Ba nói cẩn thận...
Sau đó anh chàng khều tôi ngó nó lấy tay ra dấu ôm cái bụng. Tôi phì cười. Hic hic tới bà sếp bự:
- Em dẫn nó đi ăn hả? Chút về chị trả tiền lại cho! Dẫn nó đi KFC hay Lottle đó, đừng ăn ngoài quán, đau bụng đó!
Tôi cười:
- Sao chị hổng nói sớm? Vì sợ nó đau bụng nên em dẫn nó vô New World ăn rồi!
- Vậy hả? Vậy thì phần đó em tự lo, chị chỉ trả tiền... gửi xe cho em thôi! Đi nhanh rồi về coi có chuyện gì không làm tiếp! Kỳ này không ký được hộp đồng với ổng là em với bé Nhi biết tay chị!
- Ý... hôm nay nói cho em nghĩ mà. Em còn phải chỉ nó học nữa mà chị?
- Thì tranh thủ về sớm được thì về...
- Dạ.
Hì hì tôi dạ rõ to đủ biết ý sếp đã xìu lòng òi. Có cho vàng cũng hổng về lại công ty. Nếu không phải là Ken, tui đã vứt cái máy tới nhà khách, rồi ba chân bốn chẳng về quê với MIP (Mst Imp Per) của tôi chứ đâu có dây mơ rễ má thế này.
-Ken đã đi Đầm Sen chưa?
Tôi vừa dê như cũ vừa hỏi. Ken vẫn chồm tới trả lời rất háo hức:
- Dạ chưa. Ba em không có thời gian, ba chỉ muốn anh em em học thôi. Học suốt ngày!
Tôi làu bàu trong bụng: "Tao ghét học". Tới cổng Đầm Sen chúng tôi gửi xe và mua vé vào... ăn trưa và chuẩn bị cho một chuyến đi chơi cực kỳ lãng mạn.

Thông cảm cho em là nhân viên nghèo hẻm có điều kiện thêm cái quê mùa, dốt nát nên hẻm biết chỗ nào khác đi chơi ngoài Đầm Sen, Sở Thú cả.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Sat Jul 25, 2009 11:05 pm
Vừa ở bãi giữ xe ra nhìn thấy nó đứng ở ngoài chờ tôi mà cả chục con mắt hiếu kỳ khác đang nhìn nó thiệt là hãnh diện cho tôi quá. Mà quả thật từ xa nhìn nó y chang một ca sĩ ngôi sao bậc nhất ấy. Thu hút và đẹp lạ lùng, nhìn cách gì, ngó hướng nào cũng đẹp hoàn hảo ở mọi góc độ, khen đến mòn cả ngôn từ mà vẫn chưa thấy lột tả hết một phần rất nhỏ vẻ đẹp của nó.... Tôi nắm tay, rồi lại quàng vai nó kéo vào Đầm Sen cổng Lạc Long Quân.
Nó như người ngoài hành tinh mới rớt xuống vậy! Thấy cái gì cũng nhìn chăm chú, cũng khen đẹp. Trong khi tui thấy nhàm chết mồ. Mỗi lần tui kéo tay nó đi là nó cứ quay đầu lại luyến tiếc mấy cái cảnh lan hay bông hoa trái hết sức bình thường. Thậm chí đi qua cầu, hay nhìn cá dưới nước tôi cũng thấy trong đôi mắt nó ánh lên niềm hạnh phúc hay mơ ước gì đó thì phải. Và tôi bắt đầu thực hiện... âm mưu của mình đây!

Mà khoan, đi một hồi cẳng tui muốn rã ra luôn dù chân tui cũng là chân đi mà! Đói khát, mệt mỏi tui với nó nhảy vô cái chòi gì đó dọn bữa trưa ra thưởng thức. Thấy trán nó ướt mồ hôi tôi mua cái khăn lạnh hết năm ngàn đồng bạc tự tay lau cho nó (Chứ không còn lâu mới chịu mất 5 ngàn). Cu cậu đang rất đói rồi đây mà nên ăn ngấu nghiến luôn. Hu hu hu nó quất hết 3 cái đùi gà và miếng sườn luôn. Thật ra là do tui cố ép khi thấy nó ăn quá ngon như vậy! Cơm nó cũng ăn hơn 1 hộp nữa. Tui thì chỉ chan nước mắm ăn không, rồi cuối cùng trộn canh mà thôi! (dại trai hết sức) Tuy nhiên vẫn thấy no, ngon và hạnh phúc quá đỗi mỗi khi được nhìn nó. Ước gì thế giớ này là của tôi! Tôi sẽ đổi lấy thế giới đó để được một lần nhìn nó cho thoả thích. (Lưu ý: bản quyền câu nói này em tự nghĩ ra, hẻm có "su" của ai à nha!) Trong khi tui mới uống có một lon cam thì nó đã xử 2 lon mất òi. Hì hì sau đó tui và cu cậu còn nhâm ly cây kem tươi bùi bùi, béo béo mát lạnh tới ngon tuyệt nữa chứ!

Chúng tôi tiếp túc chuyến đi tham quan của mình. Trời ơi! Cái thằng làm như chưa thấy khỉ bao giờ hay sao mà nó nhìn mấy con khỉ bình thường mà lại nhảy lên hí hửng rồi nói tiếng Nhật gì đó tui hiểu... tui chết liền chỉ đoán là nó rất thích. Phải 2 - 3 lần kéo mạnh nó mới chịu rời lũ khỉ, rồi tới cọp, sư tử, gấu, nhím con nào nó cũng mê. Làm như nó là tarzan vậy! Hì hì vậy mà tới vương quốc mãng xà nó ôm tui cứng ngắc khi thấy mấy con trăn, con rắn làm tui cứ đứng đó hoài cho nó ôm mà hẻm chịu đi ra...

Cuộc vui bắt đầu khi chúng tôi tiến về vương quốc... cá sấu. Nhìn những con cá sấu nó vừa sợ vừa thích, mà hễ nó sợ thì nó nắm tay tôi rất chặt. Hồn tôi thì lâng lâng, ngây ngất. Khi vô thuyền, sau một hồi xem người ta nhử và câu cá sấu tôi cười hỏi nó:
- Try this game?
Nó gật đầu cái rụp không tốn bất cứ một giây nào để suy nghĩ. Tôi câu trước, vì nó không dám câu. Hì hì trò này kể cũng vui, mỗi lần tôi nhấp cho con cá sấu cắn hụt một cái là nó cười nhảy lên ôm tôi... hic hic nó cười kiểu Nhật hay cười bằng giọng Nhật hay sao mà... lạ lạ và dễ thương thế nào ấy. Đúng là giọng cười Nhật nó khác xa giọng cười Việt Nam. Xui dễ sợ. Cái lúc nó ôm tôi, tôi... khoái quá để cái cây im re và con cá sấu láu cá khốn nạn nhảy lên đớp cái độp. Tiêu đời! Tui quay qua liếc nó ra vẻ trách nó là nguyên nhân. Nó cười xin lỗi mà không lẽ tôi ước mình làm con cá sấu nhảy vô đớp cục thịt tươi trước mặt chứ. Nó chấp tay cúi đầu cười để xin lỗi và cho tôi thấy cái răng khểnh và má lún đồng tiền thiệt muốn phát chảy nước miếng vì ngây dại vậy đó. Hic hic. Tới nó câu, cu cậu cứ giơ cây cần câu mà để mút trên trời chả dám để gần dưới nước, lâu lâu hạ xuống một cái rồi giựt lên thật nhanh khiến mấy con cá sấu trở nên mất hứng. Tôi vừa quàng tay ôm nó (để câu phụ đó mà hí hí) .. vừa la lên:
- Lower and longer... The crocodiles are getting boring with U.
Đúng là mấy con cá sấu chán nó luôn, chả con nào thèm bò lại! Thình lình 1 con cái sấu to đùng lặn ở đâu nổi lên táp cây cục mồi của nó đang câu 1 cái khiến tôi và nó đều giật mình. Nó thì khỏi nói: Phang luôn cái cây cần cầu xuống đầu con cá sâu kia... nhảy lên ôm tôi cứng ngắc và cười giòn giã khi cái cây cần câu rơi trúng đầu con cá. Mọi người thấy cảnh... khỉ leo cây của nó cười rần rần. Tôi vừa ngại vừa khoái. Hên nó là người nước ngoài. Nên chắc không có ai ý cò, ý kiến gì chỉ loáng thoáng bên tai mấy lời nhận xét vì vẻ đẹp không có gì chối cãi của nó. Mấy con quỷ con gái ranh loi choi lóc chóc cũng tò tò theo ghẹo nó nói tiếng Anh tào lao mía lao mà nó cũng nhìn và cười đáp trả làm tôi như muốn nổi sãy.

Tôi và nó cười hí hởn đi tham gia trò chơi tiếp theo. Nó luôn cười và hôm nay ngời lên trong nụ cười nó là một niềm hạnh phúc rất lớn mà tôi cảm nhận được một cách rõ ràng. Chắc là lần đầu tiên cu cậu được đi chơi đây mà! Tôi hỏi:
- First times?
Nó mỉm cười gật đầu. Tôi ghét phải khen ai nếu người nó không phải là... tôi. Vậy mà với nó. Không khen không được. Và tôi bắt đầu hì hì hì âm mưu của tôi đây. Chúng tôi tới quầy game Tàu vượt thác. Sau một hồi đứng nhìn tôi nháy mắt nhìn nó ra hiệu thử không? Hì hì hì anh chàng lắc đầu, rụt cổ. Chờ có thế tôi ôm lấy nó thật chặt làm như quen thân dữ lắm vậy, kéo tới phòng mua vé. Lúc lên ngồi. Tàu cứ chạy từ từ tôi cười:
- Nothing happend. Just a funy game. Checking how brave you are?
Hì hì tất nhiên trên tàu chỉ có 2 đứa thôi thôi nha, nó ngồi trước, tôi ngồi sau thật sát nó, cằm tôi để trên vai nó (khỏi tưởng tượng cũng biết thế nào há). Hai tay nó thì bấu chặt tay tôi vừa cười, cười mếu, giọng thì run run... Xin lỗi bà con khúc này nha. Cái thằng tôi lúc đó chó má lắm... chỉ muốn hơn bé Nhi không thôi! Lúc con tàu từ từ lên cao... nó la hét dữ lắm, còn tôi đã chết điếng vì vô tình môi tôi đã chạm vào mặt nó mất rồi.

Nó vẫn không hay biết hay chưa có cảm giác, chỉ đang cười và gào thét:
- Somebody help me! I am going to die...
Tôi thấy mình yếu đuối và tội lỗi hơn bao giờ hết. Tay tôi ôm bụng nó thật chặt, thân thể rã rời, môi vẫn chưa rời khỏi nơi má và cổ nó. Mỗi lúc nó hét lên định quay qua tôi nói gì đó vì mặt nó lại đè sát vào môi tôi hơn. Nó có lẽ cảm nhận được cái mát lạnh nơi má nên lặng im một lúc. Rồi lại tiếp túc hét lên... tay nó đánh mạnh lên tay tôi vì con tàu đang lên cao và gần rơi xuống... tôi lúc ấy cố lắm mới thều thào được:
- Hold me tight...
Hic hic, dù nó đã la hết công suất nhưng tiếng của nó cũng dễ thương và không lớn đến độ chói tai như người ta thường hét.... Tôi và nó rơi..... nước văng trúng mặt vào áo của cậu bé càng làm cậu trở nên... chết người trong mắt tôi. Nó quay cả người qua tôi hét:
- That feeling is great!
Tôi chẳng biết nó nói cái cảm giác đó là cảm giác gì nữa. Nhưng hì hì hì... lúc rơi xuống tôi đã ôm và hôn nó thật sâu vào mặt nó. Nhi ơi! Kỳ này thua anh rồi nhé! Thua xa. Tôi tự nhiên cảm thấy thật mệt mỏi không hiểu lý do vì sao nữa. Người tôi mềm nhũng ra như cọng bún thiu. Tay vẫn ôm chặt nó hỏi:
- Which feeling?
- Freedom falling! What's the matter with U? U look not very well?
- Yes! I am very happy!
- Happy? How happy?
Lúc này chung quanh đều trống trơn... chúng tôi đang trôi để chuẩn bị cho chuyến rơi khác cao hơn, để trả lời câu hỏi đó của nó tôi chồm tới và hôn lên cổ nó một cái rồi lần qua má nó đánh dấu 1 cái chóc thật kêu rồi nhe răng cười:
- Happy 'cause that!
Mặt nó hơi đỏ ửng lên một chút! Im lặng một chút rồi nói:
- What are you doing! You are alike my mother. She usually kisses me.
- How do you feel?
- Feel what?
- When I kissing U. How are u feeling?
- I don't know, no feeling! May be like my mother's.
Rồi nó lại làm tôi quay trở lại không khí hồi hộp của trò chơi đang diễn ra... còn tôi thì rối bời. Cảm thật hận thù và gớm ghiếc bản thân mình vô cùng.

Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 04, 2009 3:27 pm
Mặc dù đang xỉ vả bản thân dữ dội đến như thế nhưng khi tàu vừa chung vô hang cái là tôi lại ôm nó cứng ngắc và hôn lấy hôn để lên cổ nó vì chả thấy nó có phản ứng gì hết. Nó hình như bắt đầu hơi... sượng hay là do tôi cảm giác ta? Kệ chết bỏ, tới đâu hay tới đó, tôi không kiềm chế được bản thân mình rồi.

Xui làm sao lúc gần lên cao chuẩn bị rơi xuống thác, mãi lo ôm nó mà tôi không để ý có một thằng gác trò chơi đang ngồi trên ghế nhìn tôi và nó chầm chầm. Giờ đang ôm ngon lành hổng lẽ buông ra là khác nào mình có vấn đề sao? Tôi đành làm ngơ ôm tiếp luôn chứ sao giờ, đúng là xui tận mạng, nhờ thế mà mất hứng không còn dê nó xối xã được nữa rồi.

Rời khỏi trò chơi, sau khi tự tay lau mặt nó, chải đầu cho nó tôi liếc lên trên thì thấy thằng khứa nhiều chuyện ngồi gác trên cao vẫn còn đang nhìn 2 đứa tôi. Kệ luôn, nó có biết ai là ai đâu chứ. Bực mình tôi ôm eo kéo Ken đi như cố ý chọc tức thằng đó vậy.

Sau đó chúng tôi đến khu trò chơi tàu lượn siêu tốc. Nhìn thấy con tàu kêu inh ỏi, Ken nhảy cẫng lên thích thú nhưng khi tới gần thấy nó chạy rầm rầm, uốn lượn anh chàng đứng phía dưới lắc đầu đến xanh mật. Khi tôi ra hiệu nó thử không anh chàng ôm chặt cây sắt lại la lối um sùm:
- No... no.... please... no... I don't want! I don't like this game... I hate it..
Tôi vẫn kiên quyết mua 2 vé. Anh chàng vẫn lắc đầu ôm cứng ngắc cây cột. Tôi nhướn mắt nhìn nó cười hì hì, một ý nghĩ ma quái lại lướt qua đầu tôi. Anh chàng đang cự tuyệt trò chơi, vé tôi đã cầm trên tay... thế là tôi nhào tới ôm bụng nó từ phía sau, rồi cạ cạ... cằm vào cổ nó đồng thời hôn lên đó sẳn tranh thủ gửi mùi của nó luôn. Nó cười lớn buông cây cột ra chạy, lấy tay thoa thoa cái cổ chắc là... cu cậu nhột. Chờ thế tôi chụp tay nó kéo nó vào hành lang trò chơi. Lên một khúc anh chự lại chứng đám níu thanh sắt lại không chịu đi tiếp, khi tôi sắp nhào tới (tính dê tiếp) nó như chợt nhớ cái gì đó rồi lại chạy lên (chắc sợ òi). Hic hic. Nó la hét từ lúc ngồi chờ tàu cho tới lúc lên tàu vậy mà tội nghiệp nó ghê. Tàu vừa tu tu một hồi là nó mặt mày chảy mồ hôi xanh lè. Im re, mặt nó lúc này căng thẳng đến tội. Tôi lấy tay lay lay nó, nó vẫn rất căng thẳng và im re làm tôi phát sợ. Tàu vừa lăn bánh một cái, nó hét lên rất lớn, nói tiếng Nhật tùm lum tà la luôn. Lúc đó chưa có gì, tàu vẫn chạy chậm mà... tôi thấy nó hả cái họng hết công suất mà la. Và... tàu rơi. Nó nhắm nghiền mắt lại, mặt đỏ ngầu. Tôi la lên:
- ken, Open Ur eyes, it's great... Open Ur eyes!

Nó trân mình, nhăn mặt, im lặng đến đáng sợ luôn! Tàu dừng bánh. Nó im re, bất động. Tôi hơi hoảng sợ, nó vẫn ngồi thừ ra đó. Hic hic. Tôi nhào qua ôm nó và vuốt lưng nó một hồi. Nó đứng lên đi lững thững theo bước dìu của tôi... mắt nó ướt. Tôi cảm thấy thật sự ân hận. Và mắt tôi cũng ướt. Vừa tới băng ghế tôi thấy nó đi không nổi nữa, nó ngồi phịch xuống. Tay chân mềm nhủn ra... tôi vẫn ôm nó, vài người qua lại nhìn chúng tôi, nhưng tôi vẫn mặc. Có mấy đứa con gái cười khúc khích nữa chứ. Tôi thấy ân hận quá. Tự nhiên nó xô tôi ra làm tôi chưng hửng. Rồi nó đứng dậy bước đi... lúc đó tôi cảm thấy thật khủng khiếp. Giống như là tôi mang một tội lỗi gì đó lớn lắm vậy. Chắc là nó giận tôi rồi. Tôi chạy theo chưa kịp ôm thì nó đã hất tay tôi ra. Tôi nói (Tiếng Anh nhé, nó cũng vậy)
- Ken giận anh hả? Cho anh xin lỗ đi mà! Làm ơn đi mà!
- Thế anh có nghe từ "làm ơn đi mà" của em không? Đã nói là em rất sợ mà!
- Anh xin lỗi.
-Không!
Rồi nó lại đi thật nhanh. Tôi thấy hụt hẫng sao sao đó và chân mình nặng như đá đè vậy. Đi vài bước anh chự bổng quay lại... nhìn coi tôi có đi theo nó không. Điều ấy làm tôi đang rầu thúi ruột cũng phì cười. Thấy tôi chạy tới anh chự lại quay mặt và đi thật nhanh. Chắc là nó cũng có mỉm cười một ít. Tôi ranh ma núp vào hốc đá. Đúng như dự đoán đi một quảng anh chàng quay lại và thấy... mất tôi. Nó la lên:
- Hey! You try to play hide and seek with me, don't you?
Tôi vẫn nép sát người và giữ không một tiếng động. Nó bắt đầu đi lùi lại và ngó dáo dát xung quanh tìm tôi. Tôi chạy ra sau lưng anh chàng và từ từ đi theo nó.... Chờ nó hơi hoảng một chút tôi bất chợt nhảy xổm tới từ sau lưng ôm bụng nó thật chặt và tính... tính làm gì chắc ai cũng đoán ra. Lần này nó khôn hơn nhé. Cuối người xuống ngay và gạt tay tôi ra cười lớn rồi bỏ chạy. Tôi đuổi theo. Thế là huề. Chưa bao giờ Đầm Sen lại trở nên thiên đường với tôi đến như vậy cả. Và chưa bao giờ tôi gần nó đến như vậy. Càng lúc nó càng làm tôi như phát dại lên ấy.

Sau đó chúng tôi chơi đu dây qua hồ như Tarzan nữa. Hic hic... cái trò con cá chép quay vòng vòng cũng làm anh chàng la chỏi trời luôn. Và tuyệt nhiên là từ khi ấy... tôi không còn cơ hội cho môi mình đụng vào đâu của nó được nữa vì nó đã biết ý đồ của tôi mà... né tránh rồi. Hic hic. Mỗi khi né được nó cười chọc tức làm tôi như muốn điên lên.

Thấm thoắt mà cũng ngã chiều. Tôi và nó tạm biệt Đầm Sen và tiến về Phú Mỹ Hưng nơi dinh thự của anh chàng. Vào CoopMart lấy hành lý xong tôi kêu nó ngồi đằng trước nó tôi chở. Hì hì.. anh chàng hổng hiểu tại sao nhưng cũng leo lên ngồi... dù nó hơi cao một chút, khi lên ngồi một đoạn thì nó mới té ngữa ra cái âm mưu thâm độc của tôi. Nó la lên và cười... nhưng đã muộn rồi Ken ơi. Tôi tha hồ mà hôn lên cổ nó nè, cạ cằm lên vai nó, nó la chí choé cuối người xuống thì tôi cắn lưng nó. Hic hic không biết nó la nhiều tới mức nào... toàn là tiếng Nhật không, người đi đường ngó 2 chúng tôi như 2 sinh vật lạ luôn (ai ngó thì tôi với nó cười vì lúc đó chuyện đã rồi, khi không thấy ai ngó là tôi lại...). Tôi chạy lên công viên Hoàng Văn Thụ rồi quành ra Hàng Xanh, tới Sở Thú tôi nói:
- Here is the Zoo, I'll take you there in a next time if we have a change to stay together. (Đúng sai kệ pà, miễn nó hiểu thì thôi).
Nó cười:
- Yeah...
Tới đài truyền hình tôi chỉ nó và giới thiệu:
- This is Ho Chi Minh televison station. And next is my childhood school. USSH...

Rồi tôi dẫn nó đi ăn kem Bố Già ở cái đường gì trong quận 1 mà quên tên mất tiêu òi. Tiệm kem này tôi được một người bạn gái con của bác sĩ Trần Tịnh Hiền (làm gì đó ở BV nhiệt đới áh, nghe đồn chức cũng bự) dẫn đi ăn. Chứ quê mùa như tôi làm gì biết mấy chỗ này.
Lần theo trí nhớ tôi cũng tới được CoopMart Phú Mỹ Hưng và bắt đầu từ chỗ này hắn chỉ tôi đường về nhà của hắn... hồi hộp thật.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 11, 2009 8:32 am
Đến trước cổng nhà hắn, thật ra là nhà của xếp Việt, thật ngạc nhiên: bên ngoài nó không sang trọng như trong tưởng tượng của tôi: một bờ tường cao khá cũ kỹ bám đầy rêu, những vòng kẽm gai bên trên được giàn hoa tigon quấn quanh làm ngôi nhà có vẽ lãng mạn đấy! Cánh cửa sắt màu xanh xám đầy vết rĩ sét càng làm cho không gian xung quanh có thể nói là thêm phần cổ kính. Sau khi kêu tôi dừng xe nó nhanh nhảu nhảy xuống và nhấn chuông còn tôi thì chần chừ quan sát xung quanh ngôi nhà. Vài phút sau có một người phụ nữ chắc là chị giúp việc ra mở cửa. Chị ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là... ăn trộm vậy thật khó chịu. Nó đang ghì sợi dây kéo cổ 1 chú chó mặt mũi bặm trợn bự chần dần đang muốn nhảy bổ về phía tôi. Ken ra hiệu tôi dẫn xe vô nhà, chị người làm cứ nấn ná, chần chừ mở cánh cửa làm tôi cũng ngại, dù rằng tôi đã tỏ ra rất lịch sự cúi đầu chào và nở một nụ cười rất tươi tắn hết mức có thể.

Ngay sau khi tôi vào nhà cánh cửa được đóng cái ầm một cách khó chịu hay đầy hoài nghi ngay lập tức, không biết có phải do tôi nghĩ quá sâu xa hay không nữa. Và điều tôi nghi ngại nhanh chóng được giải thích, chị ta hình như đang móc điện thoại ra nói chuyện với ai đó thì phải và theo phán đoán không lầm của tôi thì chắc là Ba của Ken. Nói chung với những người sang trọng thường thì một thằng nghèo khó như tôi luôn tỏ ra rất thận trọng, e dè một mặt thì tôi tỏ ra ý thức được thân phận thấp hèn của mình một mặt thì tôi khinh thường và phỉ nhổ vào điều đó. Tôi luôn điều khiển rất tốt các sắc thái cảm xúc đó của mình và thật lòng tôi không hề mong muốn vậy nhưng mà cái chị người làm này đã khiến tôi phải...

Ken đang loay hoay kéo và cố gắng cột chú chó vào góc nhà, cậu luôn miệng nói tiếng Nhật gì đó chắc là đang dỗ dành nó, sau khi dựng xe thì tôi ngồi nán lại vừa chờ chị giúp việc điện thoại xong vừa nhìn xung quanh ngôi nhà. Ngôi nhà bên trong cũng không được mới cho lắm nếu không muốn nói là hơi cũ pha chút tồi tàn, nhưng nó lại có một khu vườn rộng đến đáng nể. Có ổi, có mận, có khế, có xoài có cả hòn non bộ nhỏ trên một hồ cá trông khá đẹp mắt. Cảnh vật ở đây hình như không được chăm chút bởi bàn tay con người hay sao mà đầy vẻ hoang sơ và um tùm cỏ dại, lá vàng khô rụng vương vãi khắp sân mà chả thấy ai buồn quét dọn. Trên cây vú sữa có mấy cái lồng chim lũng lẵng đang ríu rít thật vui tai. Cả buổi trời dang nắng tự nhiên giờ đặt chân tới đây cảm giác thật là thoải mái...
- Em tới cài máy tính cho Ken hả?
Chị giúp việc bắt đầu mỉm cười và hồ hởi lên tiếng làm tôi quay trở về với thực tại. Bây giờ trông chị ta có vẻ hiền lành và dễ gần hơn lúc đầu rất nhiều. Để đáp lại tôi nhún vai rồi nở một nụ cười rụt rè thêm một lần nữa:
- Dạ...
- Vậy em vô nhà chơi với bé Ken đi, uống nước gì chị đi kêu cho, tại lúc nãy không biết ai, sợ... em thông cảm nha! Đừng có để bụng mà buồn chị...
- Dạ...
- Em chắc dân ở tỉnh chứ không phải người ở đây đúng hôn?
- Dạ... ủa mà sao chị biết?
- Nhìn thấy cái mặt hiền hiền là chị biết! Thôi chị đi kêu nước, ở đó chơi với nó nha. Thằng đó hiền nhất nhà đó...
Má ơi hiền! Hì hì, tức nhiên là hiền rồi. Chị ta vừa đóng cửa là tôi nhảy xổ vào nhóc Ken và ôm eo nó ngay. Tôi thọc léc nó, nó cười sặc sụa và la í ới. Hứng chí quá tôi ôm chặt cu cậu và quay vòng vòng luôn. Tiếng cười nó giòn tan trong gió. Sau khi buông ra anh chàng đi lảo đảo như say rượu, tôi chồm tới hung một cái vô... 5 ngón tay của nó. Hic hic, nó nhanh hơn tôi rồi khi lấy tay che mặt lại. Nó cười và chạy mất tiêu. Để tôi lại một mình trong khu vườn, không lẽ mới đến nhà người ta mà đi lùng sục khắp nơi... kỳ chết. Ý mà chả biết ở nhà còn ai không nữa, nãy giờ quên. Lỡ hung nó mà ai thấy chắc có nước... tôi lắc đầu không dám nghĩ tiếp. Ken ở đã chạy lên trên sân thượng chồm cái đầu ra mỉm cười... chọc tức tôi. Tôi nhìn lên dí tay về phía nó. Nó le cái lưỡi ra thật đáng ghét. Đã thế còn lấy cái tay chỉ vô mặt khêu khích tôi nữa chứ. Thật là một hành động không thể nào tha thứ được.
Tôi ngước đầu và nói với lên:
- How can I get there? If you don't take me there, I'm home... hurry up. I'm a fraid the dog.
Tôi giả bộ cho nó thấy gương mặt đầy hoảng sợ của mình khi chỉ về chú chó đã bị cột và nằm ngoan ngoãn nơi xó nhà. Cái đầu hắn mất dạng. Tôi nghĩ chắc là đang xuống để dẫn tôi lên nhà đây mà. Tôi soạn máy móc đồ đạc chuẩn bị bước vào thế giới riêng của hắn.
Hic hic, hắn đi ra và phụ tôi một tay mang "hành lý" lên nhà. Úi trời ơi, trong nhà thì tối thui, kinh dị thật. Oh, tôi thấy mấy cây cột bằng gỗ lớn giống dạng những ngôi nhà xưa đây mà, ghế bàn toàn bằng mây nhưng có vẻ không được mới. Chỉ có cái sàn là được lát gạch bông có vẻ mới mới thôi. Nhưng mà sao âm u, rờn rợn thế nào ấy. Tôi cứ tưởng mình đang lạc vào ngôi nhà ma số 13 hay sao áh. Nếu không có Ken dám tôi đã... tè ra quần nếu chẳng mai có một mình. Giời ạh, cái cầu thang cũng được làm bằng ngỗ bóng loáng, tôi chầm chậm bước đi theo nó và láo liên nhìn xung quanh. Hình như tôi cảm giác có đôi mắt vô hình nào đó nhìn tôi thì phải. Thật mà.
Lên khỏi cầu thang thì tôi lại lọt ra một cái sân thượng rất rộng trống trơn đầy lá rụng. Hic hic, ngôi nhà này ngộ nhỉ: Nóc bằng. Ở mút trong góc nhà mới có một căn phòng nhỏ, Ken đang dẫn tôi tiến về đó. Cũng là cánh cửa bằng gỗ khá đẹp, Ken mở ra cho thế giới cậu bé tràn vào mắt tôi... wao... một mùi thơm hết sức dễ chịu nhè nhẹ từ căn phòng lan ra...
- This is my room? You are welcome... hi hi
Úi giời ơi, so với cái nhà thì phòng của chú bé đúng là một trời một vực, nó đẹp và ngăn nắp không thể tả? Có máy lạnh nữa chứ. Tiếng chuông gió réo rắt tạo cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm thế nào ấy. Phòng cậu là một chiếc giường đơn được xếp khá gọn gàng, bên hông giường một cái bàn học, có rất nhiều sách, một cái đèn học nhìn rất đẹp. Đối diện bàn học là tấm bảng trắng ghi đầy tiếng Nhật bằng bút lông lên đó, hình như là những nhắc nhở gì đó mà tôi thấy có ghi ngày giờ bằng số la-tinh. Có mấy tấm hình vẽ chân dung người theo phong cách Nhật Bản mà tụi con nít bây giờ kêu mà Manga hay Anime gì gì đó thì phải. Đối diện bên hông giường là cửa sổ có một tấm rèm vải nhìn rất đẹp và sang trọng. Ken để tất cả đồ lên bàn rồi nằm phịch xuống giường làm như có vẻ mệt mỏi lắm, tôi thì quăng phịch cái cặp xuống đất và... còn phải nói nhảy lên giường nhìn nó cười ranh mãnh:
- How boy? I think Now can I can kiss you, deeply and madly...
Nó chợt nhớ ra và nhìn tôi vừa hoảng hốt vừa cười:
- Please... please... somebody help me...
Tôi đang đứng ngay thanh giường lấy 2 chân mình kẹp chặt 2 chân nó đang nằm ngang, hai tay tôi thì khống chế tay nó từ từ cúi đầu xuống nhìn nó cười đắc ý:
- Nobody save you, I am going to kill you now... boy
Hì hì, anh chự giãy giụa, lắc đầu và nhăn nhăn cái mặt cười rồi nhắm mắt lại. Tôi cúi đầu xuống bắt đầu vờn nó một lúc. Đầu tiên gí cái mũi cạ cạ vô bụng nó ngay rốn ấy. Rồi dùng môi cạp cạp từ từ tiến... lên để răng tôi không đụng làm nó đau (hẻm có tiến...xuống à nha). Nó cười ngất ngư và càng giãy giụa thì tôi tay càng xiết nó... sau đó tôi cắn nhẹ lên vú của cậu (lúc này mới dùng răng nè, kết hợp một xí bộ phận lưỡi, cái này em làm theo phản xạ tự nhiên chứ không phải có kinh nghiệm gì àh nha). Cậu ta nhột quá vừa cười như điên đến độ ra nước mắt vừa nói tiếng Nhật gì đó với tôi. Sau đó tôi buông anh chàng ra.. mỉm cười, le lưỡi chọc lại nó. Nó nằm yên thở hổn hển và vẫn chưa ngưng cười. Tôi nói:
- Now say: "Please forgive (tha) me Mr Miu!" Ken. Say it now or I will continue the game...
Nó nhìn tôi mỉm cười nói theo răm rắp:
- Please forgive me Mr Miu...
Tôi nhe răng cười:
- Well done boy! And now continue say: "Now you can kiss my face (mặt) mr Miu"!
Nó nhăn mặt lắc đầu, nhưng vẫn cười:
- Oh no... forgive me mr Miu...
Tôi trợn mắt cười nhìn nó:
- How? Continue that game...
Nó le lưỡi:
- Please... don't...
Tôi cười:
- Who body has just annoyed (chọc tức) me?
Tôi lấy tay chỉ vào mặt và ra dấu lại cái động tác vừa lúc nãy nó khiêu khích tôi trên sân thượng. Nó nhớ lại và mỉm cười im lặng... tôi nói tiếp:
- You must be punished (trừng phạt)... say or I will continue that game... it will be more and more tickles (nhột)
Nó khó khăn rặn từng chữ:
- Now you can... kiss... my.. face...
Tôi hì hì cười... nó cũng còn cười tuy có bớt tươi đi một chút, tuy nhiên nó thấy tôi ngồi ghế không có hành động gì nên cũng im lặng chờ thời...
- Nước chị để ở ngoài cửa nè 2 đứa uống ra lấy uống. Giỡn gì mà rần rần...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 11, 2009 8:32 am
Hic hic, chị giúp việc bả lên hồi nào hổng hay vậy trời? Gặp lúc nãy nó la chói lói luôn, tui nghĩ... chắc bả không biết tiếng Anh. Hì hì...
Tôi ra mở cửa lấy 2 chai trà xanh C2 (em hẻm thích O độ vì bác Tân Hiệp Phát hẽm có tài trợ cho nhà đài) đem vô phòng. Sau khi ực một hơi tôi tiến về nó cười nói tiếp:
- And now say It again boy...
Nó tưởng tôi bỏ qua chuyện đó ai dè... tôi nhắc lại khiến mặt nó giả bộ mếu máo, xui xị:
- Say again? Say what?
Tôi liếc nó một cái... nó cười và nói vội:
- Now you can kiss my face...
Tôi gằn mặt:
- Mr Miu...
Nó líu ríu:
- Mr Miu...
Tôi gật đầu:
- Good boy! And now continue to say boy...
Tôi ranh mãnh nhìn nét mặt nó, chắc cu cậu cũng hơi ngạc nhiên khi thấy tôi không làm gì... Tôi nói tiếp
- Are you ready to say continue...
Tôi thấy anh chàng thở phào:
- Yeah.. I am ready...
Tôi lại nạt nó:
- Mr Miu...
Nó tiếp tục ngoan ngoãn:
- Mr Miu...
- Good boy! Say continue..."I am crazy"
Nó mỉm cười gian không kém tôi:
- You are crazy!
- What do you say boy? I said you must said that: "I am crazy" it mean you say you are crazy! Say it again, now!
Nó mỉm cười và có vẻ bắt đầu đầu thích thú với trò chơi nói theo này của tôi:
- I am crazy...
Vừa nói nó vừa cười, tôi tiếp tục:
- Now say that you can bark (sủa) and... try to bark... hurry up boy!
Nó hơi nhăn mặt kèm một nụ cười đáng ghét:
- I can bark... Gấu gấu gấu
Tôi cười thành tiếng:
- Good boy! You now like a dog... hì hì. Now let me hear the sound of the cat...
Nó ngoan ngoãn và nó vẻ thích thú:
- Ngoao..Ngoao...
- Duck...
- Quẹt quẹt...
- oh no boy.... Cạp cạp...
Nó cười nắc nẻ. Và tôi nói cười ranh mãnh...
- Now say boy: "Now you can do it!"
Nó nhanh nhảu hưởng ứng:
- Now you can do it?
Tôi lại nói tiếp:
- now say: "Hurry up!" boy!
- Hurry up!
- good! Continue.. "I can't stand for"
- I can't stand for...
Tới lúc này tôi mới nói:
- Really? You can't stand for?
Anh chự trố mắt nhìn tôi, tôi cười rãnh mãnh nói:
- Ok! Boy! You say me hurry up and you can't stand for, so that now I will kiss your face as you desire... he he he
Nó áh lên một cái như heo kêu nhưng đã quá muộn... tôi từ từ chồm tới và tiếp tục trò chơi ấy. Tôi kẹp cứng anh chự nó trân mình lên. Tôi tiếp tục cạp từ các vị trí cũ đi lên và đánh dấu 1 cái "chóc" kêu thật lớn trên má nó. Sau khi kết thúc trò chơi tôi cười hì hì...
- How boy? Continue...
Nó le lưỡi cười:
- oh No..please forgive me...
Sau đó tôi kéo tay anh chự ngồi dậy và lôi cái Netbook ra bắt đầu chỉ nó cách sử dụng. Vừa chỉ nó xài vừa tranh thủ ôm nó từ sau, rồi hôn lên cổ nó... nó mà quay mặt qua là y như rằng môi tôi đã chực chờ sẳn, được vài lần như thế anh chự chẳng còn dám quay mặt qua khiến tôi cứ làm nó nhột cái ót hoài.

Bình thường tôi thấy mình cũng hiền lành và đứng đái đàng hoàng ý lộn đứng đắn đàng hoàng lắm mà ta ? Vậy mà không hiểu sao bữa nay gần nó thú tính tôi lại nổi dậy dữ dằn thế không biết nữa. Chỉ nó sơ sơ vừa xong, hung hít ót, vai, cổ nó đã đời, tôi chỉ nó tắt máy, quăng cái netbook sang một bên sau đó thì lại ôm ót nó vật xuống giường nó. Nó cười thiệt là dễ thương... tôi nói nó:
- Now, I will show you a new game...
Nó nằm ngữa người ra nhìn tôi cười thiệt là... khiến tôi muốn chết đi cho rồi áh. Tôi lại bắt đầu dùng chân mình kẹp chân nó... dùng tay bắt đầu xoa xoa vuốt vuốt khắp mình mẫy nó... nó cười như điên, ban đầu còn lấy tay cản cản về sau chắc là phê quá nên nằm im re luôn. Thấy thế tôi chọt lét cho anh chự đẩy tay tôi ra... hì hì được một hồi tôi bắt đầu... kéo áo nó lên. Theo phản xạ nó kéo xuống lại. Tôi dùng răng... đẩy lên mà trừng mắt ra hiệu nó để yên. Anh chự hơi uốn éo người một chút... nhưng nói chung cũng chịu cho tôi kéo áo lên mà nằm yên. Wao bụng hắn cũng dễ thương đến độ không cần tả. Cái eo thon thon, làn da trắng bóc, mịn màng, cái rúng nhỏ xinh xinh. Tôi lấy tay cũng bắt đầu xoa vuốt pha vài cái chọt lét, rồi dùng từng ngón tay di chuyển thật nhẹ trên da cậu khiến nó rùng mình da gà thi nhau nổi lên. Nó thở hơi gấp, mặt nó đờ ra tôi mỉm cười chắc là cậu phê lắm. Rồi tay tôi giả kiến cắn ngắt nhéo nhẹ nhẹ trên ấy làm nó vừa bất ngờ vừa nhăn mặt những rõ ràng vẫn rất thích thú. Kế là màn matxa bụng cho cậu. Chờ anh chàng nhắm mắt tôi khẽ cuối xuống hôn lên bụng rồi mơn trớn cái lưỡi ở rốn hắn. Hắn cười rung cả cái bụng. Tôi chồm người tới bắt đầu matxa tới mặt nó. Tôi dùng mười ngón tay... đập trán, đập đầu hắn kêu bốp bốp khá vui tai. Còn nắm tóc hắn giựt giựt nữa. (mấy trò matxa này được một cô bé lớp 6 dạy khi tôi học 12 đấy!)

Tôi chồm rất sát mặt hắn, dùng 2 tay mátxa trán và thái dương của nó, giờ thì hắn nhắm mắt để mặc cho tôi làm gì thì làm rồi... Sau một hồi nhìn gương mặt ấy. Tôi lại nhẹ nhàng... đặt môi mình lên môi nó một cái thật nhẹ. Lướt nhanh lưỡi mình qua. Thế thôi! Nó mở mắt... hơi nhăn mặt một chút. Tôi bèn chuyển qua hung mặt nó một cái chóc nữa để cho bản thân mình bớt bối rối. Nói chung tôi không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn đạt nữa. Nó đang quẹt môi, quẹt mặt cười một cái thật nhẹ cho tôi an tâm. Rồi nó chu chu cái mỏ đáng ghét ra chiều không hiểu chuyện gì vừa mới xãy ra. Tôi cũng đang ngồi thừ trên ghế.

Đầu óc tôi bắt đầu nhức nhối! Tôi không biết tôi vừa làm chuyện gì nữa? Có thể bạn sẽ không tin nhưng thực sự tôi đang nguyền rủa bản thân tôi đấy. Tôi không tin là tôi lại có thể vừa làm những chuyện ấy với Ken. Bỉ ổi thật! Bình sinh tôi rất không thích thậm chí ghét những chuyện đại loại như thế này vậy mà hôm nay đây tôi lại làm cái trò đó với Ken. Tôi đã lợi dụng sự ngây thơ của cậu bé để thoả mãn cái thú tính, nhục dục của mình. Sau mọi chuyện xãy ra tôi mới bắt đầu thấy chán nản. Vậy là tôi đã hôn môi Ken... ôi! Tôi thậm chí còn không thể tha thứ cho bản thân mình thì còn nói gì tới ai nữa..

Ken vỗ vai tôi khi thấy tôi tự nhiên ngồi im re. Nó chìa chai nước trước mặt tôi. Tôi cầm lên uống. Rồi đứng dậy, vuốt má nó, có lẽ tôi phải về thôi. Không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa:
- I think I must go home now Ken... see you later?
Tôi lên giọng như vẫn còn luyến tiếc hay trông đợi một cái gì đó.. nó lắc tay tôi có vẻ nó không đồng ý:
- Let have dinner with my family!
- At 9:pm? Are you joking?
- No no.... with me... at here...
Nói rồi anh chàng mở cửa chạy ra ngoài... tôi lại đuổi theo, chúng tôi lại tiếp tục đùa giỡn nữa. Xuống tới nhà dưới thì thấy chị người làm đang nấu nướng. Tôi lân la lại làm quen. Ken trốn tôi, cậu đang cố gắng lôi tôi vào trò trốn tìm đây mà...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 11, 2009 9:06 am
In My Fantasy - Trish
http://www.humyo.com/F/9291029-1029009063

Thanks NickSJ
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 11, 2009 11:56 am
- Chị đang làm gì vậy? Có cần em phụ một tay không ạh?

Tôi lại gần chị giúp việc và hỏi làm quen. Đó là một người phụ nữ hơi lùn, tóc rất dài, ngoài 30 tới gần 40 tuổi, mặt chị ta trắng bệch thiếu tự nhiên chắc là do xài không chịu xài Pond nên thiếu Lycopen đây nè, môi đỏ bầm, tôi cười thầm trong bụng khi nghĩ mình đã bị nhiễm quảng cáo mất rồi.

- Thôi! Có gì đâu! Ba cái chuyện đàn bà con gái! Em chơi với Ken đi! Để chị làm...
- Dạ... ủa mà chị ơi, chị tên gì vậy?
- Chị tên Hiền, còn em?
- Dạ chị cứ gọi em là Miu.
- Thôi đi chỗ khác chơi đi! Để chị làm, ba cái chuyện đàn bà con gái này...

Hic hic... cái bà này, tự nhiên lại bảo chuyện đàn bà con gái làm tôi gượng muốn chết. Nhưng mà tôi bắt đầu thấy mến chị ta vì bản tính chất phát ấy. Tiếng Ken hú tôi ở nhà trước:
- Miu... seek me...
- Ủa mà chị ơi, nhà này chỉ có gia đình Ken sống không hả?
- Ừ.... Ông Việt ổng để cho gia đình nó sống ở đây! Ba của nó thích ngôi nhà này. Lát chị dọn cơm cho em với nó ăn rồi về nha. Chứ ba nó với 2 thằng kia cầu 9 - 10 giờ tối mới về, mấy cha con xách đít đi tối ngày! Chỉ có chị ở thui thủi ở nhà một mình coi TV suốt ngày chán chết bà.

Nghe câu kế cuối tôi cười mém sặc sữa. Tôi lại hỏi thắc mắc của mình:
- Ủa sao nhà nó... tối tối chị ha!
- Thường thì có ai ở nhà đâu, bắt chi cho hao điện? Em lại tường đằng kia bật đèn lên đi cho sáng...
- Dạ thôi, em hỏi vậy thôi hà... ông Việt hay qua đây không chị?
- Đời nào mà qua.
- Mấy người Nhật người ta dễ tính không chị?
- Thằng Ken giống ba rất hiền và dễ thương còn 2 thằng kia hông biết lai cái giống gì mà khó chịu như quỷ.
- Dạ.... Nari với lại...
- Ủa em biết tên anh nó hả? Nari với thằng Kachi...
- Dạ, em là lính dưới trướng ba đời của ông Việt mà chị.
- Ủa, vậy hả?
- Dạ...

Ken vẫn í ới gọi tôi đúng là thằng nhóc này giỡn nhây thiệt. Hic hic, bị hung chưa sợ hay sao ấy mà. Nói chuyện với chị Hiền một lúc tôi cảm thấy mình đã lấy lại thăng bằng và bớt hậm hực bản thân nên lại bắt đầu lao vào đi kiếm nó. Hic cũng hơi nhát chân một tí, nhà người lạ mà! Tôi gọi khe khẽ:
- Ken, where are you? Come here or I will bite (cắn) you!

Có tiếng cười rúc rích thật là dễ thương của nó đâu đây. Tiếng chị Hiền vẫn không ngớt, hình như chị có thói quen nói chuyện một mình thì phải. Tôi bắt đầu đếm:
- One.. Two...
Tiếng của cu cậu:
- Ba... Bộn... nặm...

Hì hì anh chàng biết đếm tiếng Việt àh? Tôi lần theo âm thanh đó tiến từ từ lên nhà trước (lúc nãy khi đi vô bằng cửa hông). Có tiếng mở cửa, vụt chạy rồi cười lớn. Tôi thấy bóng hắn chạy ra sân. Tôi nhanh chân chạy theo ra vườn. Ngó dáo dát xung quanh mà chẳng thấy anh chự đâu cả, thật vô lý, nó cứ như là ma vậy:
- Hey, where are you? Ken, I am go home...
Hic hic anh chàng thiệt là dỡ. Hễ tôi nói cái gì là nó lại cứ cười rúc rích lên. Thì ra là hắn treo tòng teng trên cây ổi. Nhìn thấy nó tôi không thể nhịn được cười. Trò này con nít thấy mồ mà bây giờ tôi phải chơi lại với nó sao? Tôi lắc đầu nhìn nó và giả bộ nghiến răng, trợn mắt, giơ tay lên như một ác quỷ...
- Grừ... I will eat you Ken...
Nó bắt đầu vừa la và tức nhiên cũng vừa cười ôm chặt thân cây nhìn hic hic.. đáng yêu không chịu nổi. Tất nhiên tôi mà leo lên thì chết ngắt cu cậu rồi, tôi giả vờ là mình không thể leo cây mà đứng phía dưới rung rinh. Nó la dữ hơn nữa, tôi ngại chị Hiền sẽ đi lên nhưng mà chỉ nghe tiếng bả vọng từ nhà sau:
- Thằng đó giỡn nhây lắm, em giỡn không lại đâu! Ba cái thứ con nít quỷ.

Tôi khẽ nhăn mặt, mới khen con người ta dễ thương giờ lại chửi. Chị này thiệt tình, tôi không thấy hài lòng lắm với lời nhận xét không tốt về Ken. Tôi lại tiếp tục quay lại trò chơi, khi nhìn lại thì hắn đã đu được lên sân thượng và le lưỡi nhìn tôi chọc tức. Cái tật này không bỏ. Còn dám leo lên sân thượng nữa. Ken ơi, kì này em chết chắc! Tôi chạy vô nhà sau, leo lên cầu thang, chị Hiền vừa nấu nướng vừa cố nói theo tôi vài câu, chắc đã lâu không được nói:
- Giỡn với nó đi rồi hồi ai mệt thì biết liền. Nó là thằng giỡn day nhứt nhà. Nhiều lúc nó trốn mà bắt mình kiếm muốn chết. Vậy nó mới chịu đó. Làm như mình là con nít hay gì mà phải đi kiếm nó...

Hic, hic hình như chỉ... độc thoại nội tâm nhiều hơn là nói với tôi. Tới sân thượng thì cái cửa phòng đóng 1 cái ầm. Trời ạ, đúng là lạy ông tôi ở bụi này, Ken sợ tôi tìm không nó ra hay sao áh. Nghĩ cũng thấy vui vui! Tôi mở cửa phòng nhìn quanh, không thấy gì cả. Mà trong phòng nhỏ này chỗ nào mà nó có thể trốn được nhỉ? Tôi giở chiêu cũ:
- Where are you Ken?
Để đáp lại là cả một sự yên ắng. Hì hì chắc anh chàng đã có kinh nghiệm. Tôi đi chậm rãi, ngó dáo dát quanh phòng rên rĩ:
- hú... hú... Ken... come... here... I ... will... eat... you ... Ken.... hừ... hừ....

Quái lạ anh chàng có thể trốn ở đâu trong phòng nhỉ? Phòng nó chả có chỗ nào để trốn. Nhưng không cần mệt óc để suy nghĩ, tôi đi ra khỏi phòng. Nép ngay cửa ra vào. Đúng như dự đoán không đầy năm phút thì cửa phòng mở ra. Chỉ chờ có thế tôi nhào tới, ôm nó đẩy vô phòng. Cả hai té nhào xuống nền. Tôi bắt đầu cắn, cạp nó như cũ, nó la í ới, tôi vẫn rất điên dại không rời khỏi cơ thể nó dường như sự thèm khát này đã rất lâu. Hì hì mỗi lần tôi cắn vú nó là nó cười nắc nẽ rất đáng yêu. Sau một hồi thấy nó im re và hết cười nổi tôi mới ngốc đầu lên nhìn sát mặt nó cười:
- I kiss your lips again? Can I?

Nó lại cười lắc cái đầu... tôi chồm tới cắn cổ nó luôn. Bây giờ chuyện hôn mặt nó chắc đã bình thường. Tôi bắt đầu cắn đến tai anh chàng. Đưa lưỡi mình sục sạo ở đấy. Thật ra tôi cũng đang cố tránh không cho mình tiến tới cái môi đầy cạm bẫy của nó. Cũng đấu tranh nội tâm khủng khiếp lắm đấy! CPU trong đầu tôi chắc cũng chạy tới xịt khói chứ chả chơi. Tôi lại thả người ra và nhìn nó. Nó vẫn luôn cười nhìn tôi. Tôi để mặt mình sát lại... Hu hu phen này chất con lại thắng chất người rồi... cũng hên nó quay mặt qua nên trúng cái má. Tức mình tôi cắn luôn cái má làm nó la lên. Tôi cười nhìn nó tiếp. Giả bộ giận dỗi vì hụt cú vừa rồi. Tôi lại làm lại. Tôi nhìn sâu vào mắt nó, từ từ gần lại. Nó nhìn tôi không dám quay mặt đi nữa. Rất sát, hơi thở của nó đang phà vào mặt tôi. Rồi chuyện gì tới cũng tới... 2 người, 1 chỗ, 0 tiếng động, khoảng cách bằng -1. Tôi đã chiến thắng. Tôi kịp cắn vào mũi nó trong giây phút quyết định quan trọng nhứt. Yeah, tôi đã kiềm chế được. Tôi ngậm mũi anh chàng 1 lúc, buông ra cười và nằm phệch xuống người nó vẫn nương nương (chứ cả trọng tâm mà đè lên chắc anh chàng.) Tôi đang tận hưởng mùi thơm cơ thể nó và rất mừng vì tôi đã... kiềm chế được. Nó đẩy tôi ra cười. Để an ủi tôi lại bắt đầu vạch áo anh chàng lên, hôn khắp bụng nó. Cạ cái cằm nhám nhúa râu của mình lên rốn nó. Tay nó ôm lấy đầu tôi và sặc sụa cười. Tôi hôn rốn nó thổi hơi mạnh vào đó phát ra tiếng kêu... (gì thì chắc ai cũng biết) nó nghe thấy và cười lớn... hì hì, bụng anh chàng trắng phếu, nhìn nghiêng mới thấy được mấy cọng lông mỏng manh (hic hic) sao mà muốn ở tù quá.
- Hai đứa rữa tay xuống ăn cơm nè....
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Aug 12, 2009 8:17 am
Tiếng chị Hiền vọng lên từ dưới đất trong khi tôi và nó đang nằm đè lên nhau và nhìn nhau. Thế là hai thằng lồm cồm ngồi dậy. Trước khi đứng lên tôi hung nó thêm một vài cái nữa ở đủ thứ chỗ, tôi sợ mình sẽ không bao giờ còn cơ hội để làm điều đó nữa. Sau khi đứng dậy tôi nói:
- Ok! Will go home... after dinner, maybe it'll take a long time for us to see each other again. Before going out I just want to beg you onething.
Thấy tôi nghiêm trọng vậy mà nó cũng còn cười cho được thiệt hết nói:
- Begging me? What's the thing?
Tôi rặn từng tiếng...
- Can U kiss me? Just one times!
Hắn trố mắt ngạc nhiên:
- Kiss u?
Rồi hắn bổng nhiên im lặng, không trả lời, cúi mặt xuống đất, tôi phẩy tay:
- Ok! Nothing at all, Let's consider I said nothing. Ok, go down stair for dinner boy! Thanks.
Tôi tranh thủ cú chót chồm tới xiết nó vào lòng mình và hôn nhẹ lên trán nó một lần nữa (chán quá àh, cứ hôn hít hoài!) tôi quay đi soạn lại túi xách rồi đượm bước xuống cầu thang. Bổng nhiên anh chàng chụp tay tôi, nhón chân lên, chồm tới và hôn một cái lên má tôi rồi ù té thật nhanh chạy xuống lầu. Tôi đứng lại như trời trồng. Quá nhanh, không kịp cảm giác bất cứ điều gì cả. Chỉ thấy đường xuống cầu thang sao mà nó khăn quá mức. Việc tôi hôn nó và nó hôn tôi đúng là 2 sắc thái cảm xúc 1 trời, 1 vực.

Mâm cơm đã dọn ra sẳn: cá diêu hồng chiên nướng mắm, rau muống xài chao và lẩu mắm bông điên điển.
- Uhm.. chị Hiền ngồi ăn chung với tụi em cho vui nha!
- Thôi hai đứa ăn trước đi! Chút tao dứt 1 tô cho nó gọn...
- Dạ chị ăn chung luôn đi, có hai đứa ăn buồn lắm, bộ chị không nễ mặt em sao? Chị không ăn em cũng không ăn đâu!
Chị Hiền thấy tôi làm khó... chửi:
- Cái thằng này quỷ ghê nha! Nói mà tao không biết trả lời sao luôn!
Tôi cười hì hì:
- Cần gì trả lời, ăn chung cho vui thôi mà chị!
Ba người chúng tôi ngồi ăn, Ken gấp cơm và đồ ăn rất nhanh, cái mặt nó ửng đỏ và bẽn lẽn đến lạ kỳ. Tôi nhìn nó cười mỉm chi. Giờ chia tay đã đến. Sau món dưa hấu vàng và rau câu dừa tráng miệng, tôi chào chị Hiền và ôm Ken, vỗ vai nó một lúc (có bà Hiền ở đó sao mà hôn tạm biệt đây ta?)
- Bye bye Ken, I will very miss you.
Bây giờ mới thấy mặt nó buồn thiệt sự, lần đầu tiên đó. Khi tôi quay đầu xe, nó không tiển tôi ra cổng mà leo lên cây ổi rồi mất hút trên sân thượng luôn. Không hiểu sao mà buồn thế nhỉ? Tôi dẫn xe đi...
- Khoan, khoan Miu, chờ chị 1 tí...
Chị Hiền gọi tôi lại rồi chạy mất hút vô nhà, hic hic, hổng lẽ bả tính biếu quà cáp gì đây ta. Ken ló cái đầu ra trên sân thượng nhìn tôi, nó hơi buồn. Tôi giơ tay mỉm cười và mi gió nó. Nó mỉm cười le lưỡi lại còn chỉ tay vô mặt khêu khích tôi nữa. Nó đã cười trở lại. Tôi trợn mắt nhìn nó, vờ dựng xe định chạy vô nhà... Nó cười hét lớn và mất hút...
- Nè chị cho em cái này nè...
- Cái gì vậy chị?
- Kem.
- Kem gì chị?
- Kem Thanh Hiền nè...
- Kem Thanh Hiền dùng để sứt mặt đó!
Tôi tròn xoe mắt:
- Sứt mặt? Ý chị là...
- Kem này dùng để sứt mặt mà chị cho em làm chuyện khác!
-Hic hic, dạ làm gì ạh?
- Chị thấy gót chân em nứt quá trời, hồi đó chân chị cũng bị nứt tới chãy máu luôn đó, đau lắm. Sứt kem này cái hết ráo àh. Rẽ rề có 2 ngàn 1 hủ hà... nhìn chân chị nè...
Vừa nói chỉ vừa nhón chân đưa cái gót cho tôi xem. Tôi nhận lấy hủ kem rồi chào tạm biệt chị. Ken chắc đang trốn, nó nghĩ tôi sẽ vào tìm nó chắc?

Trên đường về chợt nghĩ đến những gì đã xãy ra tôi lại mỉm cười và thấy hồn mình lâng lâng....
- Ai tu đu ná na, ai xà phan lén lai, tu râu tàn kun, tàn kơn, tàn bai ní quán nán. Ai ni khoai lán korn...
Cái đùi tự nhiên rung làm tôi hết hồn, thì ra là có điện thoại, tôi cứ nghĩ là Ken gọi tôi không đấy:

- Thằng chó đẻ, mất dạy, khốn nạn? Mày đang ở đâu?

Ối má ơi! Tiếng thằng Trung làm tôi tỉnh cả người chỉ biết ú ở luôn chứ sao giờ:
- uhm.. tao đang đi cài máy về nè?
- Mày nói tao nghe coi mày đang ở đâu?
- Quận 7...
- Nhớ gì không?
- Hông, Gì?
- Mày mê nó quá rồi mày lú hả? Thằng nào hứa chiều nay về dẫn tao nhậu?
Tôi cười:
- Á há... thì giờ về nè...
- Gần sáu giờ rồi chừng nào mày mới về tới hả?
- Tới liền, vô quán ngồi trước chờ tao đi.
- Mày mà không tới mai sẽ thấy hậu quả.
Tôi cười, cúp máy và hít thở, tiếp tục nghĩ tới Ken, vừa vươn vai định... thì tôi đã lũi xuống cái ổ gà phía trước, do bóp thắng tay đột ngột nên cái thắng nó gãy cái bựt, còn chiếc xe thì dừng lại ngã chổng càng. Tôi chúi cái mũi về cái kính chiếu hậu bể ra. Hic hic, cái áo cà xuống đường sờn tới sắp rách, còn cái quần thì rách ngay đầu gối thấy cả máu chảy, hic hic, ống quần thì tét ra thật kinh dị. Vài người đi đường nhìn lao láo, chẳng ai dừng lại làm gì cả. Có một thằng nào đó đi tới, tôi vừa đau, vừa rát vừa quê độ nữa lồm cồm bò dậy. Cái thằng đi tới tôi nghĩ nó sẽ giúp tôi dựng xe dậy nhưng không! Nó đi tới gần tôi căng mắt ra nhìn tôi thiếu điều muốn lọt tròng con mắt ra luôn áh rồi... xách đi bỏ đi. Làm quê dễ sợ. Tay tôi cũng bị trầy chãy máu. Hic hic, cái lỗ mũi hơi rát xí, kính chiếu hậu 1 cái rớt, 1 cái bể. Tôi rất cố gắng đề máy xe và chạy thẳng về nhà mợ tôi ở quận 6, hic hic ê ẩm rát khắp người.

Khoảng 45' sau thằng Trung chở vợ nó tới nhà mợ thăm tôi đang được băng bó bông gòn thuốc đỏ. Nó cười:
- Sao ra nông nổi này?
Tôi nhăn mặt, chế:
- Tại mày điện thoại cho tao nè, hối tao chạy nhanh, tao vừa nghe vừa chạy nên sụp ổ gà...
Vợ nó nghe thế đánh vai đó:
- Thấy chưa! Tối ngày nhậu nè....
Nhìn 2 vợ chồng nó thiệt là đẹp đôi. Vậy mà nó cũng không tha tôi, bắt tôi qua đó uống với nó vài chai bia, còn kêu tôm nướng xào me, cá lóc nướng trui cuốn bánh tráng, chấm mắm nêm nữa. Nó nói ăn tôm để da thịt lòi ra cho đầy đủ. Dù hơi đau nhưng cũng vui với vợ chồng nó. Anh em lâu ngày nhậu nhẹt.

Đêm ấy tôi mất ngủ một phần vì lạ chỗ (ngủ nhà mợ mà), một phần vì suy nghĩ về Ken quá nhiều!
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Aug 18, 2009 9:32 pm
Sáng đó khi thức dậy thì tôi nhận được một tin nhắn cảm ơn của Ken gửi từ khuya chắc lúc đó tôi đã ngủ mất đất rồi. Nó chỉ cảm ơn tôi về tất cả còn tôi thì sao nhỉ? Cám ơn nó gấp nghìn lần vì hôm qua, một hôm thần tiên nhất trong những hôm tôi được phép tồn tại trên đời. Bất giác tôi đưa tay vuốt lên má mình nơi vừa đón nhận bờ môi của Ken.

Một ngày mới bắt đầu thật hạnh phúc, anh lành. Tôi cà thọt cái chân mình tới công ty cho một ngày làm việc thành công và thắng lợi. Hình ảnh Ken cứ ngập tràn mãi trong tâm trí của tôi.
-Trời, anh bị sao mà thê thảm vậy? Đừng nói hôm qua chở nó rồi bị...? Trời ơi nó có làm sao không anh?
Thấy tôi bé Nhi bấu cái tay của nó vào vai làm tôi nhăn mặt:
- Trời ơi, chưa thấy ai như em, anh bị vầy mà hỏi nó có sao hôn là sao hả? Ác vừa phải thôi nha. Nó... nhập viện rồi.
- Thật hả? Anh nói xạo... nó có gì giờ này dễ gì anh được yên thân ở đây!
- Vậy sao hỏi nó có sao là ý gì?
- Thì em sợ vậy thôi. Mà hôm qua sao? Kể em nghe đi!

Tôi làm bộ giận dỗi rồi quay mặt đi không thèm nhìn bé Nhi nữa. Thật ra tôi cũng không biết nói gì với bé Nhi nữa, có chăng chỉ là cảm giác tội lỗi với cố bé vì những gì tôi và Ken đã có với nhau? Thấy tôi tự nhiên ngồi thừ ra bé Nhi cũng tự động biến mất lên lầu. Sáng hôm đó hình ảnh Ken và bé Nhi cứ dằn vặt tâm trí tôi mãi, trưa đó tôi rũ chị Khanh đi ăn riêng và bắt đầu tâm sự nỗi lòng của mình cho chị ấy nghe:

- Em coi vậy cũng đa tình quá ha! Vậy mà chị tưởng hiền, em với bé Nhi ai chị cũng thương như nhau, nên chẳng biết binh ai bây giờ. Mà bộ Ken nó có vấn đề hả? Còn người cũ thì sao? Bỏ hả?

Tôi giãy nãy lên ngay khi chị Khanh cho là Ken có vấn đề:
- Trời ơi, chị không hiểu hả? Ken nó còn nhỏ, còn vô tư lắm, em nghĩ nó chưa nhận biết được chuyện gì đâu. Đừng nghĩ bậy cho nó nha chị. Còn người cũ thì em cũng chả biết làm sao nữa. Với Ken chắc em dành cho nó sự ngưỡng mộ và thần tượng thôi chứ không phải là tình yêu đâu.
- Ngưỡng mộ mà đè người ta ra đất hung, em ngưỡng mộ ai chắc chết người đó quá.
- Mệt chị quá, ghẹo em hả, ngưỡng mộ thiệt chứ bộ.
Bé Nhi bất ngờ đi đến vỗ vai làm chúng tôi giật cả mình:
- Nè, nè 2 người chơi như vậy thì chơi với dế đi nha, đi ăn không rũ ai là sao? Bộ tính cho em ra rìa hả?
Tôi cười:
- Ai biết, tưởng ai đó đi ăn nhà hàng sang trọng với thằng Bắc Kỳ nên đây hẻm dám rủ.
- Anh đó nha, thôi cái kiểu móc lò đó đi, chuyện của Ken anh còn chưa kể cho em nghe đó, giờ kể đi...
- Có gì đâu cài xong máy chở nó tới nhà, chỉ nó vài cái lặt vặt rồi quành về, thằng Trung điện thoại rũ nhậu vừa chạy vừa nghe sụp ổ gà thế là... ra hôm nay.

Bé bất chợt hỏi làm tôi cũng giật mình:
- Ủa rồi chừng nào anh gặp nó nữa?

Ừ ha chuyện này tôi chưa nghĩ tới nữa, khi nào sẽ gặp lại nó? Chuyện kèm cặp cho nó thì sẽ như thế nào ta? Tôi lắc đầu:
- Anh cũng không rành nữa, có nghe ai nói gì đâu? Hay là Nhi về hỏi chị Trang lại coi chừng nào anh có thể đi dạy kèm cho nó?
- Anh rãnh dữ, tự hỏi đi chứ, có gì cho em đi theo ké với.

Nói vậy thôi chứ tôi làm gì có can đảm hỏi. Thôi thì kệ tới đâu hay tới đó, nếu người ta cần thì chắc người ta sẽ gọi thôi. Tự nhiên nghĩ tới đó tôi thấy lòng buồn rười rượi và nhớ nó da diết. Ken ơi biết khi nào gặp lại?

Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày... Ken vẫn im lặng, không có một tín hiệu nào hết, tôi cũng không buồn nhắn tin lại cho Ken nữa, tôi sợ mình sẽ làm phiền đến cuộc sống bận rộn của nhóc, tôi sợ mình lại sẽ đi quá xa nữa... tôi không hiểu tôi thế nào nữa. Nhưng sự im lặng của Ken là tôi thấy hoảng sợ. Tôi không buồn về quê nữa, một hành động hiếm có khó hiểu đối với một thằng động tịnh một cái là nhảy ngay về nhà.

Tôi thích đi bộ một mình trong phố xá ồn ào, bụi bặm lúc tối để đầu óc khỏi phải suy nghĩ. Đi làm thì cứ lao vào kiếm cái gì đó làm, gặp khách hàng nói chuyện, tư vấn cho họ nhiệt tình như điên đến khó hiểu. Chả ai hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ kể cả bản thân tôi. Tôi muốn quên đi chuyện đã qua, tôi thấy nó xa vời, viễn vông, mong manh quá. Nhưng càng quên thì tôi lại càng phát điên lên vì không thể...

Thằng Trung thấy tôi như đi mây về gió bèn vỗ vai tôi nói nói:
- Bị té xe mày chạm sợi dây nào rồi hay sao mà tao thấy mấy ngày nay mày hổng có bình thường? Có chuyện gì nói tao nghe coi! Hay muốn đi nhậu nữa?
- Thôi tao lạy mày, nhậu hoài.
Cái thằng cũng ngộ lần nào đi nhậu cũng bắt tôi bao vậy mà đến lúc trả tiền lại đứng ra giành trả thật chẳng hiểu làm sao. Hình như tôi cảm giác nó coi tôi là đàn em của nó thì phải, lúc nào cũng ra vẻ cha chú dù rằng nó thua tôi tới 3 - 4 tuổi. Chị Khanh thì khác:
- Em tương tư phải không?
Tôi chối bay bảy:
- Làm gì có? Chị nói đùa hoài.
- Em giấu ai được chứ không qua mắt chị đâu. Mấy ngày nay chị thấy em kỳ lắm luôn đó. Như người mất hồn, tâm trạng em để đâu đâu đó.
- Thiệt hả? Kỳ vậy? Sao em không thấy ta? Để em xem xét bản thân lại.
Nhưng càng cố gắng bình thường thì tôi lại càng thấy mình trở nên gượng gạo, sống sượng, giả tạo thế nào ấy. Khó chịu quá. Cứ ngỡ sẽ không qua khỏi ấy. Mà cũng ngộ, không gặp mình mấy ngày mà sao cục cưng nơi quê nhà chẳng thèm liên lạc hỏi han thế nhỉ? Mình rẽ rúng tới vậy sao? Nghĩ tới càng thêm chán nản, tuyệt vọng.

Không biết phải tới mấy ngày sau nữa, trong lúc đang ngồi xem thả diều ở nhà thờ một mình thì tôi nhận được một số điện thoại lạ:
- A lô, em hả? Chị Hiền nè, khoẻ không em?
Bất giác tim tôi lỗi nhịp...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Sep 08, 2009 10:50 pm
- Trời chị Hiền sao chị biết số điện thoại của em mà gọi vậy?
- Hì hì có gì khó đâu, chị hỏi Ken...
- Àh.. mà chị gọi cho em có chuyện gì hả?
- Đâu có gì đâu! Tại nằm ở nhà một mình buồn quá nên gọi điện thoại nói chuyện với em chơi thôi, em đã sứt kem chưa? Có bớt không?
- Kem hả? Em chưa có thời gian chị ơi, một lần nữa em cám ơn chị nha.
- Trời cái gì mà không có thời gian, tối trước khi ngủ sứt...
- Dạ... chắc em bận quá, em quên. uhm..

Tôi tự hỏi trong lòng mình có nên hỏi thăm tin tức về Ken không nhỉ? Nhưng chị Hiền đã nhanh chóng trả lời dùm tôi:
- Ở đây thằng Ken tối nào đi học về nó cũng nhắc tới em hết, nó đòi bố nó kêu em tới dạy kèm vi tính cho nó đó. Tội nghiệp anh em tụi nó học gì đâu từ sáng tới 9 - 10h tối mới có ở nhà, không điên cũng uổng.
- Dạ... cũng tội anh em nó.
- Ừh, tối tối nó còn kêu chị chỉ nó nói tiếng Việt nữa đó!
- Thật àh? Chi vậy chị?
- Nó nói: nó muốn nói chuyện bằng tiếng Việt với em!
- Thật àh? Chị biết Tiếng Nhật hả?
- Đâu có ba nó nói lại cho chị nghe, nhắc mới nhớ hình như tối thứ 7 tới ba nó đồng ý cho em tới dạy kèm vi tính mấy anh em nó đó, tuần 1 buổi.
- Thật hả chị?
- Ừa, hình như chị nghe nói vậy đó. Chưa rõ lắm.
- Oh! Yeah... tuyệt quá! Em cám ơn chị nhé.
- Gì đâu mà cám ơn. Thôi chị cúp máy àh, gặp lại em sau.
- Bye.
Khỏi phải nói tâm trạng tôi lúc đó như thế nào. Tôi gọi điện ngay cho bé Nhi báo nó tin mừng này:
- Alô Nhi hả nghe đồn là thứ bảy tới này anh sẽ qua nhà dạy kèm vi tính cho Ken nè!
Cứ nghĩ bé Nhi sẽ vui mừng và bất ngờ lắm nhưng ai dè:
- Em biết rồi anh trai, ba của nó có nói với chị Hai rồi, chị Hai vừa nói em nghe nè, em tính mai vô công ty nói cho anh biết. Nhưng ngặc nỗi thứ 7 là cuối tuần, sao em đi chơi đây!
Tôi cười:
- Vậy Nhi đi chơi đi, anh qua đó một mình àh.
- Thôi em không muốn, em nhớ nó quá hà. Em yêu gương mặt nó quá. Nhưng mà làm sao tách cha nội Hải ra nè... em sợ thứ 7 ổng bắt em đi chới với ổng. Anh nghĩ giúp em đi.
- Thôi cúp máy đi, mai vô tính.
- Pi pi anh iu.

Sáng hôm sau 3 đứa tôi lại chụm đầu bàn tán sôi nổi về Ken và vụ án cho ngày thứ 7 tới. Tôi mở màn:
- Hôm đó tính sao Nhi?
- Hôm đó thì em đi với anh, qua đó... à mà quên nữa, chỉ tới 3 thằng chứ không phải một thằng, vì thế nhiệm vụ của anh là chỉ 2 thằng anh và em, còn thằng ở giữa em sẽ... lo.
- Éc... khôn vậy? Sao không đổi ngược lại đi! Anh ghét thằng anh nó như gì áh.. cái mặt nhìn ưa hổng vô.
- Kệ anh, phân công vậy đó!
- Phân công vậy thì anh kêu thằng Hải đi theo phụ anh..
- Á... anh này tiểu nhân nha, nhắc tới cha Hải mới nhớ, anh với chị Khanh nghĩ cách cứu em đi!
Tôi vỗ ngực:
- Chuyện nhỏ như con thỏ, nếu anh làm được thì tính sao?
-Thì... thì... em sẽ thưởng cho anh món quà đặc biệt, bất ngờ!
- Là gì? Nói thẳng ra coi!
- Cái đầu heo chịu hem?
- Xì... vậy cũng nói.
Nói thế chứ tôi cũng phải giúp nó thôi. Kệ bé Nhi với Ken có gì cũng vui mà. Khi vào siêu thị tôi rù rì vô lỗ tai thằng Trung nó gật gù... khoảng 11h30 trưa tôi nhận được tin nhắn của Ken về chuyện đi dạy kèm, tôi trả lời là đã biết tin rồi. Định hỏi nó sao mấy ngày nay không nhắn tin cho tôi nhưng nghĩ lại thấy thôi. Tôi biết mình không có quyền và không nên hỏi những chuyện đó. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nhắn cho nó một tin ngắn: "I miss U so", nhắn xong thấy mình đã làm một chuyện dại dột và vô ích... chán nản tôi vứt cái điện thoại vô hộc tủ rồi đi lên chỗ chị Khanh chơi.

Lần quần mãi tới gần 6h chiều tôi mới nhớ ra cái điện thoại, khi mở ra tới 15 cuộc gọi nhỡ, 12 tin nhắn, liếc sơ thì thấy của vài người khách hàng, mama, tin nhắn thì tùm lum trong đó có cả tin quảng cáo nhảm nhí nên tôi chả thèm để ý và cũng không quan tâm ai đã gửi vì cái điện thoại của tôi không hiển thị tên người gửi tin nhắn được. Tôi đi lại lấy máy của công ty gọi về cho mama:

- Gì áh mẹ?
- Sao hổm rày không về?
- Lười, mà có gì không mẹ?
- Thì thấy không về nên hỏi, mẹ lên mợ tám rồi, chút về ghé đây nha.
Hic hic, chắc bả nhớ mình quá nên lên chơi đây mà... Tôi sữa soạn ra về. Mãi tới tận 10h30 đêm đó tôi nhận được một tin nhắn của Ken "What's the matter with U? Why don't u hang on the phone?" tôi kiểm tra lại cuộc gọi nhỡ thì có thấy trong đầu danh sách có tới 3 lần Ken gọi, kiểm tra tin nhắn thì thì thấy đến 2 tin nhắn của Ken, một tin hỏi tôi rãnh không để dạy kèm cho Ken vào tối thứ 7, tin thứ 2 thì rất ngắn gọn: "me too." Mọi người hiểu gì không nào?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Tue Sep 08, 2009 10:50 pm
Đó là một đêm không ngủ được vì nỗi mừng vui lại bắt đầu xâm chiếm tâm hồn. Tôi thật sự lúc này không hiểu được nổi cảm giác của mình ra làm sao nữa, cứ lơ lững giữa tầng cao như người ngoài hành tinh vậy. Tôi sẽ không nhận ra điều đó nếu như thằng Trung và chị Khanh không nói.

Sáng đó tôi dậy thật sớm, gọi điện thoại cho Ken... chưa bao giờ tôi run rẫy đến lạ kỳ như lần này, tim tôi đập theo nhịp đỗ chuông. Rõ ràng là trong tôi đã bắt đầu xuất hiện nỗi bất ổn lớn mà tôi chưa biết đặt tên...

- hi Ken! Are you ready for the class this afternoon?
- Xin chào anh...

Ken biết chào bằng tiếng Việt rồi đấy. Sau đó anh chàng bắt đầu kể về sự chuẩn bị và náo nức như thế nào của 3 anh em hắn suốt đêm qua cho tới tận sáng hôm nay. Ken còn hỏi sao tôi không bắt máy và trả lời tin nhắn làm tôi cứ ú ớ chả biết nói sao bèn láy qua câu hỏi khác:

- You said you miss me? Really?

Bên kia đầu dây tôi có thể cảm nhận được nụ cười thiên thần của Ken khi trả lời tôi:

- Yes, I miss you very much!
- Why?

Chẳng biết tôi có khùng hay điên không mà lại đi hỏi một câu cắc cớ như vậy nữa. Ken cũng không vừa:

- You answer first.. why you miss me.
- Me?

Đúng! Nếu là tôi, tôi cũng không biết vì sao nữa. Đầu óc tôi bây giờ rỗng tuếch, bộ não hình như đang quá tải hay bị Deadlock (tắt nghẽn) rồi thì phải. Ken vẫn cười, đó là điều duy nhất mà tôi cảm giác được.

- Hey, what's the matter with you? Tell me why?

Tôi đúng là có vấn đề thật rồi: nói mà không ý thức được mình đang nói gì.

- I miss you ken. I really miss you! 'Cause... you've kissed me. It's your turn... honey! (tới lượt em)

Ken im lặng. Chắc chú bé đang bối rối hay không hiểu những gì tôi nói.

- What is my turn?
- Answer me? Why do you miss me?

Lại im lặng... mãi một lúc sau mới có tiếng trả lời trong cái cười rúc rích đáng yêu nhất trần gian:

- I don't know... See you this everning!!!

Ken tắt máy. Bây giờ tôi mới lại có thể mỉm cười một cái.

Mới ngồi vô ghế chưa kịp mở máy lên thì bé Nhi quăng cái giỏ của nó ngay chỗ tôi phán:

- Nhanh nha, làm sao mà chiều nay em có thể dạy được cho nó thì làm!
- Làm sao là làm sao?
- Chỉ em vi tính chứ sao? Thế chiều nay anh tính dạy gì cho 3 anh em nó?
- Chắc là mấy cái tùy chỉnh đơn giản trước, tạo tập tin, thư mục này nọ...
- Chỉ sơ lại em đi...

...

Chiều cuối tuần đại lộ Nam Sài Gòn đẹp lạ lùng và trông quyến rũ cực kỳ bởi một đôi trai tài gái sắc ôm ấp nhau trông hết sức lãng mạn. Đó là tôi và bé Nhi.

- Ôm chắc anh vô cho giống nha!
- Xì... ôm anh như ôm cây củi khô!
- Biết bao đứa con gái mơ không được đó em!
- Ủa mà sao ông Hải hôm nay ổng... tha cho em ta? Thiệt là một sự trùng hợp đáng mừng.
- Trùng hợp con khỉ mốc nè cô nương! Anh phải tốn một chầu nhậu cho thằng Trung rủ nó đi đánh bài ăn... mátxa đó!
- Oh! Yeah! Anh Miu quả là thiên tài!
- Vậy hung anh cái đi nè...
- Ọe... ọe... nếu anh là Ken!

Tới trước cổng nhà của Ken Nhi thảng thốt:

- Trời! Nó sống ở đây hả anh? Sao tồi tàn, hoang sơ vậy? Em tưởng ở quận 7 phải là Vila, biệt thự... nhưng mà cũng đẹp. Em thích giàn hoa tigon này!

Chị Hiền mở cửa cười toe toét dường như tôi là người đã được trông đợi từ rất lâu vậy! Nhìn bé Nhi chăm chăm một chút chị nói:

- Chu choa, thằng này có ghệ đẹp quá ha! Vậy mà chị tính làm mai nhỏ em dưới quê cho nó!

Bé Nhi cái mặt đỏ rần rần còn tôi thì cười gãi đầu:

- Chị ơi, bé Nhi là em của sếp! Không phải bạn gái của em đâu. Nhi tới phụ em chỉ 3 anh em của Ken!

Chị Hiền mừng rỡ ra mặt phát biểu một câu bó tay:

- Vậy hả? Hèn chi...
- Hèn chi sao chị?
- Nhìn hổng có xứng gì ráo!
- Hả? Trời chị nói vậy là sao? Ý chê em xấu hả!
- Không! Nhìn thấy không xứng!

Bé Nhi nhéo hông tôi một cái cười hì hì. Tôi nói:

- Ý chỉ là em không xứng với anh thì có!

Trời ơi! Mình nói một câu an ủi vậy mà bà Hiền cũng không tha:

- Chị nói Miu không xứng đó! Bé này nhìn cách ăn mặc là biết người thành phố, còn em quê chết mồ.

Tới nước này thì bé Nhi không còn mỉm cười mà đã te tét cười ha hả. Đáng ghét.
Chúng tôi dẫn xe vào nhà. Ken kìa, hắn đang dẫn con chó cột vào góc nhà, anh và em nó cười hí hí như con nít rồi chạy mất. Cái lũ Nhật này (trừ Ken ra) nhí nhảnh như con chó cảnh vậy. Bé Nhi nhún vai nhìn tôi cười. Ken hôm nay mặc áo sơ mi trắng, tay lửng, bên vai có cái gì giống như hải quân, phần tay áo có cái nút và cọng dây làm kiểu thêm cái quần jean trông nó không thể đẹp hơn nữa. Đến nỗi tôi và bé Nhi còn phải thẩn thờ. Cột chó xong cu cậu bẽn lẽn mỉm cười thành tiếng rồi cũng mất dạng theo hai đứa kia. Nhi đưa tay lên ngực thở ra:

- Lạy chúa em! Con ai khéo đẻ, đẹp sao không chịu chừa ai hết! Em chết mất anh Miu ơi!

Tôi cũng cười. Có bé Nhi bên cạnh, tôi tự tin rằng mình sẽ không bị tình cảm dành cho Ken lấn át. Nhất định mày phải thế thôi Miu àh. Nhi thích Ken. Mày không là cái gì cả. Hãy luôn nhớ điều đó!
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Wed Sep 09, 2009 9:41 am
Theo sự hướng dẫn của chị Hiền hai đứa chúng tôi đi vào phòng khách nơi có ba tên con trai xếp hàng ở đó đợi sẳn, dù ngồi đó nhưng chẳng tên nào yên lặng cả cứ cười giỡn liên tục thật khiến tôi khó chịu làm sao!

Một cái netbook (giống như laptop nhưng màn hình chỉ có 9" và không có ổ DVD, cấu hình yếu chủ yếu cho lướt web và các ứng dụng văn phòng nhỏ gọn vì xài con Intel Atom ít hao điện) đã để sẳn ở đó. Hai đứa tôi ngồi vào phần đối diện. Sau khi giới thiệu mục đích xuất hiện và nói sơ về chương trình dạy cho anh em họ chúng tôi chia ra làm 2 phe theo thỏa thuận. Bé Nhi và Ken lấy cái Netbook thực hành trước các thao tác chỉnh sửa hệ thống như đổi hình nền, sceen saver, theme, v..v... bằng cách ra dấu, còn tôi thì hướng dẫn hai tên còn lại phần lý thuyết xung quanh tập tin và thư mục... tất nhiên đều bằng tiếng Anh. Tôi phải hình dung ra bài học đầu tiên về thư mục mà mình đã được sư phụ chỉ dạy mà diển tả lại cho hai tên đang đực mặt ra đối diện tôi.

Sau khi xong phần lý thuyết thì Ken đã học xong bài học của nó. Bé Nhi giao máy cho tôi để tôi hướng dẫn hai anh em tên kia bắt đầu thực hành phần lý thuyết còn... bé Nhi và Ken thì lên sân thượng chơi trốn tìm chạy rần rần ở đó làm ruột gan tôi dưới này đảo lộn cả lên. Bé Nhi mà làm vậy với Ken giống tôi đã làm chắc kiếp này tôi cắn lưỡi chết mất. Nghĩ lại giận cái tên KenShiRo này thiệt. Đụng ai cũng chơi đùa giỡn hớt được cả. Biết vậy mốt không thèm nhìn mặt nó nữa cho bỏ ghét.

Chẳng biết Ken có để ý thấy điều khác lạ trong mắt tôi không nữa, lúc ra về tôi không nhìn, không đã động tới nó một tiếng nào cả. Trong khi tôi thấy cả một màu xám xịt trước mắt thì bé Nhi ngồi phía sau cứ líu ríu kể lể tới nhức cả đầu, bực mình quá tôi hỏi:

- Sao rồi? Hung hít gì chưa?

Bốp! Bé Nhi đập thật mạnh vô lưng tôi:

- Anh nói bậy quá! Nghĩ sao vậy? Anh coi em là hạng gì hả? Chưa gì mà hung! Chỉ véo má nó thật đã thôi. Có điều nó giỡn hăng quá, mồ hôi em chảy ướt cả áo luôn. Chưa bao giờ vận động nhiều như hôm nay.

Chán nản, ghen tức, buồn bã tôi rồ ga thật nhanh...

Suốt cả tuần đó tâm trạng tôi trở lại khô héo như đông tàn, chả thiết tha để vui cũng như làm bất cứ chuyện gì. Tôi lang thang tại các nhà thờ, chùa một mình nhiều hơn. Không ước nguyện hay cầu chúc bất cứ gì cả. Tôi chỉ muốn hồn mình lắng xuống. Đó là một tuần lễ tôi làm hụt doanh số bán hàng của siêu thị xuống nghiêm trong nhất.

Sáng thứ bảy đi làm nghĩ tới cảnh chiều đi vô dạy hai anh em kia cho bé Nhi với thằng Ken chạy nhảy là tôi thấy nản. Trời ơi, đâu phải mình dạy vì tiền đâu. Hu hu. Phen này chắc từ chối dạy luôn quá. Dạy kiểu này thà khỏi dạy còn hơn.

- Anh Miu bữa nay khỏi dạy!

Bé Nhi vỗ vai tôi như kiểu các chiến hữu thâm tình đang hàn huyên tâm sự vậy. Trái lại trước thái độ lầm lì im lặng của tôi làm nó trở nên ngạc nhiên:

- Anh bị gì vậy? Sao không hỏi em tại sao?

Tui trả lời cộc lốc:

- Khỏe! Dạy mệt chết mà chẳng có lợi lộc gì, anh tính nghỉ dạy để Nhi dạy đi. Có gì cứ hỏi anh!
- Thôi, đâu có được. Có anh đi chung em mới tự tin. Bộ anh tính hông giúp em hả? Có chuyện gì àh?
- Ừh... thì anh chỉ nói vậy thôi, chứ... dạy thì dạy.
- Cố lên anh trai, em mà kua thằng nhóc đó xong thì hết phiền tới anh nữa. Em hứa!
- Qua cầu rút ván hả?
- Anh này nói sao anh cũng hổng chịu, giờ anh muốn gì?
- Ăn bánh canh đi! Để anh rủ chị Khanh!

Trong bàn ăn Nhi nói:

- Đầu giờ chiều này Intel mở hội nghị khách hàng, nên em nói anh là nghỉ dạy đở hôm nay!
- Sao vậy? Liên quan gì?
- Hí hí... anh khờ quá! Thì em với chị Hai sẽ đi chung với mấy ba con nó. Sau đó đi ăn búp-phê ở White Pa-lát bên Hoàng Văn Thụ cầu 9 - 10h tối mới về. Hôm nay em sẽ có một đêm lãng mạn với Ken. Thằng anh Nari của nó gửi tin nhắn rủ em đi với anh em của nó nè, coi tin nhắn hem?

Chị Khanh nhìn cái mặt tôi mà cười mỉm chi, mấy lần chị đạp chân tôi ra dấu... vui lên. Vui sao nổi mà vui. Cười lên méo xẹo thì thà xụ cái mặt còn hơn. Bé Nhi cứ hết ăn tới nói vô tư như... thằng Ken vậy. Hai đứa đó đúng là xứng quá mà.

- Miu, anh bị làm sao vậy? Dạo này em để ý nha, mặt anh lúc nào cũng chù ụ, có chuyện gì hả? Thất tình cô nào phải không?

Chỉ có câu nói đó mới làm tôi cười lên nổi mà thôi. Tôi đành pha trò:

- Anh iu em mà đi bên anh em cứ nói tới thằng KenShiRo hoài kêu anh vui sao nổi...

Bé Nhi hết cười, nó nheo mắt một cái để suy nghĩ (trời ạh, nó mà tin thiệt chắc chết!) Chị Khanh thì cười nghiêng ngã:

- Trời Miu, hết chuyện hay sao em đi chọc bé Nhi.

Bé nghiêm giọng:

- Anh chọc em phải không?

Đến nước này tôi cũng phải ngặt nghẽo cười thôi:

- Trời ơi! Anh nói thiệt....
- Em biết anh xạo mà! Đồ quỷ! Làm em đứng tim. Bởi đẹp như em khổ. Mà sao chưa thấu tới trái tim của bé Ken nè.

Bó tay toàn tập với bé Nhi.Trưa nay "vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm" hay "...mọc đuôi tôm" gì đó kệ pà nó đi, tóm lại bà Trang với con Nhi đi thì tui có quyền... quậy. Lấy lý do là đi... chăm sóc "khách hàng lưu động" tôi về nhà mợ nằm chèo queo. Mẹ tôi lên chơi thấy thế hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì hả? Mất tiền hay sao mặt buồn vậy?
- Đâu có, lúc này dạy thêm... nên con mệt!
- Trời! Nghĩ đi cho khỏe, dạy nhiêu tiền dữ vậy?
- Kệ, lấy kinh nghiệm. Ở không buồn.
- Nhiêu tháng?
- Mệt mẹ quá, tối ngày toàn tiền bạc...
- Hông tiền bạc thì ai nuôi cho anh mập thây ra rồi tối ngày buồn bã...

Tôi hì hì hì cười thì có điện thoại. Oh! Là chị Hiền.

- Chị hả? Có gì không chị?
- Em giờ rãnh không? Qua đây chơi! Qua liền nha!
- Có chuyện gì không ạh?
- Qua đây đi! Nhanh nha.

Rồi chị cúp máy. Cái bà này tính cho mình cái gì đây nữa nè. Trời từ quận 6 qua quận 7 bộ gần lắm hay sao mà chơi trò úp úp mở mở. Thấy tôi lục đục mặc đồ mẹ tôi lại hỏi:

- Đi đâu nữa vậy? Sao nói trưa nay nghĩ làm?
- Con "đi khách" được chưa mẹ?
- Quỷ.

...

Chị Hiền mở cửa cho tôi vào. Căn nhà vắng lặng, yên ắng thật buồn bã. Vừa đi vào nhà chị Hiền tíu tít:

- Mấy ba con nó bữa nay đi tiệc tùng gì rồi, tối mới về..
- Chị gọi em qua đây có gì không chị? Cho em cái gì nữa hả?
- Ừh, sao biết?
- Thì em đoán...

Bước vô căn nhà này thiệt là buồn muốn chết. Đã thế cái bà Hiền bỏ mình một mình ở đây rồi đi đâu ra sau bếp mất tiêu:

- Chi Hiền, chị đâu vậy?
- Chị đang lỡ tay làm cái này lát. Em ngồi đó chơi, hay đi vòng vòng đi...

Tôi hơi sốt ruột:

- Có chuyện gì hả chị? Chị hôm nay sao đó!
- Thằng quỷ, ngồi đi, chút biết.

Ha ha ha ha, có khi nào bả... dẫn tôi qua để giới thiệu với đứa em bà con nào dưới quê của bả vậy nè trời. Khổ với mấy chuyện này lắm àh... 15' trôi qua. Tôi hết ngồi lại đứng, hết nhìn lại ngắm cái căn nhà. Buồn não nuột. Ken giờ này chắc đang tay trong tay chơi trốn tìm với bé Nhi rồi.

Có tiếng chuông, chị Hiền bước ra sân, rồi trở vào:

- Tiền điện tháng này ít hơn tháng rồi...

Hú hồn, tưởng em gái bả xuất hiện, không thể kiên nhẫn nổi tôi hỏi:

- Bộ chị nấu gì đãi em ăn hả?
- Không có! Thằng này làm gì như mắc sùng bố vậy! Ngồi đó đi!

Trời, bả dám nạt mình luôn kìa! Có tiếng mở cửa cổng, tiếng bước chân... KenShiRo bước vào nhà... trên tay nó là 03 ly trà sữa!
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Thu Jan 14, 2010 7:34 am
Vừa bước vô nhà gặp tôi nó nhe răng ra cười trông đáng ghét chưa từng có. Chưa bao giờ tôi bị ai đó làm xúc động mạnh đến thế. Trống ngực tôi tự nhiên đập thình thịch, tay chân hoàn toàn bất động. Tôi bị khó thở. Giống như đã rất lâu rồi tôi mới gặp lại nó. Các cảm xúc trong tôi bây giờ giống như bị bỏ vào chiếc xe gì dùng để trộn xi măng rồi cho quay hết công suất cái bình trộn của nó. Chị Hiền từ nhà sau bước vô cười mỉm chi:

- Nó đòi ở nhà rồi kêu chị gọi điện rũ em tới chơi đó. Để ba nó với 2 thằng kia đi ăn tiệc.

Tôi rất cố gắng để che giấu nụ cười của mình sắp lan ra trên môi. Nó đưa chị Hiền một ly trà sữa rồi tiến tới tôi, một hương thơm dễ chịu phát ra từ nó thư giãn các giác quan của tôi làm cho mọi thứ như chùng xuống nhẹ nhàng. Tôi không biết nói gì bây giờ nữa, tất cả đến quá đột ngột. Nó mỉm cười đưa tôi ly trà sữa. Nếu đây không phải là nhà sau của nó, tức là nơi không nằm trong tầm nhìn của chị Hiền thì tôi tin là... tôi tin là nhất định sẽ có nhiều điều không hay ho và trong sáng đã diễn ra, thậm chí là cả án mạng nữa cho mà coi. Tôi đang rất kiềm chế bản thân để những ham muốn đụng chạm của mình không được hành động. Điều đó làm tôi trở nên lóng ngóng ngồi thừ ra, tay chân trở thành các bộ phận thừa thải như thế nào. Bất giác tôi ngã người nằm dài phía sau lưng nó trên ghế salon, một tay vòng qua ôm bụng nó. Tôi khẽ cắn vào hông eo nó, tay xiết chặt bụng nó hơn, mũi tôi hít lấy mùi cơ thể nó. Tất cả yêu thương, nhung nhớ từ đó vỡ tung ra khi nó trong vòng tay tôi. Tôi cắn mạnh hơn làm nó cười lớn và giẫy giụa. Được một lát nó quay qua chọt lét ngược lại tôi rồi vùng chạy ra sau với chị Hiền để tôi nằm dài một mình trên ghế salon. Chị Hiền nói:

- Hai đứa có đi đâu chơi thì đi đi, để chị coi chừng nhà cho!

Tôi ra dấu hỏi nó: "- Go out?", nó núp sau lưng chị Hiền mỉm cười. Trước mặt chị Hiền tôi luôn trầm tĩnh, ngoan hiền. Tôi dắt xe theo nó đi ra ngoài, khi chị Hiền đóng cửa lại... tôi hất đầu là anh chàng hiểu mình phải lên ngồi phía trước. Nó le lưỡi lắc đầu nhưng trước cái trừng mắt nghiêm khắc của tôi thì nó không thể làm gì khác ngoài chuyện chấp hành mệnh lệnh. Xe lăn bánh, tôi chỉ giữ được bản thân đàng hoàng được một chút thôi. Đó là tôi đã rất cô gắng để chất 'người' lấn át chất 'con', để thứ đạo đức trong tôi nó được 'thật', nhưng tất cả chỉ là một chút thôi. Tôi chồm tới cắn vai nó, nó cười la lên thật lớn, nói cái gì đó bằng tiếng Nhật có trời mới hiểu. Tôi lấy 1 tay vừa ôm bụng nó, vừa thay đổi vị trí cắn. Thịt nó mà ăn được thì chắc tới xương cũng sẽ chẳng còn đâu. Tôi chở nó chạy trên đường Nguyễn Văn Linh tiến về... quê tôi. Chiều thứ bảy con đường về thật đẹp, chúng tôi như đang bay trên thiên đường vậy! Nhiều người thấy cảnh ngồi trước hơi lạ của nó ngoái đầu lại nhìn nhưng tôi mặc kệ. Có ai quen biết ai đâu mà sợ nhưng dù sao cũng hồi hộp giống như khi bạn đang đi ăn trộm vậy.

Tôi ghé nhà thờ lớn trên đường Tên Lửa mua một con diều và thả với nó như mọi người. Tôi tin chắc nó sẽ rất thích. Tôi nằm trên cỏ để mặc nó ngước lên trời với cánh diều hình cá mập đen. Gió chiều lộng lộng vờn lên tóc, rồi len xuống hất chiếc áo thun của nó bay lên để lộ làn da trắng mịm nơi vùng lưng làm tôi cứ... xích tới gần chỗ đó hơn. Nó la lớn bằng tiếng Nhật với thái độ rất phấn kích, tay nó giật giật sợi dây trông dễ thương ghê hồn, rất rất nhiều lần tôi tính... đè đầu nó xuống cắn xé cho thỏa mãn rồi nhưng chỉ tại chỗ này có nhiều người cùng thả diều quá. Chợt nghĩ thấy nó đang đi chung một mối đe dọa nguy hiểm lớn mà nó không hề hay biết mà cứ vô tư mỉm cười tôi thấy mình hơi bị... đê tiện.

Nó khều tay làm tôi quay về với thực tế. Trước mắt chúng tôi là một người phụ nữ rách rưới, bụi bặm và một đứa bé áng chừng 5 - 6 tuổi đang đứng rất sát vào chân chị ta. Thật ra đó là một cô gái trạc tuổi tôi thậm chí là trẻ hơn, họ đang chăm chú đứng nhìn chúng tôi. Trông họ có vẻ khá đói khát, mệt mỏi, mắt ráo quảnh như muốn lòi ra. Tôi nhìn họ một lát rồi mỉm cười. Thấy thế chị ta nói:

- Cậu ơi, cho tui ba ngàn đi xe buýt đi cậu!

Họ không giống lừa đảo chút nào, tôi tin chắc cảm giác đó của mình là đúng. Nhìn chị ta vô tư, bất cần chứ không làm ra cái vẻ đau khổ, đáng thương như những người khác và hơn hết là chị ta không có 'phương tiện hành nghề'. Tôi đưa ra tờ hai mươi ngàn, chị ái ngại nhìn tôi, cầm lấy một cách rụt rè. Tôi vẫn mỉm cười hỏi:

- Chị đi đâu vậy?
- Hổng biết nữa!
- Trời đất! Đi đâu mà cũng không biết thì làm sao mà đi hả chị? Chị ở đâu?
- Quận 7.

Tôi luôn mỉm cười, cái này là tính cách thiệt chứ hẻm phải đạo đức giả nha, tôi tin chắc mình là thế. Những người sau khi xin tiền xong sẽ cảm ơn rồi bỏ đi ngay, còn chị ta chả nói năng gì cả đã thế lại còn tiếp tục đứng nhìn hai chúng tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Có gì nữa không chị? Chị đã ăn gì chưa?
- Đâu có gì! Hông ăn!

Trời, thiệt là khó hiểu. Mới gặp người đầu tiên như vậy đó! Ken nhìn tôi rồi cậu tiến đến đưa tay cầm diều cho đứa bé đang chăm chú nhìn nó. Bổng nhiên trên gương mặt hai mẹ con đó rạng ngời. Chị ta đưa lại tôi tờ tiền, tôi mỉm cười dẫn Ken đi:

- Chị giữ đi!

Chúng tôi ra lấy xe, thấy hai mẹ con đó chạy tíu tít giật giật dây diều nhìn lên trời chiều hạnh phúc.
Sponsored content

Chú nhóc Nhật Empty Re: Chú nhóc Nhật

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết